Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1344: Cha lợi hại quá (1)

“Ở đâu?” Khương Vọng hỏi.
Triệu Huyền Dương liếc mắt nhìn Khương Vọng, tựa hồ kinh ngạc với sự bình tĩnh của hắn.
Nhưng cũng không quá để ý.
“Bởi vì một ít nguyên nhân lịch sử đặc thù, ở hiện thế, có một số nơi không giống hiện thế.” Triệu Huyền Dương nói giản lược một câu, lại nói: “Hiện tại chúng ta đang ở địa phương này.”
Lúc rơi xuống, Khương Vọng đã từng quan sát hoàn cảnh.
Đây là một…
Động quật không chút ánh sáng.
Quái thạch lởm chởm, âm u lạnh lẽo. Mà dung nham chảy ở phía trên miệng hang, chưa từng rơi xuống một giọt nào.
Cảnh tượng này…thật ra Khương Vọng rất quen thuộc.
Giọng điệu hơi có vẻ đắc ý của Triệu Huyền Dương vẫn còn tiếp tục: “Đương thế chân nhân chiếu sáng chân thực, thấy rõ hiện thế. Không có ai hỗ trợ che giấu, hai ta tất nhiên là không có chỗ ẩn thân. Nhưng ở địa phương này lại khác biệt, ngược lại ông ta sẽ bị hạn chế rất lớn.”
“Rốt cuộc đây là nơi nào?” Khương Vọng nói: “Ta cũng không cảm nhận được quá nhiều hạn chế.”
“Ặc, bởi vì ngươi yếu.” Triệu Huyền Dương thẳng thắn nói: “Liên hệ với hiện thế càng sâu, tại địa phương quy tắc không giống với hiện thế thì hạn chế sẽ càng lớn.”
“Đương nhiên.” Y lại chiếu cố cảm xúc của Khương Vọng, rất thân thiết mà bổ sung: “Yếu không phải vấn đề của ngươi, dù sao ngươi còn rất trẻ.”
“Cảm ơn, đúng là ta đã được an ủi.” Khương Vọng nói.
Triệu Huyền Dương nhìn trái nhìn phải, lại nhìn hắn với ý vị sâu xa: “Ngươi hẳn là không xa lạ gì nơi này mới đúng.”
“Còn nhớ đáy sông Thanh Giang không?” Y hỏi.
Khương Vọng vẫn luôn biết, nếu nói chuyện liên quan tới ma, quân thần Trang Cao Tiện có thể đưa ra chứng cớ gì thì nhất định có liên quan tới thượng cổ ma quật ở đáy sông Thanh Giang.
Bởi vì hắn quả thực từng tới chỗ đó, cũng quả thực từng tiếp xúc với ma.
Trên thực tế, người dưỡng ma chính là Tống Hoành Giang, cấu kết Bạch Cốt Tà Thần lại đối kháng với Bạch Cốt Tà Thần là Trang Thừa Càn.
Từ đầu đến cuối, chẳng qua hắn chỉ là một quân cờ ngộ nhập vào ván cờ sinh tử mấy trăm năm, bị Trang Thừa Càn đùa bỡn. Hắn chẳng qua là người qua đường dựa vào dũng khí và kiên trì của mình, giãy giụa nhảy ra khỏi bàn cờ.
Nhưng những chuyện này, hắn nói không tính.
Chân tướng không thể được người khác thừa nhận, cũng căn bản không thể được gọi là chân tướng.
Nếu không thể thoát khỏi sự thẩm phán của Ngọc Kinh Sơn, thậm chí hắn còn không có cơ hội mở miệng.
Sở dĩ Triệu Huyền Dương hỏi như vậy, chắc cũng đã biết một số tình huống, ít nhất cũng biết Khương Vọng thật sự từng đi qua Ma quật thượng cổ dưới đáy Thanh giang.
Nhưng bên phía Trang Cao Tiện, chắc chắn không có lời nào là thật.
Khương Vọng hoàn toàn có thể tưởng tượng được, Trang đình bố trí hắn như thế nào, câu chuyện đó hợp lý như thế nào, thoạt nhìn thật sự có thể tin được. Là con cháu của Trang Thừa Càn, Trang Cao Tiện có thiên phú như vậy, mà Đỗ Như Hối lại có trí tuệ của một lão đạo.
“Thượng cổ ma quật?” Khương Vọng cau mày nói: “Không phải nói ta cấu kết với Ma tộc sao? Tại sao còn mang theo ta đến thượng cổ ma quật trốn?”
Triệu Huyền Dương cười ôn hòa: “Ta không tin được tên Trang Cao Tiện kia, nói thật ta đã nghe lời nói dối. Ngươi cũng chớ nên trách ta, mấy lão già đồng ý thuận tay bóp chết ngươi, ta chỉ nghe lệnh mà đi thôi. Mọi người sống trên thế giới này, cho dù siêu phàm thoát tục như thế nào cũng không thể hoàn toàn miễn tục. Ít nhiều cũng phải nể tình quốc gia, tông môn.”
Y dừng một chút, bổ sung: “Đương nhiên, ngươi oán ta cũng không sao. Đây là quyền của ngươi.”
Khương Vọng không có cảm xúc phẫn nộ gì, chỉ hỏi: “Thật ra ta rất tò mò, ta có tài đức gì mà có thể khiến Cảnh Quốc cảnh giác, lại muốn bóp chết ta sớm thế? Cảnh Quốc có ngươi, có Thuần Vu Quy, còn có một chân nhân Lý Nhất trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Chẳng lẽ còn phải kiêng kị Khương Vọng chỉ là một Nội Phủ cảnh sao?”
Triệu Huyền Dương nắm cánh tay của hắn đi vào trong ma quật, thuận miệng nói: “Ngươi cũng không cần đặt ta cùng với Lý Nhất, dát vàng lên mặt cho ta. Ta có thể so với hắn hay không, phải sau Động Chân rồi hẵng nói. Về phần vấn đề của ngươi…thật ra ta cũng không rõ ràng lắm, ta chỉ là một tên cu li mà thôi. Nhưng ta phỏng đoán, có lẽ những lão già kia vốn định gõ Khương Thuật một cái, mà Trang Cao Tiện lại vừa lúc đưa tới một cái búa, thuận tay liền gõ thôi?”
Y thở dài một hơi: “Gần đây Tề Quốc đúng là quá uy phong.”
Ngẫm nghĩ lại, đúng là như thế.
Tề Quốc đầu tiên là diệt Dương Quốc, tiếp nhận toàn bộ bản đồ Dương địa.
Tiếp theo, ở quần đảo Cận Hải, bức bách Điếu Hải Lâu phải thành lập Trấn Hải Minh để tự vệ.
Tuy rằng thủ bút Trấn Hải Minh này vĩ đại, nhưng tác dụng có thể được bao nhiêu thì vẫn còn nghi vấn.
Hải Cương bảng vừa mở, phó bảng vừa mở, Khương Vọng chính là đệ nhất. Cũng không lâu lắm, Kế Chiêu Nam lại lấy đi đệ nhất chính bảng, quả thực dễ dàng thoải mái. Thiên kiêu thế hệ trẻ, đối với Điếu Hải Lâu hoàn toàn có tư thái nghiền ép.
Sau đó, Bình Đẳng Quốc gây rối trên lễ Đại Sư, rất nhiều người đang chờ xem trò cười của Tề Quốc. Nhưng Tề Quốc lại xoay người liền phái binh xuất Hạ Quốc, cắm cờ vào Kiếm Phong Sơn, bắt Hạ Quốc phải giao ra một thành viên Bình Đẳng Quốc Thần Lâm cảnh, thuận thế càn quét một vòng.
Hơn nữa trên Quan Hà đài, lấy được khôi thủ Hoàng Hà, Tử Vi Trung Thiên Thái Hoàng kỳ, nổi bật cổ kim.
Có thể nói vô luận là ở quần đảo Cận Hải hay là ở Nam Vực Đông Vực, ở Quan Hà đài, Tề Quốc đều là phong quang vô hạn, cường thế vô cùng. Thanh thế đuổi sát Đại Dương đế quốc năm đó.
Một Tề Quốc như vậy, đương nhiên không phải là điều Cảnh Quốc vui vẻ trông thấy.
Khương Vọng cười khổ nói: “Nói như vậy, ta thật đúng là tình cờ gặp được?”
Triệu Huyền Dương vừa đi vừa nói: “Không nên tự coi nhẹ mình, thiên phú của bản thân ngươi cũng rất quan trọng. Trang Cao Tiện vì giải quyết ngươi đã trả cái giá không nhỏ. Nói thật ra, ngay từ đầu ta đã cảm thấy điều này quá khoa trương. Nhưng sau khi thật sự tiếp xúc với ngươi, ta đã có thể hiểu được. Chỉ có thể nói, họ Trang quả nhiên sẽ không làm việc lỗ vốn.”
Khương Vọng thở dài một hơi: “Đây có thể tính là khen ngợi không?”
“Ta chỉ là một người thích nói thật.” Triệu Huyền Dương cười đáp lại một câu, lại nói: “Không cần khẩn trương, những ma quật trong hiện thế đều vứt bỏ đã lâu, không có nguy hiểm gì đáng nói, đi theo ta sẽ rất an toàn.”
Trong khi nói chuyện, hai người đã đi tới một gian động thất cực lớn.
Cách cục của toà thượng cổ ma quật này khác với cái ở dưới đáy sông Thanh Giang.
Không gian nơi này càng lớn hơn, hoàn cảnh cũng càng phức tạp hơn.
Có mười mấy động khẩu, treo trên vách đá, đen âm u không biết thông đến đâu.
Tầm nhìn tu vi siêu phàm mang đến cũng không bị hoàn cảnh không ánh sáng ảnh hưởng. Nhưng nơi này thật sự không có gì đẹp mắt.
Tòa ma quật dưới đáy sông Thanh Giang tốt xấu gì vẫn còn bố trí của bọn Tống Hoành Giang và Trang Thừa Càn năm đó. Hiện tại tòa ma quật này, dấu vết gì cũng không còn.
“Tiếp theo ngươi định làm như thế nào?” Khương Vọng hỏi.
“Ta không định làm gì cả.” Triệu Huyền Dương tươi cười nói: “Chúng ta ở chỗ này bảy tám ngày. Hòa thượng Khổ Giác tìm không thấy người, đương nhiên sẽ từ bỏ. Sau đó ta lại dẫn ngươi nghênh ngang đi Ngọc Kinh Sơn, khí phái biết bao!”
Khương Vọng thở dài một hơi, hôm nay hắn cứ thở dài: “Đây chính là lời ngươi nói, vạn dặm tránh chân nhân?”
“Như thế nào, trốn không tính à?” Triệu Huyền Dương hỏi ngược lại.
Khương Vọng không còn gì để nói.
“Không cần để ý những chi tiết này.” Triệu Huyền Dương giang tay ra: “Nào, đừng khách khí, mời ngồi.”
Hắn tự mình ngồi trên một tảng đá hình cối xay, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Có lẽ phải đối phó với sự truy kích của một vị đương thế chân nhân, hắn cũng không thoải mái như biểu hiện.
Khương Vọng nhìn trái nhìn phải, sau đó đi đến một hòn đá khác.
“Không đi quá xa.” Triệu Huyền Dương nhắc nhở: “Ngồi bên cạnh ta.”
Khương Vọng thở dài một tiếng, quay lại ngồi bên cạnh y.
Cũng may tảng đá này rất lớn, hai người mỗi người ngồi một bên cũng không chật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận