Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 227: Ngưu quỷ xà thần

Tô Tú Hành là một sát thủ, sở học vô cùng mức tạp.
Ẩn thân tiềm hành, truy tìm tung tích, thậm chí còn có cả những đạo thuật, bí pháp ám sát thịnh hành ... rất là phong phú.
Kết hợp hết lại, thực lực của người này đúng là cũng có giá trị.
Nhưng Khương Vọng đọc xong hết công pháp bí thuật, lại không đánh giá cao.
Sở học người này tuy tạp, nhưng không có công pháp nào đặc biệt xuất sắc. Trông thì đầy cả xấp giấy, nhưng trong ấy, ngay cả đạo thuật phong nhận cũng được ghi kĩ càng!
Khương Vọng bây giờ mặc dù không môn không phái, không rễ không chân. Nhưng những đạo thuật hắn học là diễm hoa cấp bính của Tả Quang Liệt, Phược Hổ, Hoa Hải, Kinh Cức Quan Miện cấp ất do Trọng Huyền gia thu thập, cấp giáp cũng có một ít đạo thuật thu hoạch từ tay hoàng thất Tề quốc Khương Vô Dong để làm đồ dự trữ.
Tầm mắt của hắn bây giờ đã cao lắm rồi.
Như đã nói, có thể bằng mớ công pháp bừa bộn này, luyện ra được chiến lực hiện giờ, người này quả thực cũng có chút thiên phú làm sát thủ.
Trên người Tô Tú Hành, thứ làm hắn cảm thấy hứng thú nhất chính là thuật chế phù, nhưng nhớ ra thứ này có liên quan đến huyết chú của sư môn, không được truyền ra.
"Chỉ mớ công pháp cấp bậc này, ngươi thấy đã thể hiện được thành ý của mình rồi?" Khương Vọng vừa hỏi, vừa thuận tay cất mớ công pháp vào. Chân muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt, tí nữa nộp hết cho Diễn Đạo Đài.
"Đại nhân, ta đã vơ vét hết rồi, bây giờ không còn thứ gì cầm ra được nữa. Ngài còn muốn cái gì, ngài cứ lấy đi." Tô Tú Hành cùi không sợ lở, nhắm mắt lại nói.
Khương Vọng: ...
Hắn cũng lười nói nhảm, bước lên, bóp miệng Tô Tú Hành, búng một viên dược bọc đạo nguyên hành mộc vào.
Tô Tú Hành cảm nhận được có vật gì đó nhanh chóng tan ra trong người, sự thăng bằng của ngũ khí xảy ra biến hóa nho nhỏ, nhưng cảm nhận kĩ lại, lại không thấy gì khác thường.
"Ngươi cho ta nuốt cái gì?" Y hoảng sợ hỏi.
"Trời tru đất diệt nhân vong đan." Khương Vọng tiện miệng bịa: "Là bí truyền của hoàng thất Đại Tề, bình thường không được dùng đâu, ngươi có phúc lắm đó."
"Trời trời trời… trời tru đất diệt..." Tô Tú Hành đứng chết trân như bị sét đánh.
Nghe cái tên là biết kì độc tuyệt thế rồi.
"Đừng có lo, nó sẽ không phát tác lung tung đâu, lúc nó phát tác thì ngươi đột nhiên hồn phi phách tán mà thôi, không đau tí nào hết. Dĩ nhiên, chỉ cần ngươi giúp ta vài chuyện, cái chuyện hồn phi phách tán kia, tuyệt đối sẽ không xảy ra."
"Làm... Chuyện gì?" Giọng Tô Tú Hành miễn cưỡng.
Khương Vọng cười: "Ta vẫn chưa nghĩ ra. Thế này đi, chúng ta định một thời gian, cho một tháng đi, có được không? Sau khi chuyện thành công, ta tự nhiên sẽ đưa giải dược cho ngươi."
"Dĩ nhiên, trong thời gian này, ngươi cũng có thể lén đi tìm người khác, Huyền Không tự, Đông Vương cốc gì cũng được, xem xem có ai tìm ra được tung tích của nó, giải quyết được nó không. Mặc dù ta không nghĩ độc dược cực kì bí mật của hoàng thất Đại Tề là có thể phá được, nhưng ngươi cũng đừng ngại cứ đi thử xem, lỡ như thành công thì sao."
Huyền Không tự là Đông thánh địa của Phật môn, vô cùng nổi danh về mặt y đạo.
Trong lúc nói chuyện, Tô Tú Hành đã kiểm tra cơ thể mình ít nhất mười lần, thế nhưng cái độc đan kia cứ như đá chìm đáy biển, không có chút tung tích nào.
Độc dược hoàng thất bí truyền đúng là đáng sợ, đừng nói giải độc, ngay cả tìm nó thôi mà còn tìm không ra!
"Không tìm, không tìm, đều nghe ngài phân phó." Tô Tú Hành hèn mọn nói.
"Đừng có ra vẻ cưỡng ép thế." Khương Vọng bày ra vẻ không vui: "Nếu ngươi đã tới để lấy mạng ta, vậy thì bán mạng cho ta một lần, cũng là hợp lý mà?"
"Hợp lý, vô cùng hợp lý." Tô Tú Hành cố nặn ra một nụ cười, nhưng trông còn khó coi hơn cả khóc.
Tùy tiện thu nạp được một côn đồ Thông Thiên cảnh, Khương Vọng rất là vui vẻ.
"Ngươi đi tìm Hồ quản sự, bảo hắn sắp xếp cho ngươi một chỗ ở, nói là lệnh của ta. Tiếp theo làm gì, thì chờ ta phân phó." Khương Vọng ném trả chủy thủ lại cho y: "Giữ vũ khí của ngươi."
Tô Tú Hành nhận lấy chủy thủ, há miệng: "Phù của ta..."
Thấy Khương Vọng nheo mắt lại, y lập tức đổi ý: "Ta phục tùng, nhất định sẽ làm ngài hài lòng!"
Khương Vọng ơi Khương Vọng, mi chưa bao giờ làm cái chuyện lừa gạt như thế này.
Sao mi lại đi học tên mập Trọng Huyền Thắng kia vậy hả?
Sau này không được làm như vậy nữa.
Khương Vọng thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng cảm giác lừa người... Thật sự rất vui.
Tự giễu thì tự giễu, nhưng việc đối xử Tô Tú Hành, Khương Vọng thật sự không hề có chút áy náy nào.
Người đi giết người, thì cũng phải chấp nhận bị người giết.
Mỗi sát thủ đều nên có giác ngộ bị mất mạng.
Sở dĩ hắn không giết Tô Tú Hành, chủ yếu là vì cảm thấy người này không có uy hiếp lớn. Thứ hai, là hắn đang cần người. Còn cái tính cách thú vị kia, thì chỉ là vụn vặt.
Tiến vào Thái Hư ảo cảnh, nộp hết mớ công pháp lộn xộn của Tô Tú Hành lên Diễn Đạo Đài, cuối cùng chỉ kiếm được hai mươi lăm điểm.
"Quả nhiên, mớ hàng tầm thường này không kiếm được bao nhiêu."
Tính tổng cộng đến nay, hắn mới chỉ có bốn trăm hai mươi tám điểm pháp, cách mức giải phong tầng Diễn Đạo Đài thứ ba một ngàn điểm pháp, quả là còn gánh nặng đường xa.
Khương Vọng bình ổn tâm thần, ngồi xếp bằng xuống tu hành, một đêm yên ắng trôi qua.
Sáng sớm, Trương Hải đã trở về. Có đạo nguyên thạch khích lệ, hắn làm việc tích cực lên hẳn.
Mang về một tin tức xấu.
"Tiệm bánh Lý Ký ngài nói, đã đóng cửa từ hôm qua. Ta cạy cửa đi vào, trong nhà không có một ai. Hỏi hàng xóm cách vách, cũng không ai biết lão Lý đi đâu."
"Lão Lý đầu mất tích?"
Xem ra, đầu mối này đã gãy rồi.
Đầu mối còn lại đương nhiên chính là tổ chức sát thủ Thiên Hạ Lầu kia.
Khương Vọng đã sớm từ miệng của ‘sát thủ mà không có tí nguyên tắc sát thủ’ Tô Tú Hành biết được, cơ sở chính của Thiên Hạ Lầu nằm ở góc bên kia của Thương Phong thành Dương quốc.
Quy mô của tổ chức sát thủ này quả thật rất nhỏ, lầu chủ cũng mới chỉ là tu sĩ Đằng Long cảnh. Khương Vọng chưa chắc đã sợ.
Chỉ là nếu đi từ Gia Thành bên này qua, chắc là phải tốn cả nửa tháng.
Nhưng...
Chưa nói chuyện Thiên Hạ Lầu bên kia có thông tin chi tiết về người thuê hay không, chỉ từ Gia Thành bên này xem.
Thì kẻ thuê người giết hắn, bất kể là từ nguyên nhân gì, cũng nhất định có liên quan tới chuyện hắn xử lý quặng mỏ thiên thanh thạch.
Nên giờ phút này, mà hắn rời khỏi hầm mỏ Hồ thị, vậy thì mới là ngu ngốc.
Bất kể đối thủ đằng sau là ai, Khương Vọng cũng không định chơi trò chơi phá án với bọn chúng. Đối phương là địa đầu xà của nơi này, muốn xóa dấu vết nào cũng là chuyện dễ dàng.
Nếu hắn đằng đằng sát khí tự mình đi tìm lão Lý đầu, thì chỉ có khả năng bị người ta nắm mũi, dẫn đi lượn một vòng quanh rồi công cốc trở về.
Cho nên Khương Vọng chỉ nắm lấy điểm chính, đó là có người muốn ép hắn phải từ bỏ hầm mỏ Hồ thị. Thế nên, hắn chỉ cần dính chết ở chỗ này.
Mặc kệ ngươi múa may quay cuồng, ta chỉ cần đánh một quyền là phá hết.
Giống như hai quân đối địch, quan trọng nhất không phải là gặp chiêu nào phá chiêu đó, mà là trận địa phòng thủ căn bản.
Khương Vọng đang nói chuyện với Trương Hải.
Xuyên Tử tới báo cáo: "Khương gia, Tịch công tử trói mấy người mang tới, bảo là muốn xin tội với ngài."
"Tịch công tử nào?"
"Gia Thành Chiếu Sở công tử."
"Trói ai?"
Xuyên Tử xịch tới, hạ giọng: "Quản sự nói, đều là người chủ trì của những tiểu gia tộc trong thành."
Điếu Hải Lâu Hồ Thiểu Mạnh, tộc nhân Trọng Huyền điều vận nguyên thạch, sát thủ Tô Tú Hành, Gia Thành Thiếu chủ Chiếu Sở... một cái hầm mỏ nho nhỏ, mà có nhiều người liên quan ghê.
Trói người mang tới, trong hồ lô rốt cuộc bán cái thuốc gì?
Khương Vọng ngẫm nghĩ, bật cười: "Hầm mỏ mấy ngày nay thật là náo nhiệt, ngưu quỷ xà thần gì cũng tới."
Hắn dẫn đầu đi ra ngoài: "Theo ta đi xem nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận