Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3020: Lấy cổ soi nay, khó mà thành thật (1)

Đứng ở hai thời đoạn lịch sử Việt quốc khác nhau, Thái Tông Văn Trung và ẩn tướng Cao Chính, đều là nhân vật tuyệt đỉnh.
Bị ép dưới áp lực của nước mạnh, nhưng họ đã làm được tất cả những gì có thể làm. Dù chỉ là được triệu tập, gọi tới từ trong lịch sử, họ vẫn có thể ngay tại chỗ nhìn ra chân tướng sự việc, chặt đứt gông xiềng, trong trạng thái bị hạn chế, giành được quyền tự chủ nhất định.
Nếu không phải sinh ra ngay bên cạnh nước Sở, họ đều nhất đỉnh sẽ thành tựu tuyệt đỉnh, thậm chí còn có khả năng thăm dò lên chỗ cao hơn.
Nhậm Thu Ly không thể kiềm được phải khen ngợi họ, đồng thời cũng phải thở dài... vì họ đã chết rồi.
Núi sông không thể yên bình, người chết không thể tranh được với người sống.
Người làm chủ Việt quốc ngày hôm nay, không phải là ai trong hai người họ.
Ngọc tỷ Thiên tử Việt quốc đại diện cho quyền lực cao nhất của Việt quốc, hoàng đế Việt quốc bây giờ, tên là "Văn Cảnh Tú" !
Thời gian, sông núi, tất cả những gì thuộc về Việt quốc, đều phải vâng lệnh của Thiên tử.
Việt Thái Tông đã thoái vị, Việt quốc danh tướng đã trí sĩ, dĩ nhiên cũng sẽ không ngoại lệ ! nếu họ còn tự nhận mình là người Việt quốc.
Hoàng đế Việt quốc hiện thời, Văn Cảnh Tú có quyền tăng phong hoặc giảm phong cho những người đời trước, ông có cái quyền ấy.
Kính Hồ ánh chiếu vào lịch sử Việt quốc, thứ "Thời không kính hà thiên ky trận" kích thích là thời gian của Việt quốc.
Nên bây giờ Nhậm Thu Ly múc ra ngọc tỷ Thiên tử Việt quốc từ trong dòng sông lịch sử, dù có tình nguyện hay không, Văn Trung và Cao Chính cũng phải nghe theo quân lệnh. Họ không còn sự tự do.
Khi còn sống, vì sinh ra ở Việt quốc, họ đã không có được tự do. Sau khi chết, từ trong lịch sử bị lôi vào trận, cũng chỉ vì là người Việt quốc, nên vẫn không được tự do.
Dù có tài cao nhất thế, mưu đoạn giang hải, thì cũng có làm được gì.
Ngay cả sống chết của bản thân, cũng bị một chữ "Quốc" này khống chế!
Văn Trung không khống chế được bản thân, bắt đầu đi về phía trước, sức mạnh ông có là tới từ đại trận, nên lúc này cũng bị trận pháp điều khiển. Nhưng ông vẫn cười, giọng vẫn thong thả:
"Thiên Cơ đương thời quả là không đơn giản, xem ra đã nhận ra chúng ta vẫn có chút tự do nhất định, nên mới mời ngọc tỷ Thiên tử Việt quốc ra sớm."
Cao Chính cũng bắt đầu di chuyển cùng lúc với Việt Thái Tông, lạnh lùng:
"Truyền nhân bói mệnh cuối cùng sau khi Bắc Đẩu chết, Nhậm Thu Ly chính là Chân Nhân mạnh nhất đời này. Tính ra được điều này, chẳng có gì lạ."
"Chỉ thấy hơi lạ là nàng ta lại mượn được ngọc tỷ Thiên tử Việt quốc thật mà thôi."
Văn Trung lắc đầu:
"Có thể nhẹ nhàng trao quyền lực quốc gia cho Nam Đẩu Chân Nhân, xem ra con cháu đời sau này của ta, đúng là bị bệnh gấp đến vái tứ phương rồi... Cũng không phải là một quân vương thánh minh cho lắm."
Nhậm Thu Ly mượn dùng sức mạnh lịch sử Việt quốc, trong quá trình này còn mượn dùng ngọc tỷ Thiên tử Việt quốc, mục đích mượn dùng để làm gì, để ra lệnh cho ai... đã là quá rõ.
Văn Cảnh Tú không thể chưa nghĩ đến, nhưng vẫn cho bà ta mượn sức mạnh của ngọc tỷ Thiên tử Việt quốc.
Văn Trung không để ý Văn Cảnh Tú dùng sức mạnh của ông, hình chiếu lịch sử của ông như thế nào, thứ ông để ý là, trong vụ hợp tác với Nam Đẩu Điện này, Văn Cảnh Tú không chiếm vai trò chủ đạo!
Nam Đẩu Điện tiêu diệt tất cả, Trường Sinh Quân sống chết không biết, Nhậm Thu Ly, Lục Sương Hà trường kỳ ẩn núp trong Vẫn Tiên Lâm, là chó nhà có tang!
Việt quốc nói thế nào cũng vẫn có giang sơn xã tắc, ngai vàng kéo dài, có nhiều phương để mượn lực, có nhiều chỗ để xê dịch. Nếu đổi lại là ông, sẽ nhất định đem ép khô hai Nam Đẩu Chân Nhân kia, vắt sạch đến giá trị cuối cùng, ít nhất cũng phải khiến cho Nhậm Thu Ly nhận ra rõ ai lớn ai nhỏ.
Làm gì có khả năng giao cả bàn cờ ra! Sự tự tin của đấng quân vương một nước đâu?
Cao Chính thở nhẹ một hơi, nói đỡ cho học sinh của mình:
"Quốc vương cũng hết cách rồi. Mấy chục năm trước, hắn đã làm rất khá, chuyện gì cũng biết nhẫn nại, độ nhẫn không thua minh quân các đời. Bây giờ là lúc cần hắn thể hiện dũng khí, hắn cũng đâu có không làm ! chỉ là không khống chế chuẩn được cường độ, làm hơi quá mức một chút."
Văn Trung chọc đúng tim đen:
"Lúc ngươi còn, hắn còn hy vọng với tương lai. Ngươi đi rồi, hắn cũng trở nên sợ hãi. Không muốn chết, cũng muốn điên. Nhưng đây đúng là chuyện thường của con người, là người thì đều không chịu nổi!"
Cao Chính thật sự là cảm thấy Văn Cảnh Tú đã đủ tốt, cả đời dành cho lão sư là ông sự tin tưởng và ủng hộ vô điều kiện, chưa từng ngăn cản ông lần nào, lúc cần nhẫn nại đều nhẫn nại, lúc cần gánh vác đều gánh vác. Dám giao quyền, cũng dám kiên quyết nhẫn tâm. Nếu không phải là quân vương Việt quốc, còn thuộc thời kì sau Vẫn tiên chi minh, không có được nhiều cơ hội biểu hiện, thì cũng thành công có tiềm chất minh quân.
Nhưng Thái tử và Thái tôn, đúng là khó đào tạo.
Mấy lời đau lòng này, ông không sao nói với Việt Thái Tông được. Cũng không thể nói mong khoan dung với Văn Cảnh Tú hơn, đời sau của ngài chỉ được thế thôi, đời sau nữa còn kém hơn nữa ấy.
Tiếng Nhậm Thu Ly lại vang lên:
"Hai vị Chân Nhân! Các ngươi đều không phải là người đánh cờ, nên hai người đừng bàn luận về cục cờ, cũng không cần chỉ điểm giang sơn. Người chấp cờ hiện giờ là Văn Cảnh Tú, hắn là đời sau của Văn Trung ngươi, là quân vương của Cao Chính ngươi. Ván cờ này đi đến bây giờ, Việt quốc còn quay đầu lại được hay sao? Làm cho tốt vai trò quân cờ của mình đi, có khi còn có một đường sinh cơ ! giết kẻ đang đứng trước mặt các ngươi đi, vì Việt quốc!"
Ngữ điệu không hề khách khí, từng chữ từng câu đều có ngọc tỷ hỗ trợ đằng sau. Là người nắm quyền cao nhất trong dòng sông lịch sử Việt quốc.
Tam muội chân hỏa bừng lên rực rỡ, cái kén thời không đã mỏng hẳn đi, đã mơ hồ nhìn thấy được dáng người Nhậm Thu Ly bên trong.
Khương Vọng yên lặng nhìn cái kén, nâng kiếm không nhúc nhích.
Tư thế căng cứng sẵn sàng như cung đã kéo căng, chỉ chờ cái khe kia rách ra một cái, tất sẽ dành cho Nhậm Thu Ly một kiếm trí mạng.
Lúc kén bị phá, sẽ chính là lúc hai người họ phân ra sinh tử.
Nhậm Thu Ly gọi ngọc tỷ Thiên tử Việt quốc ra, tăng cường cường độ ra lệnh, Văn Trung và Cao Chính không kiểm soát được, bước chân tăng nhanh hơn, đi theo hành lang thời không, đến trước cửa phòng của bà ta !
Hai người vẫn luôn không ngừng đối kháng, nếu không cả hai đã nhào lên đánh nhau với Khương Vọng rồi.
"Việt quốc có quay đầu được hay không, ta cũng không muốn trở thành kẻ địch với Khương Chân Nhân."
Cao Chính lạnh lùng:
"Nếu ta được lựa chọn, giữa ngươi và Khương Chân Nhân, có cho chọn mười ngàn lần ta cũng sẽ không chọn ngươi. Cộng thêm Lục Sương Hà vào cũng vậy."
Nhậm Thu Ly không hề tức giận, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy được bà ta khẽ nhún vai bên trong cái kén thời không:
"Nếu đổi thành ta, ta cũng chọn như thế. Một bên là Thái Hư Các lão, thiên hạ cùng hướng về, một bên là tông diệt người ẩn, hoàn toàn xuống dốc. Nhưng lời này của Cao Chân Nhân có chút buồn cười, ngươi nghĩ Văn Cảnh Tú không muốn chọn Khương Vọng sao? Chỉ là Bạch Ngọc Hà nhất định phải báo thù cha, Khương Vọng lại nhất định phải bảo vệ Bạch Ngọc Hà ! ngươi còn lựa chọn được khác không? Cũng có lẽ các ngươi đã chọn từ lâu rồi. Chính vì Bạch Bình Phủ, mới kết thành quả hôm nay. Không phải sao?"
Nếu Cao Chính là người đánh cờ, Bạch Ngọc Hà căn bản không thể nào về được. Đến lúc chân tướng chuyện Cách Phỉ truyền đi, thì sắp xếp cho Bạch Ngọc Hà cũng đã sớm chuẩn bị xong.
Nhưng Cao Chính không nói ra điều ấy.
Ông chỉ cần để cho Khương Vọng thấy thái độ của mình, chứ không cần giải thích. Ngu hay khôn, tùy người ta nói.
"Ta cảm nhận được ý chí của mình đang có sự thay đổi, ta đang dần trở nên muốn giết người trẻ tuổi tên 'Khương Vọng ' này."
Văn Trung mô tả sự biến đổi ý chí trong nội tâm, rồi bình luận:
"Một thể nghiệm rất thú vị!"
Cao Chính đi vào trong phòng, ánh mắt ngay tức khắc trở nên đờ đẫn:
"Lúc này ta ý thức được ta không phải là con người thật sự, ta là người đã chết rồi."
Tất cả mọi thứ quá chân thực! Từ trong lịch sử được chiếu gọi ra, hoảng hốt tưởng là mình còn sống. Nhưng nếu ông còn sống, sao ý chí của ông lại xảy ra biến đổi?
Không ai có khả năng tạo ảnh hưởng lên ông, trận pháp gì cũng không được!
Hành lang thời không trong Kính Hồ vốn chật hẹp, gian phòng này chỉ có năm bước vuông vắn.
Khi Văn Trung và Cao Chính cùng chui vào, gian "Phòng" gần như bị chen mà vỡ ra, thể hiện cảm giác ‘bị sụp đổ’!
Bốn Chân Nhân tuyệt đỉnh, chỉ mới vỏn vẹn va chạm về nhận thức, đã đủ làm đổ sụp gian phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận