Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2826: Thời thiếu niên (1)

Kỳ thật Khương An An rất vui lòng nghe ca ca giảng đạo lý, chỉ cần ca ca giảng nghiêm túc, nàng sẽ rất nghiêm túc lắng nghe.
Bởi vì trên thế giới này, không ai quan trọng hơn ca ca, không ai đúng đắn bằng ca ca.
Đương nhiên, trong chuyện làm bài tập này, sự "nghe lời" của cô nàng sẽ hơi khúc chiết.
"Ca yên tâm, muội sẽ không tùy tiện giết người."
Khương An An ôm hộp kiếm, tay phải giơ ba ngón chỉ lên trời:
"Khương An An muội thề..."
Khương Vọng vỗ mạnh vào bàn tay đang thề của muội muội:
"Đừng dễ dàng thề thốt."
Rồi bổ sung:
"Nếu có người uy hiếp đến ngươi, càng không được nương tay."
Khương An An mở to mắt:
"Vậy rốt cuộc là có nên nương tay hay là không?"
Bạch chưởng quỹ ở bên cạnh kịp thời truyền đạt ý tứ:
"Nói tóm lại, chính là ngươi không thể ỷ mạnh hiếp yếu, ăn hiếp người khác, nhưng nếu có người muốn ăn hiếp ngươi, ngươi cứ việc cầm thanh kiếm này, giết sạch người đó."
"Giết sạch là có ý gì?"
Khương An An tò mò hỏi.
Bạch Ngọc Hà cười tủm tỉm:
"Là giết tới mức tán về nguyên hải, vĩnh viễn không có khả năng sống lại."
"Phải làm sao mới được như thế?"
Trong đôi mắt to của Khương An An, đều là khát vọng tri thức.
Bạch Ngọc Hà rất tích cực:
"Phương pháp thì nhiều lắm, nào, để ta nói cho ngươi, đầu tiên ngươi phải biết chỗ hiểm của cơ thể con người ! ".
"Khụ!"
Khương Vọng ho nhẹ, cắt ngang lớp học lâm thời này:
"À thì, An An, Diệp bá bá có viết thư tới, bảo muội sớm trở về Lăng Tiêu Các, nói muốn truyền chính pháp gì đó cho muội, hình như rất quan trọng..."
Khương An An hỏi:
"Cửu Tiêu phổ hóa thiên lôi chính pháp?"
"Ờ ờ, là cái tên này!"
"Cho muội chơi thêm hai ngày nữa thôi."
Khương An An chẳng hề để ý:
"Huynh cứ nói muội bị bệnh."
"Cũng được!"
Khương Vọng đồng ý rất sảng khoái:
"Vi huynh cũng rất tiếc muội mà. Vừa vặn bên Sở quốc có một bộ tuyển tập chữ mẫu của danh gia, còn đang trên đường, không biết có đưa đến kịp hay không... Ngươi ở chơi thêm ba ngày đi, cũng chắc chắn hơn."
"Xuẩn Hôi!"
Khương An An quay đầu hô:
"Thu dọn hành lý, mang theo chậu cơm của ngươi, chúng ta đi thôi!"
Xuẩn Khôi sủa một tiếng, chạy đi ngay.
Khương Vọng nhíu nhíu mày:
"Chử Yêu ngươi đừng lắc lư nữa, mắt vi sư bị ngươi làm cho hoa lên rồi."
Chử Yêu đang chen quay trở lại nghe thế đứng lại, cười giảo hoạt.
"Đây!"
Khương Vọng tiện tay ném một cái túi vải dài dài qua:
"Kiếm của ngươi."
"Tạ sư phụ!"
Chử Yêu nhảy lên, nhanh nhẹn đón lấy chiếc túi, cẩn thận cầm trong tay, quan sát tỉ mỉ đường vân vải dệt:
"Sư phụ, chiếc túi này rất độc đáo, nhất định là có giá trị không nhỏ nhỉ?"
Khương Vọng khoát tay:
"Là tấm vải Liêm Tước sư bá lau lò, tiện tay bọc đại cho ngươi. Tạm dùng đi, kiếm này vỏ không được đẹp lắm."
Chử Yêu là người thuộc trường phái lạc quan:
"Sư phụ, ta hiểu mà, tuyệt thế bảo kiếm, không có cái vỏ nào giấu nổi sự sắc bén. Hai vị dùng miếng vải rách này bọc nó lại là muốn nói cho ta biết đạo lý bảo vật phải giấu đi, dạy ta khiêm tốn làm người!"
"Thật cũng không có nghĩ nhiều như vậy."
Khương Vọng gãi đầu:
"Bởi vì thanh kiếm này cũng là làm bằng chất liệu thừa, nên dùng vải thừa để bọc... rất hợp lý ha?"
"Ha ha ha!"
Chử Yêu cười to ba tiếng:
"Sư phụ người không hù được ta đâu."
"Chử Yêu ta, hôm nay cũng có danh kiếm rồi!"
Hắn kéo tấm vải rách ra:
"Đi ra nào, danh kiếm thứ ba thiên hạ!"
Xuất hiện trong tay hắn là một thanh kiếm liền vỏ màu xám trông chẳng giống bình thường. Nói nó là kiếm, có vẻ là nói hơi quá. Hình dáng của nó như một thanh côn sắt lớn, chuôi kiếm gập ghềnh, nhấp nhô không có quy luật, như một thanh sắt căn bản không hề được rèn qua.
Chử Yêu trầm mặc một lúc.
Bộ dáng này... đúng là kiếm do sư bá Liêm Tước đúc ra. Cái vẻ ngoài này mới là phù hợp!
Chúc Duy Ngã đứng bên cạnh hứng thú hỏi:
"Vừa rồi vì sao ngươi lại nói là danh kiếm đứng thứ ba trong thiên hạ?"
Chử Yêu chẳng còn chút kích động nào:
"Đứng đầu là Trường Tương Tư, thứ hai là Chiếu Tuyết Kinh Hồng, thứ ba..."
Sự uể oải của hắn tới nhanh đi còn nhanh hơn, trong nháy mắt lại tràn đầy ý chí chiến đấu:
"Quân tử tại thân bất tại khí, thứ ba là kiếm của Chử Yêu ta!"
"Ồ? Thật ư?"
Bạch chưởng quỹ hiền lành nhìn hắn, lơ đãng để lộ thanh Tuệ Vĩ kiếm bên hông.
Khí thế của Chử Yêu yếu đi:
"Nếu không thì... thứ tư?"
Liên Ngọc Thiền ho khan một tiếng.
Vẻ mặt Chử Yêu như đưa đám:
"Thứ năm cũng được."
Khương Vọng hài lòng gật đầu:
"Từ xưa đến nay, không có ai vì có được bảo kiếm mà được nổi danh, chỉ có những thanh danh kiếm vì nhờ chủ nhân của chúng mà được lưu danh sử sách. Chử Yêu, không định rút thanh danh kiếm đứng thứ năm thiên hạ này của ngươi ra, xem phong mang của nó ra sao à?"
Trong nháy mắt Chử Yêu lại có tinh thần, biết ngay còn có sự kinh hỉ đằng sau mà, sư phụ thật là!
Một tay nắm lấy vỏ kiếm, một tay nắm chặt chuôi kiếm, mô phỏng tư thế oai hùng kéo ngang một đường kiếm triều của sư phụ, rút ra...
Một thanh sắt cụt đầu.
Chẳng trông thấy mũi kiếm đâu, sống kiếm rất gập ghềnh, kiếm văn cũng chả có.
Trong vỏ kiếm như cây gậy sắt, là một thanh kiếm như một thanh sắt, cái này rất hợp lý.
"Sư phụ..."
Chử Yêu nhìn sư tôn kính yêu, trong ánh mắt cuối cùng cũng xuất hiện mê mang.
Khương Vọng cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của nó, nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng đặt lên thanh sắt:
"Nhìn cho kỹ ! ".
Kiếm chỉ nhẹ nhàng lướt dọc theo thanh sắt.
Như trong căn phòng tối đen, dần được thắp đèn.
Trong nháy mắt, kiếm quang phá tới bầu trời!
Chử Yêu gần như muốn nhắm tịt mắt lại, nhưng dùng vẫn cố gắng giữ nó mở, kiếm mang chói mắt đâm vào khiến nước mắt chảy ra.
Hắn hét lớn:
"Tuyệt thế hảo kiếm! Kiếm của Chử Yêu ta!"
Kiếm chỉ của Khương Vọng chậm rãi thu về, kiếm mang cũng theo đó dần dần ảm đạm, như một dải ngân hà ẩn vào cảnh đêm.
Thanh kiếm lại lần nữa trở nên bình thường, không có gì lạ.
Khương Vọng cong ngón tay, nhẹ nhàng gạt đi nước mắt Chử Yêu do kiếm quang đâm ra:
"Ngươi ham muốn mạnh mẽ quá rồi. Sau này phải nhớ kỹ, bảo kiếm có lợi hại đến đâu, thì đa số thời gian cũng đều giấu trong vỏ. Người cũng như thế, đạo đồ lâu dài, không cần chuyện gì cũng đều cậy mạnh."
Chử Yêu ôm kiếm vào lòng, cung kính thi lễ:
"Đồ nhi nhớ kỹ."
Rồi lập tức nở nụ cười rạng rỡ:
"Sư phụ, thanh kiếm này tên là gì? Dấu vết trên thân kiếm thần bí phức tạp lộn xộn, ta thật sự không biết nó có khắc chữ hay không."
"Tên của nó được giấu trong kiếm quang, chờ đồng thuật của ngươi thành công, thì sẽ nhìn thấy."
Khương Vọng đáp:
"Trên đời này có rất nhiều người, đều như thanh kiếm này, xuất phát từ hàn vi, nhìn bình thường không có gì lạ. Không hiển hách, không cao quý, không được cất trong hộp báu, không được người đời coi trọng... Nhưng lại có thể bễ nghễ phóng ra phong mang thiên hạ vô song."
"Cây cao chọc trời, đều mọc lên từ mầm non. Đỉnh cao vạn trượng hiểm trở, đều có gốc nằm dưới mặt đất. Có câu trượng phu đều không trẻ tuổi! Chử Yêu à, ngươi vẫn còn vắt mũi chưa sạch, chính là người còn có khả năng vô hạn. Ngay cả vi sư cũng không dám khinh thường ngươi."
"Tên của thanh kiếm này, gọi là 'Thời thiếu niên'."
"Thời thiếu niên..."
Chử Yêu lặp lại tên kiếm, nghiêm túc nói:
"Giống như lúc sư phụ nhặt ta ra từ trong lò nung, gạch ngói tuy xám xịt rất khó coi, lại có thể xây thành phòng ở xinh đẹp. Đồ nhi chính là mảnh ngói xám xịt kia, nhưng có một ngày sẽ dựng thành lầu cao!"
Mười lăm tuổi hắn đã dưỡng ra vài phần hăng hái, ở Tinh Nguyệt Nguyên thanh danh vang dội, ở Bạch Ngọc Kinh thụ giáo danh sư, bây giờ vừa vặn là thời niên thiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận