Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2132: Mặt trời chiếu Hổ Đài

Ngoại thành Quý Ấp, có một danh thắng, tên là “Hổ Đài”.
Xưa kia Dương Lăng hầu Tiết Xương và Nghiễm Bình hầu Ly Phục tranh đạo ở đây, lần đó dẫn đến muôn người đều đổ xô ra đường.
Nhưng Hổ Đài hiện tại chỉ là một mảnh đất vàng.
Hổ Đài ngày thường thật ra không hề được mở ra.
Bởi vì phía dưới Hổ Đài, chính là “Tư Huyền Địa Cung” đại danh đỉnh đỉnh.
Lúc đó Đại Hạ cường thịnh, công khanh cả triều, từng có một nửa đều từng cầu đạo ở Tư Huyền Địa Cung, có thể thấy được tầm quan trọng của nó.
Nhìn một cách khái quát, nó tương tự như học cung Tắc Hạ của Tề quốc.
Tổng đốc phủ Nam Hạ lần này chính thức mời quan khảo Nam Cương dự họp, quan khảo cuối cùng, liền cử hành tại Hổ Đài. Toàn bộ người muốn làm quan ở Nam Hạ, chỉ cần thỏa mãn điều kiện cơ bản, đều tham dự lần quan khảo quy mô lớn này, quan khảo gồm có ba cấp, thi thành, thi phủ, thi quan. Cuối cùng đi đến Hổ Đài, tổng cộng có ba trăm người. Có thể đi đến một bước này, cũng đã là nhân tài khó có được, cho dù lần này thi có kém, cũng sẽ kiếm được một chức quan. Trong số ba trăm người này, sẽ xét duyệt từ trên xuống dưới, tìm ra mười quận trưởng cho mười quận Nam Hạ. Nam Hạ vốn có hai mươi mốt phủ. Nhưng trong trận chiến Tề Hạ, biên quân phủ Cẩm An ý chí kiên cường, các lộ Tề quân công phá nhiều lần không được. Đợi đến khi quyết chiến thành Đồng Ương kết thúc, thành Quý Ấp bị phá, biên quân phủ Cẩm An e ngại Tề quân trả thù, cho nên đầu hàng Lương quốc. Đương nhiên, đây chỉ là cách nói với bên ngoài. Cao tầng của Tề quốc như Khương Vọng đương nhiên biết rằng, đây vốn là điều kiện để Lương quốc kiềm chế đông nam Hạ quốc. Lương quốc tuyệt đối không nhỏ yếu, Khang Thiều lúc xưa có thể thành công phục quốc, còn có thể từ từ khôi phục nguyên khí ngay trước mắt Hạ quốc, luôn luôn giữ thái độ cứng rắn, đây đã là minh chứng cho sức mạnh. Một là do có Kiếm Các ủng hộ. Hai là tôn thất Lương quốc và Huyết Hà tông vẫn luôn duy trì mối quan hệ chặt chẽ. Hai đại tông đương thời chống lưng cho Lương quốc. Giữa Hạ quốc và Lương quốc là núi non trùng điệp, núi cao hiểm trở chia cắt. Giữa Vấn Kiếm hiệp, chỉ có một sạn đạo nối liền. Kiếm Các khống chế hiểm quan này, có thể nói là vạn người khó qua. Mà tầm quan trọng của phủ Cẩm An là ở - khi nó thuộc về Hạ quốc, nó liền vừa vặn ngăn chặn hướng tây bắc đi vào Vấn Kiếm hiệp. Lúc nó thuộc về Lương quốc, nó lại chính là cứ điểm tiến công đầu tiên của Lương quốc đối với đất Hạ. Một khi mất Cẩm An, Phụng Lệ, Hội Minh, Thiệu Khang, Uyển Hưng, đều thành biên phủ, áp lực biên phòng đâu chỉ tăng lên gấp bội? Bởi vậy cũng có thể nói rõ, mặc dù Tề quốc diệt Hạ quốc là núi cao đè trứng, thế lớn cuồn cuộn, nhưng sự nỗ lực phía sau cũng không hề ít. Đương nhiên, Tề quốc cũng không phải Hạ quốc. Hiện tại ở Nam Hạ, bốn phủ Phụng Lệ, Hội Minh, Thiệu Khang, Uyển Hưng này cho dù không có người nào, người Lương quốc cũng không dám vượt cảnh nửa bước. Đông Tịch quân của Sư Minh Trình không trú đóng ở bốn phủ này, mà đóng quân ở phủ Trường Lạc, cũng thể hiện trình độ phán đoán đối với uy hiếp của Tề quốc. Lúc này nắng chiếu Hổ Đài, mạch văn bắt đầu xuất hiện như mây khói. Ba trăm thí sinh đang dự thi, mỗi người một án, cách nhau ba bước, thoăn thoắt viết sách luận. Sách luận có ba đề mục. Tô Quan Doanh tự mình ra đề, đề viết “Ta muốn lập lại an ninh và trật tự ở Nam Cương”. Đây là một đề mục rất rộng, công khai để cho các thí sinh này hiến kế quản lý Nam Cương. Đề mục mà Sư Minh Trình ra, đề viết “Làm thế nào để giải quyết Hoại Thủy. Đứng ở góc nhìn đất Hạ.”
Khương Vọng bị thúc giục không có cách nào khác, cũng ra một đề mục, đề viết “Tề Hạ vốn là một tông”. Không khó nhìn ra, đề mà Võ An hầu đưa ra. Thí sinh không gặp khó khăn nào, đương nhiên, trong đề mục này, cũng khó phân cao thấp. Bên ngoài binh lính đều mặc bào đỏ, quân số đông đảo, còn có võ tướng cầm kiếm đi tuần, giám sát khắp nơi. Trên vị trí cao nhất. Tổng đốc Nam Hạ, triều nghị đại phu Tô Quan Doanh ngồi ở giữa. Quân đốc Nam Hạ, thống soái Đông Tịch quân Sư Minh Trình ngồi bên trái. Võ An hầu Khương Vọng ngồi bên phải. Ba người ngồi cạnh nhau. Mặc dù Khương Vọng chưa có chức quan ở Nam Hạ, nhưng bàn về địa vị và sức ảnh hưởng, thì nói hắn ở Nam Hạ là một trong ba nhân vật đứng đầu cũng không hề quá đáng. Đương nhiên, đây chẳng qua là nói với bên ngoài mà thôi, Tề quốc ở Nam Hạ còn có một nhân vật lớn khác tồn tại. “Động tác phá hủy Quý Ấp của tạ đại phu vô cùng xinh đẹp, dùng khí thế sét đánh trước một bước trấn trụ Tư Huyền Địa Cung, vây nhưng không đánh. Sau đó cường công Quý Ấp, sau khi ép An Nhạc bá đầu hàng, lại quay lại tiếp nhận Tư Huyền Địa Cung, cho nên nơi đây hầu như chưa bị tổn hại chút nào… Võ An hầu có biết không?”
Tô Quan Doanh ngồi ở chủ vị hỏi. “Ta thật đúng là không biết.”
Khương Vọng cười khổ:
“Lúc đó ta không hề ở cạnh Tạ soái, hơn nữa còn hôn mê bất tỉnh.”
Sư Minh Trình mặt mũi hung ác cười to, râu tóc tán loạn run rẩy, như một con sư tử cuồng nộ. Tiếng bọn họ đều chỉ quanh quẩn trên đài cao, không hề truyền đến trường thi, không ảnh hưởng đến người nào. Nhìn qua, tổng đốc Nam Hạ và quân đốc còn vô cùng hòa hợp, vừa nói vừa cười, ai cũng không bị bỏ rơi. “Nguyễn giám chính trấn giữ Tư Huyền Địa Cung lâu như vậy, cũng không biết hiện tại sửa sang như thế nào rồi.”
Tô Quan Doanh nói. Giám chính Khâm Thiên Giám Nguyễn Tù hiện tại đang ở trong Tư Huyền Địa Cung, chuyện này Khương Vọng thật sự không biết. Cũng là bởi hắn không quá quan tâm đến những thứ này, cho nên không chủ động tham gia hội nghị của Chính Sự Đường. Sư Minh Trình cũng nói:
“Những thứ tinh hoa nhất trong hoàng cung Đại Hạ, đã bị Hạ thái hậu đem đi đốt hết. Dựa vào An Nhạc bá hiểu lý lẽ, mới bảo vệ được một ít. Còn về Tư Huyền Địa Cung, mọi bảo vật đều được Tào soái kéo đi trăm xe, chỉ còn lại một ít. Nguyễn giám chính sửa sang lại Tư Huyền Địa Cung, ngăn cách trong ngoài, ta thấy phần nhiều là dọn dẹp xương cốt, lần lượt giải quyết mấy… lão gia hỏa tử tọa ở đó.”
“Còn không phải sao?”
Tô Quan Doanh nói:
“Năm đó thiên tử thân chinh tới đây, đã phá vỡ Tư Huyền Địa Cung một lần. Trải qua mấy chục năm, người Hạ quốc tích lũy trở lại đã không dễ. Nếu nói có thể tích lũy thêm gì đó, bổn đốc khó tin được.”
“Cho nên mới nói là dọn dẹp xương cốt.”
Sư Minh Trình nói. Nguyễn Tù âm thầm trấn giữ Tư Huyền Địa Cung, đương nhiên cũng là đang trấn giữ cơ nghiệp Nam Hạ. Tề quốc không công khai gây áp lực đối với Sở quốc, nhưng cũng không thể yên tâm đối với đất Hạ vừa mới chinh phục được như vậy. “Hai vị đại nhân.”
Khương Vọng khó hiểu hỏi:
“Ta đã từng tu hành trong học cung Tắc Hạ, cũng biết đến Ách Nhĩ Đức Di của Mục quốc, không biết giữa chúng và Tư Huyền Địa Cung có gì khác nhau?”
“Nói khác thì bọn chúng đều là động tiên, mà nói không khác thì giữa bọn chúng lại không cùng một đẳng cấp.”
Tô Quan Doanh cười nói:
“Tiền thân của Tư Huyền Địa Cung, chính là Thiên Trụ Tư Huyền Thiên, xếp hạng thứ 14 trong số 36 tiểu động tiên. Hạ quốc đời đời xây dựng, mới có Tư Huyền Địa Cung như hôm nay.”
Phúc địa …động tiên! Trong lòng Khương Vọng sáng tỏ thông suốt, thoáng chốc đã hiểu rõ rất nhiều tin tức. Tô Quan Doanh tiếp tục nói:
“Học cung Tắc Hạ của chúng ta, thừa kế Thái Dương cung của đế quốc Cựu Dương. Tiền thân là Kim Đàn Hoa Dương Thiên, xếp thứ 8 trong 10 động tiên lớn. Hoàng thất Cựu Dương tích lũy ngàn năm, mới tạo thành Thái Dương cung, sau đó lại bị khói lửa chiến tranh phá hủy. Cho đến khi Tề quốc chúng ta vùng lên, ở trong tay Vũ đế mới phục hồi lại như cũ, vả lại càng phát triển hơn xưa, cho nên liền có học cung Tắc Hạ hiện tại.”
Sư Minh Trình cũng nói:
“Tiền thân của Ách Nhĩ Đức Di, lại là Tả Thần U Hư Thiên, trong 10 động tiên lớn xếp hạng thứ 9. Rõ ràng là nơi thai nghén thiên địa, thế mà Thương Đồ thần kia lại nói là công của mình, nói gì mà thần trí tuệ. Ha ha!”
“Đại soái ăn nói cẩn thận.”
Tô Quan Doanh nhẹ giọng nói:
“Tình thế thiên hạ hiện tại, chúng ta và Mục quốc là bạn, không phải địch, vẫn phải giữ vững sự tôn trọng đối với thần linh chí cao của bọn họ.”
“Ha! Cũng không biết người đó hiện tại sống hay chết.”
Sư Minh Trình chẳng hề để ý:
“Mục thiên tử là một người có thủ đoạn, bổn soái đối với lão nhân gia ngài quá là bội phục.”
Mười động tiên lớn tất nhiên hơn xa 36 động tiên nhỏm chẳng trách Tô Quan Doanh lại nói Tư Huyền Địa Cung và học cung Tắc Hạ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Chỉ là, động tiên, thậm chí cả phúc địa, cụ thể bọn chúng khác biệt ở đâu? Mặc dù Khương Vọng đã từng học ở học cung Tắc Hạ, nhưng vẫn không thể nói rằng đã hiểu rõ học cung Tắc Hạ. Lúc này cũng chỉ cau mày:
“Trong 72 phúc địa trong Thái Hư Huyễn Cảnh, lại là chuyện gì xảy ra? Theo như lời hai vị nói, mười động tiên lớn, 36 động tiên nhỏ, 72 phúc địa, những thứ này đều do trời đất tạo nên. Phái Thái Hư lại mạnh đến mức độc chiếm 72 phúc địa sao? Hoặc là nói lúc tạo nên Thái Hư Huyễn Cảnh, các nơi đều cống hiến phúc địa của mình?”
“Phúc địa trong tay, ai lại chịu dâng lên chứ.”
Sư Minh Trình thở dài một hơi:
“Nhắc đến chuyện này, ta thật sự bội phục Hư Uyên Chi. Lão đầu tử kia là một người khiến người ta tôn kính, quả là người lòng mang thiên hạ, không hề có suy nghĩ cá nhân.”
“Đối với sư tổ phái Thái Hư, thật ra ta không hiểu lắm.”
Khương Vọng nói:
“Không biết lời này có ý gì?”
Sư Minh Trình nói:
“Giá trị của động tiên, cao hơn phúc địa nhiều, không chỉ gấp trăm lần thôi đâu. Hư Uyên Chi vì mở rộng Thái Hư Huyễn Cảnh, cống hiến Thái Hư Các Lâu của phái Thái Hư ra, dùng số định mức cố định, phân phối cho những người sở hữu 72 phúc địa, mới đổi được số phúc địa này. Nếu không phải có thể kiếm lợi từ nó, ai lại chịu buông tay phúc địa mà mình có?”
“Tiền thân của Thái Hư Các Lâu, là Triều Châu Thái Hư Thiên, xếp thứ 23 trong số 36 động tiên nhỏ. Vả lại phái Thái Hư bồi đắp nó rất tốt, không hề thua kém những thứ hạng đầu. Hư Uyên Chi cống hiến nó, có thể nói là moi tim hầu người, trực tiếp dẫn đến mấy trưởng lão phái Thái Hư phản bội! Bởi vì ông ta muốn dùng động tiên đổi lấy phúc địa, rất nhiều thế lực đều ra giá cao tranh đoạt phúc địa, lại dùng chúng để đến phân chia Thái Hư Các Lâu, có thể thấy nó quý giá thế nào. Mà thứ Hư Uyên Chi muốn, chỉ là dùng 72 phúc địa tăng cường lực hấp dẫn đối với Thái Hư Huyễn Cảnh của tu sĩ Thần Lâm, khiến cho Thái Hư Huyễn Cảnh có thể phát triển nhanh hơn.”
“Nhưng trên thực tế hình như không lý tưởng lắm?”
Khương Vọng hỏi. Sư Minh Trình nói:
“Bất cứ chuyện gì cũng không thể một bước mà thành, hơn nữa còn là loại sự vật cách tân thời đại như Thái Hư Huyễn Cảnh này. Bất hạnh ở chỗ Hư Uyên Chi mặc dù chịu áp lực các phương, hi sinh cực lớn, đổi lấy việc 72 phúc địa gia nhập hệ thống Thái Hư Huyễn Cảnh, nhưng khi đó lại không thể thông qua quyết nghị các phương, tin tức về Thái Hư Huyễn Cảnh bị phong tỏa trong thời gian dài, luôn chỉ được truyền đi trong phạm vi nhỏ. Cho nên Triều Chân Thái Hư Thiên của ông ta, coi như đổi đi vô ích.”
“Hiện tại không phải chầm chậm buông thả sao?”
Tô Quan Doanh nói:
“Có đôi khi động tác quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt, đối với loại chuyện động một chút là muốn cách tân thời đại, tạo phúc cho hiện thế này, ta cho rằng dù thận trọng thế nào cũng không quá đáng.”
Rất hiển nhiên, đối với Thái Hư Huyễn Cảnh, thái độ của Sư Minh Trình là ủng hộ. Mà thái độ của Tô Quan Doanh thì tương đối cẩn thận. Chỉ vỏn vẹn trong Tề quốc, thái độ đối với Thái Hư Huyễn Cảnh đã không giống nhau. Trên khắp thiên hạ, tất nhiên lại càng có nhiều thái độ khác. Lực cản hiện thực cường đại đến cỡ nào, người chân chính tiến về phía trước hoàn toàn có thể nhận thức được. Thật sự rất khó tưởng tượng, Hư Uyên Chi làm thế nào thuyết phục từng đám thế lực, khiến cho những… thiên tử của các bá quốc thiên hạ khắp nơi đều tán thành, khiến những… tông môn cổ xưa cao cao tại thượng kia đều thừa nhận… Làm thế nào từng bước thực hiện tư tưởng, làm thế nào san bằng những… lực cản kia, đem Thái Hư Huyễn Cảnh phổ biến vào hiện thế. Nếu không phải người đại trí đại dũng đại nghị lực, thì sẽ không thể hoàn thành sự nghiệp vĩ đại như vậy. Lúc này Sư Minh Trình hỏi:
“Võ An hầu ngươi là sứ giả Thái Hư, tòa Thái Hư vọng lâu đầu tiên xuất hiện trong nước là sản nghiệp của ngươi, ngươi cảm thấy chúng ta nên dùng thái độ gì để đối xử với Thái Hư Huyễn Cảnh?”
“Tuổi ít không đủ hiểu tình đời, tài thiển lấy gì bàn thiên hạ?”
Khương Vọng khoát tay áo:
“Những gì ta thấy được, nghe qua quá ít, Sư soái hiện tại hỏi ta, ta cũng không biết trả lời thế nào. Chờ đến khi ta có thể thấy thế giới chân thực, lại đến thảo luận loại chuyện lớn này.”
Sở dĩ hắn vừa về Lâm Tri liền tới Nam Hạ, cũng có một phần nguyên nhân là vì tránh liên quan đến triều nghị phạm vi nhỏ của triều đình Tề quốc về Thái Hư quyển trục. Lúc đi sứ thảo nguyên, Hư Trạch Minh của phái Thái Hư từng chặn xe giữa đường, mời hắn ủng hộ chuyện sáng chế Thái Hư quyển trục bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh. Trong lòng hắn cũng không đồng ý, nhưng hắn đồng thời cũng không hoàn toàn xác nhận, suy nghĩ của bản thân trong việc này rốt cuộc là đúng hay sai. Một mặt sáng chế Thái Hư quyển trục, tồn tại nguy cơ phái Thái Hư áp đặt can thiệp ý chí. Nhưng mặt khác, sự vĩ đại của Thái Hư Huyễn Cảnh là không thể nghi ngờ, sáng chế Thái Hư quyển trục, không thể nghi ngờ là việc có thể tăng cường kiến thiết Thái Hư Huyễn Cảnh, tăng tốc độ diễn hóa của nó. Càng mạnh, lại càng kính sợ thế giới này. Cho nên trong một chuyện cực kỳ trọng đại, hắn dứt khoát im lặng không lên tiếng. Có lẽ… những người thật sự vĩ đại kia, sẽ có những người lão làng như bọn họ trả lời. “Võ An hầu quá khiêm nhường.”
Tô Quan Doanh cười nói:
“Lần quan khảo Nam Cương này có thể thuận lợi như thế, toàn bộ đều do thủ đoạn lôi đình của Võ An hầu. Đề kỵ tuần tra, si mị võng lượng không thể không khiếp sợ. Ngươi mà tài thiển, phủ tổng đốc ta đây chẳng phải đều là phế nhân sao? Khương Vọng khom người:
“Chẳng qua là giết mấy người mà thôi, không coi là bản lĩnh.”
Vì hoàn thành công vụ quan khảo Nam Cương lần này, bảo đảm quan khảo tiến hành trong không khí công bằng. Khương Vọng tự mình thành lập một đội Đề kỵ quy mô hai ngàn người, mọi kỵ sĩ đều là những bộ hạ cũ của hắn trong trận chiến Tề Hạ. Một tờ giấy điều động, người người tụ tập. Ưu tú trong ưu tú, hình thành đội ngũ này. Đội kỵ quân này chỉ nghe lệnh hắn, không có quan hệ gì đối với phủ tổng đốc Nam Hạ. Võ An hầu Đại Tề hắn, vốn cũng có tư cách mở phủ kiến nha. Thành lập đội vệ binh vạn người trở xuống, đều là quy chế phù hợp của triều đình, cũng không cần xin ai khác. Thừa dịp lần giám sát quan khảo này, hắn coi như là thuận tiện thành lập tổ chức của mình trên đất Hạ. Đương nhiên, nuôi một đội Đề kỵ như vậy, quả thật rất tốn kém, chỉ vẻn vẹn thu nhập của đất phong Ly Đàm, căn bản không đủ chống đỡ.
Trước mắt Khương Vọng dùng danh nghĩa giám sát quan khảo, mời phủ tổng đốc Nam Hạ phân phối lượng lớn tài nguyên, đợi đến khi quan khảo kết thúc, liền cần dùng tiền của mình để nuôi quân. Chỉ là lúc đó, việc quản lý đất phong của Độc Cô Tiểu cũng nên đi vào quỹ đạo rồi. Vừa lúc sẽ đem đội buôn Đức Thịnh làm ăn tiếp vào yếu địa. Nuôi quân nuôi ngựa, quy mô dưới vạn người, vấn đề không lớn lắm. Đáng nhắc tới chính là, sau khi Tiết Nhữ Thạch thận trọng suy tính, lựa chọn dâng tặng chức vị tri phủ Phụng Lệ, bỏ qua quan khảo. Quá chú tâm đầu nhập dưới trướng Khương Vọng, chịu trách nhiệm thống lĩnh đội Đề kỵ này.
Người đương thời xưng là “Lão Sơn thiết kỵ”.
Vệ binh đều khoác phi hồng bào, một đội trăm người, mỗi bộ giám sát một phủ. Đề kỵ tản đi các nơi, dò xét trường thi các thành, nếu như có người gian lận, giám khảo không nghiêm, đều bị dùng hình. Khương Vọng lại còn tự mình nâng kiếm, tuần tra các phủ, giết những người ỷ vào bối cảnh bản thân, bất luận xuất thân từ phủ tổng đốc hay là quân phủ, đều giết không tha. Trong quan khảo quy mô lớn đầu tiên sau khi đất Hạ quy phục, có lẽ sẽ có nhân vật Đề kỵ không thể giải quyết, Khương Vọng không thể không tự mình giải quyết. Thái độ hắn cứng rắn như thế, cách làm lại mạnh mẽ vang dội, khiến cho lần quan khảo này, hầu như không có sai xót nào. Quan khảo Nam Cương công bằng, đối với Tô Quan Doanh và Sư Minh Trình đều có lợi ích lâu dài, cho nên bọn họ đều tương đối phối hợp. Cho dù thuộc hạ có người bị Khương Vọng xử lý như giết gà giết chó, cho dù trong lòng nghĩ gì, ngoài mặt cũng chỉ vỗ tay khen ngợi. “Giết người không tính là bản lĩnh. Biết lúc nào giết người, biết giết người nào, mới là bản lĩnh khó có được.”
Lúc này Sư Minh Trình nhìn thí sinh múa bút như bay dưới đài, ánh mắt vô cùng sâu thẳm:
“Con trai độc nhất của tri phủ Giang Vĩnh Trần Đình Khiêm là Trần Chí Thịnh, năm ngày trước mất tích, đến nay không có tin tức, chuyện này Võ An hầu có biết không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận