Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3055: Con đường tươi sáng

"Nghe nói gì chưa? Khương Các lão đại khai sát ở Vẫn Tiên lâm, tiến vào trạng thái Thiên Nhân, một kiếm đánh bay cả Siêu Thoát, Hoàng Duy Chân kết bái huynh đệ với hắn ngay tại chỗ!"
Tại bàn náo nhiệt nhất trong quản rượu, có mười mấy người vây quanh. Mỗi người đều đeo đao mang kiếm, rất có khí chất giang hồ. Rượu vào lời ra, bọn họ đang bàn tán về một cái tên quen thuộc.
"Nói khoác không biết ngượng!"
Bên cạnh có người rõ ràng không phục:
"Nếu Khương Các lão có thể đánh bay cả Siêu Thoát, chẳng phải hắn không thể ở lại hiện thế hay sao? Nhưng ta biết hai ngày trước hắn còn đánh nhau với người ta ở Sở Quốc. Đánh cho tên họ Chung kia sưng cả trán."
Người lúc nãy nói:
"Ngươi không biết rồi. Trạng thái Thiên Nhân này có thể tự mình thoát ra. Ngươi biết Thiên Nhân là gì không? Hôm trước Viện trưởng Diêu Phủ có giảng giải trên lớp, bạn thân nhất của con trai trưởng nhà dì ta, con trai thứ ba nhà hàng xóm, là học sinh của Long Môn thư viện đấy! Nghe rất rõ ràng!"
"Vậy ngươi nói xem, Thiên Nhân là cái gì?"
"Thiên Nhân, đúng như tên gọi, Thiên lão đại, thiên hạ đệ nhất nhân!"
"Oa! Lợi hại như vậy hay sao?"
"Vậy ngươi xem, lúc hắn phát uy, Thiên đạo gia trì, Nhân Hoàng phụ thể, quỷ khóc thần gào, một kiếm thịt Siêu Thoát. Còn khi không phát uy cũng đã là nhân vật Động Chân vượt trên cả cổ kim!"
"Nửa câu sau là thật."
Một gã khác nói:
"Ta nghe Ân Văn Hoa ở Thương Khâu nói, hiện tại Khương Các lão chính là người mạnh nhất cảnh giới Động Chân."
"Ngươi còn quen biết cả Ân Văn Hoa?"
"May mắn được trò chuyện vài câu."
"A, thất kính, thất kính."
"Đừng có nghe hắn ba hoa! Ân Văn Hoa hiện đang muốn tham gia "Học Hải Phiếm Chu", ngày nào cũng giảng bài ở lầu thành phía bắc Thương Khâu kia, tích lũy văn khí, có kẻ hỏi những vấn đề chẳng liên quan hắn cũng trả lời. Hôm đó có người hỏi đến Khương Các lão, lão già họ Lý kia ở chân tường nghe lỏm được vài câu mà thôi! Còn dám nói là trò chuyện - dưới tường thành mấy ngàn con người, ai mà biết ai với ai?"
Trong nhóm thực khách uống rượu này quả thật có vài người tu vi không tệ. Người người đều từ Thông Thiên cảnh trở lên, thậm chí có một kẻ đã chạm tới ranh giới Nội Phủ. Bởi vậy quả thật bọn họ có thể nắm giữ được một ít tin tức.
Nhưng hiển nhiên đều xuất thân từ tiểu môn tiểu phái, cách biệt một trời một vực so với chân truyền của đại tông.
Ví dụ như đại hội Nho gia nổi tiếng nhất "Học Hải Phiếm Chu", mở cửa cho tất cả những ai đọc sách trên đời, thậm chí không giới hạn trong nho sinh... Mấy kẻ bọn họ, ngay cả vòng sơ tuyển của các đại thư viện không vượt qua nổi.
Chỉ một tấm thiếp mời vào cửa xem lễ Học Hải cũng đủ để bọn họ phấn đấu nhiều năm.
Ba vị Diêm La của Địa Ngục Vô Môn, kẻ nào kẻ nấy đều tai nghe tám hướng, cảnh giác vô cùng, tất nhiên đều nghe rõ mồn một những lời này. Nhưng Ngỗ Quan Vương và Đô Thị Vương lại đều là kẻ cẩn thận, không ai nhắc đến nửa lời.
"Rõ thật hoang đường."
Doãn Quan cười lạnh một tiếng đầy mỉa mai:
"Thiên Nhân tuy ít ỏi nhưng từ xưa đến nay nào phải không có. Họ Khương kia có gì ghê gớm mà có thể xưng là nhân vật Động Chân vượt trên cả cổ kim?"
"Chính xác!"
Ngỗ Quan Vương tỏ vẻ bất mãn:
"Nói một cách khách quan, họ Khương kia kém xa lão đại chúng ta! Tốt nhất tên này đừng có mà chọc giận chúng ta, nếu có ngày nhận được đơn hàng xử lý hắn, ta sẽ lột da hắn ra - lão đại, giao Đạo thân của hắn cho ta, ta sẽ bắt hắn làm trâu làm ngựa cho ngài, cống hiến cho tổ chức!"
Doãn Quan liếc nhìn hắn, mỉm cười:
"Không dám."
Lâm Quang Minh mới gia nhập, đưa ra ý kiến khác biệt:
"Người dùng kiếm trên đời nhiều vô số kể nhưng có thể chém ra được một kiếm như vậy chỉ có Khương Vọng - ý ta là, không phải bất kỳ Thiên Nhân nào cũng có thể xưng là nhân vật Động Chân vượt trên cả cổ kim. Khương Các lão có thể nhận được công nhận như vậy, chính là kết quả do từng kiếm từng kiếm chém giết mà thành."
"Ồ?"
Ánh mắt Doãn Quan có vẻ nguy hiểm:
"Hình như ngươi rất có hảo cảm với Khương Vọng này?"
Lâm Quang Minh ánh mắt kiên nghị:
"Ta kính trọng nhân phẩm của hắn."
"Đương nhiên..."
Hắn đổi giọng nói:
"Nếu tổ chức có yêu cầu, ta vẫn sẽ tuân theo mệnh lệnh. Ưa thích cá nhân tuyệt đối không thể đặt trên lợi ích của tổ chức!"
"Nói rất hay!"
Doãn Quan vỗ tay tán thưởng:
"Đô Thị Vương quả nhiên rất có giác ngộ."
"Giác ngộ thì không dám, chỉ là một chút trung thành với tổ chức..."
Lâm Quang Minh vừa nói, vừa quan sát cẩn thận biểu cảm của Tần Quảng Vương:
"Ta nghe Ngỗ quan đại ca nói, hình như trước kia Khương Vọng cũng từng thuê tổ chức chúng ta làm việc?"
Doãn Quan chậm rãi nhìn về phía Ngỗ Quan Vương:
"Ngươi nói?"
"Chuyện này..."
Ngỗ Quan Vương lập tức căng thẳng:
"Chuyện này có rất nhiều người biết mà, lúc trước giết Trang Cao Tiện, chúng ta ra tay trừ hại cho dân, đại chiến một trận ở Tân An thành, rất nhiều người tận mắt chứng kiến..."
"Cho dù cả thiên hạ đều biết cũng không thể để lộ ra từ miệng chúng ta."
Vẻ mặt Doãn Quan nghiêm nghị:
"Đây là quy tắc làm việc của Địa Ngục Vô Môn, chúng ta phải tôn trọng bí mật của khách hàng."
"Lão đại dạy chí phải."
Ngỗ Quan Vương lập tức nhận lỗi:
"Thuộc hạ ghi nhớ trong lòng, về sau sẽ không tái phạm nữa."
Doãn Quan hài lòng cười:
"Hơn nữa, tổ chức sát thủ chỉ là một thanh đao, dùng vào việc chính đáng thì là chính, dùng vào việc tà ác thì là tà. Tại sao Khương Các lão lại không thể thuê chúng ta? Thái Hư các cũng có thể hợp tác lâu dài với chúng ta - chúng ta đâu phải hạng người xấu xa gì!"
"Đương nhiên, đương nhiên!"
Ngỗ Quan Vương ân cần gắp thức ăn cho lão đại, mặc dù biết rõ lão đại sẽ không động đũa:
"Tuy có rất nhiều kẻ không hiểu nhưng ta vẫn luôn chú trọng tu dưỡng đạo đức của bản thân, luôn tự nhủ với lòng mình, phải làm một sát thủ có tố chất. Không thể làm lão đại mất mặt."
"Thôi được rồi, chuyện người không liên quan thì đừng nhắc đến nữa. Dễ rước họa vào thân."
Doãn Quan phẩy tay:
"Những thứ ta bảo ngươi lấy, ngươi đã lấy đủ chưa?"
Mặc dù biết tầm nhìn ở đây đã bị ngăn cách nhưng Ngỗ Quan Vương vẫn quan sát cẩn thận xung quanh, sau đó mới xé mở cổ, lấy từ bên trong ra một cái hộp trữ vật:
"Lão đại, đều trong này."
Rồi quay sang nói với Đô Thị Vương mới nhậm chức:
"Quang Minh, ngươi đi xuống thanh toán đi."
"Vâng..."
Lâm Quang Minh thức thời đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
"Không cần, đều là người một nhà, ngươi ngồi đây đi."
Doãn Quan hất cằm:
"Đô Thị Vương, phiền ngươi mở hộp giúp ta."
Lâm Quang Minh lại ngồi xuống, quan sát cẩn thận hộp trữ vật trước mặt. Thứ lấy ra từ trong thi thể Ngỗ Quan Vương, ngay cả Tần Quảng Vương Không muốn động tay, hắn nào dám lỗ mãng?
Nhưng đây là lần đầu tiên tham gia họp mặt của tổ chức, hắn càng không dám cự tuyệt yêu cầu của lão đại, sau một hồi cân nhắc hắn nghiêm túc nói:
"Để tránh làm tổn hại đến cái hộp này, xin thứ cho tiểu đệ chuẩn bị một chút."
Dứt lời, hắn lấy ra một đôi găng tay da được vẽ vô số phù văn, đeo lên tay.
Lại đeo thêm một lớp găng tay vải.
Rồi lại thêm một lớp găng tay bông.
Sau đó, hắn thi triển năm, sáu loại chú văn, phòng độc, phòng thủy, phòng hỏa, cái gì cũng phòng. Cuối cùng mới run run đưa tay về phía hộp trữ vật...
Ngỗ Quan Vương chủ động cầm lấy hộp trữ vật, nũng nịu nói với Doãn Quan:
"Hắn là người mới, ta sợ hắn không cẩn thận. Lão đại, hay là để ta báo cáo riêng với ngài?"
Doãn Quan làm như không nghe thấy, chỉ mỉm cười nhìn Lâm Quang Minh:
"Ta bảo ngươi làm gì?"
Ngỗ Quan Vương ngượng ngùng buông tay.
Lâm Quang Minh hít sâu một hơi, giữ vững tư thế có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào, tay kia mở toang cái hộp...
Bên trong không hề có biến hóa gì kỳ dị, chỉ có một ít đồ vật linh tinh như mai rùa, xương cốt, tiền đồng..., tất cả đều có mức độ hư hại khác nhau, không hề có dao động của linh lực.
Lúc này Ngỗ Quan Vương lại như không có chuyện gì xảy ra, còn nhỏ giọng hỏi Doãn Quan:
"Lão đại, rốt cuộc những thứ ngài bảo ta thu thập là gì? Chẳng có gì đặc biệt cả."
Mí mắt Lâm Quang Minh giật giật.
Hắn nhận ra những thứ này, khoảng thời gian trước trải qua núi đao biển lửa, hắn tận mắt nhìn thấy Ngỗ Quan Vương nhặt từng món một.
Giờ phút này hắn mới hiểu thì ra cái gì mà đầu danh trạng, cái gì mà Cảnh Quốc mục nát, cái gì mà Ngỗ Quan Vương căm hận đến tận xương tủy, nhất định phải báo thù người Cảnh Quốc... tất cả đều chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ mà Tần Quảng Vương giao phó!
Điều khiến hắn phẫn nộ nhất là hắn tham gia vào nhiệm vụ, vậy mà lại không nhận được một đồng thù lao!
Chẳng phải là bắt nạt người thành thật à?
Đang định nói gì đó, đột nhiên hắn cảm thấy bàn tay lạnh toát, trơn nhẵn.
Lâm Quang Minh cúi đầu, kinh hãi trợn trừng hai mắt... thì ra là dưới gầm bàn, Ngỗ Quan Vương đang nắm chặt lấy tay hắn!
"Quang Minh, sau này ta sẽ giải thích rõ ràng với ngươi."
Ngỗ Quan Vương dịu dàng trấn an.
Chán ghét, đề phòng, cảnh giác, phẫn nộ... vô số cảm xúc phức tạp cuồn cuộn dâng lên trong lòng Lâm Quang Minh, hắn cố gắng hết sức nhớ lại những chuyện thương tâm trong đời, lúc này mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được, cố gắng nói:
"Không có gì, hiền huynh, giữa chúng ta không cần phải giải thích, ta vĩnh viễn tin tưởng ngươi."
Doãn Quan yên lặng nhìn hai người bọn họ thân mật, sắc mặt không đổi nói:
"Những thứ trong hộp này đều là bảo bối."
Hắn đã lấy được đại khái về "Kế hoạch Tĩnh Hải" từ Cơ Viêm Nguyệt.
Mặc dù chỉ là đại khái nhưng quy mô hùng vĩ, khổng lồ của nó cũng khiến cho một kẻ không sợ trời không sợ đất như Tần Quảng Vương phải im lặng hồi lâu.
Đương nhiên, hắn im lặng không phải vì suy nghĩ cho đại cục.
Sinh linh thiên hạ, có liên quan gì đến hắn?
Hắn chỉ hiểu rõ tầm quan trọng của kế hoạch này, đồng thời cũng tỉnh táo nhận thức được, đứng trước một kế hoạch như vậy có thể bản thân phải trả giá bằng bất cứ thứ gì.
Hắn đã từng nói với Biện Thành Vương, hắn không giống với loại người nóng đầu như bọn họ, hắn là kiểu người đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới điên cuồng.
Thừa tướng Cảnh Quốc - Lư Khâu Văn Nguyệt, mưu tính rất xa. Còn Doãn Quan của Địa Ngục Vô Môn, mục đích lại vô cùng đơn giản, Lư Khâu Văn Nguyệt khiến hắn đau khổ, hắn cũng phải khiến Lư Khâu Văn Nguyệt nếm trải mùi vị đau khổ.
Bản thân những thứ Ngỗ Quan Vương thu thập được không tính là quá quan trọng, chẳng qua chỉ là một vài góc cạnh liên quan đến "Kế hoạch Tĩnh Hải" trong rất nhiều ngành nghề của Cảnh Quốc. Nhưng chính những thứ này đã xác nhận chi tiết của "Kế hoạch Tĩnh Hải", khiến Doãn Quan có thể dựa vào những gì đại khái đã biết để nhìn ra toàn bộ kế hoạch.
Nhìn thấy chúng, như vậy là đủ rồi.
"Được rồi, về thu dọn một chút đi."
Doãn Quan đứng dậy:
"Mấy ngày tới ta sẽ sắp xếp một vài nhiệm vụ đơn giản để các ngươi tìm lại cảm giác."
Con mắt Ngỗ Quan Vương sáng lên:
"Lão đại, có phải sắp có nhiệm vụ lớn?"
Doãn Quan chỉ liếc nhìn hắn một cái:
"Chờ thông báo."
Dứt lời, thân hình đã biến mất.
Rượu trong chén lóe lên, dường như có ánh sáng màu xanh lục lướt qua, rồi lại như chưa từng xuất hiện.
Lâm Quang Minh đứng dậy, giả vờ quan sát chén rượu, nhân cơ hội rời khỏi bên cạnh Ngỗ Quan Vương, đi sang ngồi đối diện.
"Thôi hiền huynh."
Hắn ngồi cách một bàn thức ăn, như đang đăm chiêu:
"Có phải lão đại không tin tưởng huynh? Không để chân thân đến. Những thứ huynh vất vả thu thập, hắn cũng chỉ liếc nhìn một cái, ngay cả chạm cũng không chạm chứ đừng nói là mang đi."
Ngỗ Quan Vương u oán nói:
"Hắn không tin tưởng bất kỳ ai. Cho dù là một lão thần khai quốc trung thành và tận tâm như ta. Đương nhiên, ta có thể hiểu được hắn. Là thủ lĩnh của Địa Ngục Vô Môn, gánh vác trên vai trách nhiệm với tương lai của toàn bộ tổ chức, hắn phải luôn cảnh giác, luôn hoài nghi."
"Thôi huynh thật quá trung thành!"
Lâm Quang Minh cảm khái:
"Ta tin tưởng, nhất định sẽ có một ngày, lão đại cũng sẽ giống như ta, hiểu rõ con người của huynh, dành cho huynh lòng tín nhiệm tuyệt đối."
Ngỗ Quan Vương thuận tay cất hộp trữ vật trên bàn, tiện thể thu hồi Quỷ Tuyến Thi Trùng ẩn giấu trong đường vân của hộp:
"Hiền đệ đã tin tưởng ta như vậy, chuyện cái hộp này có thể bỏ qua được không? Đây là bí mật của tổ chức, ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi."
Lâm Quang Minh cười ôn hòa:
"Nếu Thôi huynh đã không muốn nói, vậy thì ta không hỏi nữa. Làm đệ đệ, giúp huynh một chút việc cũng là chuyện nên làm, có gì phải nghi ngờ chứ?"
"Ngươi nha, ngươi..."
Ngỗ Quan Vương nâng ngón tay trắng nõn được tô điểm bởi lớp sơn móng tay đỏ rực, điểm nhẹ lên người Lâm Quang Minh, nũng nịu nói:
"Lại khiến ta phải nhớ đến ngươi..."
Lâm Quang Minh vẫn giữ nụ cười trên môi, nhân cơ hội hỏi:
"Thôi huynh, huynh có đoán được lão đại đang chuẩn bị cho nhiệm vụ lớn nào không?"
Ngỗ Quan Vương ra vẻ thần bí:
"Hiền đệ, không nên hỏi thì đừng hỏi. Đây là quy tắc của sát thủ."
Lâm Quang Minh liếc nhìn trái tim đối phương, thầm nghĩ rốt cuộc tên khốn kiếp này dựa vào cái gì để chuyển đổi mệnh cách, tiếp xúc ngày đêm bao lâu như vậy, trong lòng hắn cũng có suy đoán mơ hồ; trên mặt vẫn cười nói:
"Được được được, tiểu đệ nhớ kỹ."
Có lẽ Ngỗ Quan Vương cũng biết bản thân hơi quá đáng, bèn thần thần bí bí bổ sung một câu:
"Dựa vào hiểu biết của ta về lão đại, nhiệm vụ lần này nhất định không tầm thường... Ngươi cứ chuẩn bị tinh thần kiếm một khoản lớn đi!"
Lời này chẳng những không khiến Lâm Quang Minh động lòng, ngược lại còn khiến hắn có dự cảm chẳng lành.
Người họ Lâm nào đó vô cùng hiểu rõ đạo lý tìm phú quý trong nguy hiểm - nhiệm vụ càng nhiều tiền thì càng nguy hiểm.
"Có một vấn đề ta vẫn luôn muốn hỏi huynh..."
Hắn cẩn thận lựa lời:
"Ta là Đô Thị Vương đời thứ mấy?"
"Đời thứ năm."
Ngỗ Quan Vương lại uống một ngụm rượu, ánh mắt vô cùng chân thành:
"Ta hy vọng ngươi là người cuối cùng."
Khóe mắt Lâm Quang Minh giật giật:
"Mới... đời thứ năm? Ta nhớ Địa Ngục Vô Môn thành lập cũng chưa được bao lâu mà?"
"Thời buổi này kiếm việc làm khó lắm."
Ngỗ Quan Vương Không chút kiêng dè gắp thức ăn:
"Tổ chức chúng ta đãi ngộ tốt như vậy, cạnh tranh khốc liệt là điều đương nhiên. Người đến người đi cũng là chuyện bình thường thôi!"
Lâm Quang Minh vẫn luôn làm việc trong thể chế quốc gia, thường là một củ cải một cái hố, chưa từng làm việc trong tổ chức có tính lưu động cao như vậy, nhất thời không biết nên vui hay buồn.
Bản tính cẩn thận, hắn không khỏi lo lắng hỏi:
"Chẳng lẽ chức vị Đô Thị Vương mà ta chọn lại là chức vị kém may mắn? Hay là ta nói với lão đại, đổi một chức khác?"
"Yên tâm, yên tâm, không có chuyện đó đâu. Mỗi một vị trí trong Địa Ngục Vô Môn đều công bằng như nhau, mức độ nguy hiểm cũng ngang nhau, làm gì có chuyện kém may mắn?"
Ngỗ Quan Vương vỗ vai Lâm Quang Minh, an ủi:
"Như đệ tam điện Tống Đế Vương, đệ thất điện Thái Sơn Vương đều đã thay bốn người, nếu có người mới đến đều tính là đời thứ năm, ngươi là Đô Thị Vương thì có gì đặc biệt đâu! Còn có vị Chuyển Luân Vương trong Trung Ương Thiên Lao kia nữa, có lẽ không sống được bao lâu, hắn cũng là đời thứ tư. Ngươi xem, có gì mà phải lo lắng?"
Lâm Quang Minh vốn đã cảm thấy bất an, lúc này mới yên tâm. Đi theo đám người liều mạng này, quả nhiên còn nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của hắn.
"Hiền huynh, đúng là ta đi theo huynh mới có được ngày hôm nay!"
Hắn rưng rưng nước mắt, đẩy đĩa thức ăn được thêm Quỷ Vụ Liên về phía đối phương.
Khò... khò...
Khò... khò...!
Tiếng ngáy như tiếng trâu rống.
Không chỉ hùng hậu mà còn kéo dài lê thê.
Doãn Quan mở mắt trong thùng hàng ở khoang thuyền, tiếng ngáy của đám phu thuyền mệt mỏi vang lên khắp nơi, hòa cùng với tiếng sóng sông, tạo nên một bản hòa tấu "hoành tráng".
Hắn nghe mà thấy phiền nhưng cũng lười quản. Dù sao thì Địa Ngục Vô Môn đã quen "giết người kiếm tiền, không giết người vô ích".
Nhờ hỗ trợ từ Bình Đẳng Quốc, sau khi chạy thoát khỏi tay Lâu Ước, Cảnh Quốc gần như chỉ truy nã hắn trên danh nghĩa.
Ngược lại hắn càng thêm cảnh giác.
Bao gồm cả lần này đi gặp Ngỗ Quan Vương, thu thập manh mối, thử thách Đô Thị Vương mới gia nhập, hắn cũng chỉ dám dùng Chú thân.
Chân thân ẩn nấp trong thuyền hàng trên dòng Trường Hà, mượn nhân khí vào nam ra bắc để lẫn lộn chút dấu vết cuối cùng của bản thân.
Con thuyền hàng này không phải tùy tiện tìm kiếm, nó thuộc về một thương minh mới nổi trong lãnh thổ Tề Quốc, do rất nhiều thương hội nhỏ tạo thành - Hòa Xương thương minh.
Chuyện vây giết Cơ Viêm Nguyệt gần như khiến Địa Ngục Vô Môn bị nhổ tận gốc. Cú đánh hủy diệt này khiến tổ chức đến nay vẫn chưa thể khôi phục. Việc xây dựng lại quỷ xã các nơi cũng tiêu tốn một khoản khổng lồ.
Lúc ở quán rượu Doãn Quan không hề nói thật, đối với một cỗ thi thể và một con quỷ, hắn không cần phải nói tiếng người.
Diêm La không hồi âm đâu chỉ có mỗi Biện Thành Vương.
Có kẻ không hồi âm thì chỉ cần mắng vài câu là được.
Có kẻ lại cần phải khắc sâu ký ức một chút về hung danh của Tần Quảng Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận