Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1432: Ai có thể tính toán tường tận

Tiếng cười của lão nhân vang vọng hồi lâu trong động quật trống rỗng.
Lão cười đến cực kỳ thoải mái, nhưng...
Buồn như cây khô.
Mệnh Chiêm chi thuật muốn khôi phục vinh quang, sẽ phải lật úp được Tinh Chiêm chi thuật. Thậm chí bởi vì Tinh Chiêm chi thuật xếp hợp cùng thể hệ tu hành hiện thế, lại càng cần phải đánh vỡ trật tự hiện hữu.
Hoặc có thể nói như vậy... Ít nhất phải chế tạo một lần tai họa trên phạm vi thế giới, nhiễu loạn những ngôi sao đã được neo chặt kia, lúc đó mới có thể nhìn thấy chút hy vọng như vậy.
Dư Bắc Đấu sẽ không làm như thế, cho nên lão lựa chọn tiếp nhận kết quả sau cùng.
Lão nói đùa hỏi Khương Vọng muốn thử một lần hay không, là bởi vì vị Nội Phủ đệ nhất sử sách này còn rất trẻ, có khả năng cùng hi vọng vô hạn, có lẽ thật có thể tìm tới con đường kia.
Nhưng Khương Vọng rất chân thành cự tuyệt, cho nên lão cũng chỉ có thể dừng.
Mệnh Chiêm chi thuật giãy giụa đến bây giờ đã hy sinh quá nhiều, hiện tại không nhất thiết phải như vậy nữa.
Lão cười to.
So với nói lão đang cười người trẻ tuổi quẫn bách rời đi kia, chẳng bằng nói là lão đang cười chính mình.
Hoa có thể nở đón ánh mặt trời, người lại không thể trở về thời thiếu niên!
Ngưng cười thì cũng thôi đi.
Dư Bắc Đấu thu năm ngón tay của mình lại, phất loạn một quẻ nọ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vị trí Quẻ sư biến mất, rốt cục không còn che lấp đau thương, lẩm bẩm nói: "Ngươi đã muốn giết ta, lại muốn mượn ngọn nguồn Huyết Ma, viên mãn Huyết Chiêm chi thuật của mình nào có dễ dàng như vậy?"
"Phương pháp mà sư huynh ta lưu lại, hắn có cơ hội làm được, nhưng ngươi lại kém xa đấy. Tiểu Phong."
"Lòng tham không đáy, mặc kệ là ta hay là ngọn nguồn Huyết Ma, sao có thể là thứ mà ngươi có thể tính toán đến?"
"Thậm chí ngay cả ta... cũng không thể tính... rõ mọi chuyện!"
Khi một chữ "rõ" kia đột ngột rơi xuống, mắt trái Dư Bắc Đấu bỗng nhiên trợn lên, bỗng chốc huyết hồng, tơ máu lấy con ngươi làm trung tâm lan tràn ra bốn phương, tựa như hoa nở, bộ dạng vô cùng hung lệ kinh khủng.
Nhưng lập tức liền có một cái đồ án bát quái hắc bạch phân minh xuất hiện, đặt ở trong mắt trái, đè màu đỏ tươi đang lan tràn ra kia xuống!
Như cánh hoa phun ra tơ máu, từng chút từng chút bị bức ngược trở về.
Màu máu bên trong con mắt này như thủy triều chảy xiết, không ngừng phun trào, không ngừng xung kích... Nhưng thủy chung không thể xông phá nổi phòng tuyến của đồ án bát quái.
Cuối cùng giằng co rốt cục bình tĩnh trở lại.
Nhưng một thanh âm đồng thời vang lên: "Thế nào, cỗ thân thể này có dùng được hay không?"
Là thanh âm của Huyết Ma!
Trong toàn bộ ván cờ của Dư Bắc Đấu cùng Quẻ sư, Huyết Ma bởi vì ngay từ đầu đã bị Dư Bắc Đấu trấn phong, gần như không thể cho thấy sự tồn tại của mình.
Nhưng có thể kiềm chế lại tuyệt đại bộ phận lực lượng của Dư Bắc Đấu, nó sao có thể yếu?
Từ Dung quốc một đường chạy trốn tới Đoạn Hồn hạp, mới bị Dư Bắc Đấu trấn trụ, nó sao có thể đơn giản?
Có thể truyền thừa vạn cổ, để cho người khó truy ra nguồn gốc, nó sao có thể không có thủ đoạn?
Huyết Ma không nên bị khinh thường!
Quẻ sư lấy tu vi Thần Lâm đỉnh cấp, mưu toan tính toán cả Huyết Ma cùng Dư Bắc Đấu, y cũng hoàn toàn chính xác làm ra rất nhiều bố cục.
Mang đến bốn đại Nhân Ma, chôn xuống hai quân cờ xem như chết thay là Trịnh Phì Lý Sấu, còn bày ra Tế Huyết Tỏa Mệnh Trận, mang đến tế đàn đá cổ lão...
Sau khi những thủ đoạn này bị hóa giải từng cái một, y lại trực tiếp tự sát, dẫn tới một kiếm của Yến Xuân Hồi, muốn đồng quy vu tận cùng Dư Bắc Đấu.
Y xem Huyết Ma bị Dư Bắc Đấu trấn áp là chuyện thường, cho rằng nương theo biện pháp sư phụ lưu lại liền có thể nhẹ nhõm tìm nguồn gốc, viên mãn Huyết Chiếm, đăng lâm Động Chân.
Lại quên, có thể chế tạo cơ hội cho y trước mặt Dư Bắc Đấu khủng bố như thế ... Huyết Ma dạng này khủng bố đến mức nào.
Dư Bắc Đấu gần như tính hết tất cả, ở mỗi một bước đều hoàn thành áp chế đối với Quẻ sư, nhưng đối với Huyết Ma, lão kỳ thật cũng không đủ am hiểu. Dù sao ngọn nguồn quá Huyết Ma cổ xưa, quá thần bí, cho dù ở bên trong dòng sông vận mệnh cũng không có quá nhiều vết tích.
Mượn mệnh huyết Huyết Ma phục sinh, sao có thể không có đại giới được?
Huyết Ma bị một kiếm của Yến Xuân Hồi giết chết chẳng qua là khôi lỗi tên là Lưu Hoài, ngọn nguồn chân chính của Huyết Ma vẫn còn đang ở bên trong địa phương cổ lão kia thăm dò nhân gian!
Thậm chí hiện tại có thể nói, một đoàn Mệnh huyết phân ra chính là ngọn nguồn Huyết Ma tương kế tựu kế, cố ý lưu cho Dư Bắc Đấu cơ hội bố cục.
Muốn tìm đại hành hiện thế chi thân.
Một tên Lưu Hoài, một tên Tĩnh Dã, thậm chí là Dương Kiến Đức lấy ý chí cường đại áp chế Huyết Ma công, sao có thể so ra mà vượt Chân Nhân đương thời như Dư Bắc Đấu?
Thân thể Huyết Ma gần như không có bất kỳ phản kháng khi ở trước mặt Dư Bắc Đấu, bị một kiếm của Yến Xuân Hồi tồi diệt, thoạt nhìn như bị Dư Bắc Đấu dùng làm tấm chắn, kỳ thực cũng là vì bảo trụ chính mình.
Quẻ sư mong cầu kiếm của Yến Xuân Hồi diệt Dư Bắc Đấu, Dư Bắc Đấu cầu một cơ hội lấy Mệnh huyết của Huyết Ma phục sinh, Huyết Ma cầu, lại là lấy Mệnh huyết phục sinh sau Dư Bắc Đấu!
Tam phương đều có tố cầu, bảo lưu thủ đoạn, đụng vào nhau, cho tới giờ khắc này vẫn không cho thấy tàn cuộc.
Chính vì nhận ra tai họa ngầm trong thân thể, Dư Bắc Đấu mới bỗng nhiên trở nên lắm lời, muốn tâm sự cùng Khương Vọng.
Lão mặt ngoài là tán gẫu, trên thực tế là đang chuẩn bị ứng đối cho chuyện phát sinh ở sau. Huyết Ma từ đầu đến cuối ẩn núp, cũng chỉ là đang chờ đợi thời cơ.
Khương Vọng vừa đi, va chạm lập tức phát sinh.
Mà giờ này khắc này, đối mặt thanh âm từ chỗ sâu mắt trái truyền đến, Dư Bắc Đấu vẫn ngồi ngay ngắn bất động, có vài phần thong dong, chỉ nói: "Ta cảm giác cũng không tệ lắm, không biết các hạ có thể bỏ những thứ yêu thích hay không?"
Thanh âm Huyết Ma kia vang lên: "Dứt bỏ nhất thời dễ dàng, nhưng dứt bỏ một đời khó khăn."
"Vì cái gì ngươi không thử một chút?" Dư Bắc Đấu truy vấn: "Ngươi không từ bỏ một cái, làm sao biết chính mình từ bỏ có thích hợp hay không?"
"Hừ hừ." Huyết Ma không để ý tới những lời nhàm chán này của lão, hỏi ngược lại: "Trên thân người trẻ tuổi vừa rồi có nhân đạo chi quang?"
"Không tệ lắm, cũng đã nhìn ra chuyện này." Dư Bắc Đấu âm dương quái khí mà nói: "Xem ra ngủ say nhiều năm như vậy cũng không phá hư đầu óc của ngươi."
Trên thân Khương Vọng có một chút nhân đạo chi quang. Là lúc hắn đoạt giải nhất ở Quan Hà Đài, sở thụ di chí tiên hiền khen thưởng. Hoặc có thể nói, là một loại tán thành.
Thân có nhân đạo chi quang, nếu như là vua, quốc vận hưng thịnh, nếu như độc hành, có thể trèo lên đỉnh núi cao.
Dư Bắc Đấu còn có một bước cờ, chính là dựa vào điểm nhân đạo chi quang này hạ xuống, đáng tiếc cuối cùng không thể phát huy tác dụng. Nếu bị Huyết Ma thấy được, không thể phát huy tác dụng cũng là lẽ thường.
"Ồ?" Thanh âm Huyết Ma hỏi: "Ngươi biết bản tọa là ai?"
"Ngươi đoán ta có biết hay không?" Dư Bắc Đấu hỏi lại.
"Ngươi đã biết bản tọa là ai, sao dám vô lễ đối với bản tọa như thế?" Thanh âm Huyết Ma dường như mười phần phẫn nộ, gào lên: "Bặc Liêm cũng không dám nói chuyện cùng bổn tọa như vậy, ngươi là cái thá gì!?"
"Uy! Uy!" Dư Bắc Đấu ngăn lại nói: "Làm sao còn quát lên rồi? Vào trò vui không quá ưa thích ư? Thật cho rằng mình là nhân vật cổ đại cao xa gì đó?"
"Hắc hắc hắc." Huyết Ma kia lại nở nụ cười: "Nhân đạo chi quang cũng không thắp sáng hắn, ngươi vẫn không rõ kết cục ư?"
Sắc mặt Dư Bắc Đấu trầm xuống: "Ở dòng sông vận mệnh, quả nhiên là ngươi ra tay!"
Huyết Ma kia trầm giọng trả lời: "Bản tọa có làm tay chân hay không cũng không trọng yếu. Quan trọng là ... ngươi có thể đối mặt hiện thực, có thể tiếp nhận kết quả hay không? Hay là nói... Bặc Liêm chết, chưa từng để cho những người như các ngươi hấp thu được giáo huấn?"
Dư Bắc Đấu lạnh lùng nói: "Ta đã khắc sâu giáo huấn ở bên trong dòng sông lịch sử, chính là không thể để thứ như các ngươi sống sót." Phía dưới đồ án bát quái ở mắt trái, huyết quang bắt đầu lấp lóe.
Huyết Ma kia nói: "Quả nhiên... người trong lịch sử lấy được giáo huấn duy nhất chính là người không thể nhận được bất kỳ giáo huấn nào từ trong lịch sử, đây là thói hư tật xấu tồn tại ở chỗ sâu bản nguyên các ngươi. Chỉ khi xóa các ngươi đi, lúc đấy mới có đại thanh tịnh!"
"Xem ra ngủ được lâu sẽ dễ dàng nằm mơ a, vậy ngươi tiếp tục..." Dư Bắc Đấu đưa ngón trỏ tay trái ra, một đầu ngón tay cắm vào trong mắt trái!
"Mơ nhiều một chút!"
Toàn bộ mắt trái đều bị xuyên thấu, Huyết quang cùng Bát quái gì đó đều băng diệt, chỉ có máu tươi chảy ngang. Trong vách đá u ám của động quật, chỉ có lỗ thủng do một kiếm kia của Yến Xuân Hồi lưu lại, chiếu tới một đường ánh sáng.
Ở phía trước một đường ánh sáng này.
Lão nhân tóc trắng áo choàng trắng đang yên tĩnh ngồi, ngón trỏ tay trái xâu vào trong mắt trái.
Toàn bộ mắt trái đều bị xuyên thấu, đồng tử bị điểm bạo. Huyết quang cùng Bát quái gì đó đều tán đi, chỉ có máu tươi hỗn hợp dịch nhờn đôi mắt trào ra bốn phía.
Mà thanh âm Huyết Ma cũng biến thành mơ hồ.
"Được. Chúng ta vốn có nhiều thời gian..."
Cho đến khi không nghe thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận