Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 809: Cảnh còn người mất

Vì án Vũ Nhất Dũ cần phải tới quần đảo để bắt người, Khương Vọng được vào khu vực cơ mật của tuần kiểm phủ, xem các thông tin có liên quan đến khu vực quần đảo.
Công tử của Bắc Nha Đô úy mở toang cửa cho hắn, giúp Khương Vọng tìm được rất nhiều thông tin mà nhiệm vụ lần này không cần phải biết.
Ví dụ như Hoài Đảo, ví dụ như Thiên Nhai Thai, ví dụ như Dương Cốc, thậm chí cả các tông các phái nằm rải rác trên quần đảo.
Một số ẩn văn, lịch sử sâu xa, cũng không cần phải nói.
Thậm chí hắn còn tra được toàn bộ câu chuyện Hứa Tượng Càn tranh giành tình nhân với người ta ở quần đảo, hiểu rõ hơn câu chuyện Trọng Huyền Thắng cười trên sự đau khổ của người khác.
Thì ra người tranh giành với Hứa trán cao, là đệ tử đích truyền của Điếu Hải lâu, một cao thủ trẻ tuổi có tên Dương Liễu.
Hai người vì một nữ nhân tên Chiếu Vô Nhan mà tranh giành với nhau, nghe nói nữ tử này là thiên tài Nho Tu, xuất thân từ Long Môn thư viện.
Long Môn thư viện và Thanh Nhai thư viện đều nằm trong thiên hạ tứ đại thư viện, nổi danh giỏi đào tạo ra thiên tài, vào thư viện này, như nhảy long môn, nghe là biết rất là lợi hại.
Tắc Hạ học cung, được coi là Long Môn của Tề địa, nhưng để đạt cái danh thiên hạ, thì chưa được nhiều người thừa nhận. Dĩ nhiên, điều này liên quan đến quy tắc quản chế cực nghiêm, rất ít tin tức bị tiết ra ngoài của Tắc Hạ học cung.
Quá trình Hứa Tượng Càn kết oán với Dương Liễu cũng rất là máu chó. Tổng kết lại, đơn giản chính là, "Ngươi quấn lấy nàng làm gì?", "Mắc mớ gì tới ngươi?"
Sau đó liền đánh nhau.
Theo tin tức ghi chép của Đô thành Tuần Kiểm Phủ, hai người là đánh ngang tay, không phân cao thấp, và nơi xảy ra sự kiện, chính là đại bản doanh của Điếu Hải lâu.
Dương Liễu dễ tập hợp một đám sư huynh đệ, đuổi Hứa Tượng Càn chạy chúi chạy nhủi, mất hết mặt mũi.
Vì danh tiếng của Thanh Nhai thư viện, thật ra hắn không bị tổn thương gì nhiều.
Nhưng oán thù đã kết, mặt mũi cũng không còn.
Thanh Nhai thư viện không có lực ảnh hưởng ở khu quần đảo, Thạch môn Lý thị Lý Long Xuyên tự mình ra biển, đại phát lôi đình, ra mặt cho bằng hữu.
Tóm lại cả sự kiện rất là buồn cười, hai đệ tử danh môn, lại vì một nữ tử mà ồn ào như lưu manh ngoài đường ngoài chợ, tụ tập người đánh nhau, hết sức khó coi.
Khương Vọng cười thầm trong bụng, không khỏi thấy tò mò với cái người gây ra sự kiện, cái nữ tử Chiếu Vô Nhan của Long Môn thư viện kia.
Thật muốn nhìn một cái, xem người này có cái mị lực gì, mà khiến Hứa Trán Cao đã rành chuyện gió trăng cũng phải ngã nhào. Tiểu tử kia đâu phải loại người chịu ăn thua thiệt.
Xem hết thông tin liên quan đến câu chuyện huy hoàng của Hứa Trán Cao, Khương Vọng nhớ tới một chuyện cần phải hỏi: "Nghe nói Hoa Anh Cung chủ gõ Yến Phủ một trận, là vì sao vậy?? Thật là tò mò. Cặn kẽ ghi chép chi tiết để ở đâu?"
Trước kia Trọng Huyền Thắng từng nói chuyện này cho hắn nghe, sau đó vì chuyện của Trúc Bích Quỳnh nên quên hỏi lại.
Sau này nhớ tới, thì không muốn hỏi Trọng Huyền Thắng nữa, để mập mạp đó khỏi đắc ý, thừa cơ lợi dụng điểm yếu uy hiếp người ta.
Trịnh Thương Minh lộ vẻ khó xử: "Chuyện của mấy vị đó, tuần kiểm phủ chúng ta không ghi chép."
Khương Vọng thấy vậy hiểu này chuyện này có liên quan tới hoàng tộc Đại Tề, có lẽ tuần kiểm phủ có ghi chép, nhưng chỉ cho phép người có quyền nhất định mới được xem. Tóm lại là chuyện liên quan tôn giả không được tùy tiện cho xem.
Hắn sẽ không khiến bằng hữu phải khó xử, nên gật đầu: "Không sao, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi."
Trịnh Thương Minh cười: "Nhưng chuyện đó ta cũng có biết một ít nội tình. Hình như là vì cháu trai của Yến Tướng hủy hôn, Hoa Anh Cung chủ mới ra mặt cho hảo hữu, dạy cho một trận."
Yến Bình đã lui ẩn nhiều năm, nhưng khi nhắc tới, người ta vẫn quen miệng gọi ông ta là Yến Tướng, đủ thấy địa vị của ông ta trong lòng người Tề thâm căn cố đế tới mức nào.
"Sao chuyện này ta không nghe thấy?" Khương Vọng nhớ hồi đó ở tây cảnh, hình như Trọng Huyền Thắng có nói tới vụ liên hôn được sắp xếp với Yến Phủ, nhưng sau đó không hề liên kết chuyện này với chuyện Khương Vô Ưu đánh hắn.
Không kiềm được hiếu kỳ: "Là cô nương nhà ai?"
"Liễu gia." Trịnh Thương Minh cười, rồi bỏ qua đề tài, không chịu nói thêm nữa.
Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là lời tán gẫu mà thôi.
Nếu không làm gì có câu cơ duyên xảo hợp.
Khương Vọng vừa rời khỏi cửa Đô thành Tuần Kiểm Phủ, đã có một người hầu mặc đồ xanh đội nón nhỏ tiến lên đón, cung kính nói: "Khương Tước gia, công tử nhà ta xin mời, mời ngài đi tới chút."
"Công tử nhà ngươi là ai?" Khương Vọng hỏi.
Người hầu quy củ trả lời: "Tiểu nhân là người của Yến gia. Công tử nhà ta với ngài là quen biết cũ."
Yến Phủ!
Mới vừa nghe buôn dưa về Yến Phủ trong Đô thành Tuần Kiểm Phủ, không ngờ vừa ra khỏi cửa là gặp luôn.
Nói chính xác, là người hầu của Yến Phủ đã đợi ở đây hồi lâu.
"Ở đâu?"
Yến Phủ coi như là một bằng hữu hắn có thể nói chuyện được ở Lâm Truy, và cũng đúng là đã lâu không gặp. Khương Vọng không khỏi có chút vui vẻ.
Nhưng đồng thời cũng có nghi ngờ.
Với thói quen điềm đạm ôn hòa của Yến Phủ, làm gì có chuyện muốn gặp Khương Vọng mà còn phải ra vẻ, cho người hầu tới chờ, mời.
"Ngài đi với ta." Người hầu nói khẽ.
Ở Lâm Truy thành không sợ bị người ta bắt cóc, Khương Vọng kiềm chế lòng hiếu kỳ, đi theo người hầu.
Xuyên qua con đường đầy người ồn ào, quẹo vào một cái hẻm nhỏ, đẩy một cánh cửa thấp, Yến Phủ đứng ở sau cửa.
Chắp tay xin lỗi Khương Vọng: "Khương huynh, đã thất lễ."
Tiểu viện này rất gần Đô thành Tuần Kiểm Phủ, ngay ở đằng sau cách đó không xa, thậm chí trong sân viện còn nhìn thấy được mái cong của Đô thành Tuần Kiểm Phủ.
Khương Vọng nhìn trái nhìn phải một vòng, cười: "Không ngờ Yến gia có cả cơ nghiệp ở nơi này."
"Vì muốn gặp Khương huynh, nên mới mua." Yến Phủ thuận miệng đáp, quay ra phía sau ra dấu: "Khương huynh về Tề, ta biết tin hơi chậm, nếu không đã sớm bày tiệc đón gió tẩy trần cho ngươi. Chuẩn bị có chút vội vàng, mong Khương huynh đừng phiền lòng."
Sau lưng hắn là một bàn tiệc phong phú, chim thú quý hiếm, bánh rồng rượu phượng, nhìn một cái là thấy ngay một chữ "Đắt".
Chỉ có thể nói hai chữ "Vội vàng" của nhà giàu, khác hẳn với hiểu biết của người thường.
Mà hắn còn bảo vì để là người đầu tiên chiêu đãi Khương Vọng sau khi rời khỏi Đô thành Tuần Kiểm Phủ, nên mới tạm thời mua cái viện này.
Viện này tuy nhỏ, nhưng ở gần Đô thành Tuần Kiểm Phủ, đất này làm sao mà rẻ nổi. Lại còn là ý muốn nhất thời đi mua, phải mua gấp mua nhanh, nên e là giá phải tăng gấp mấy lần.
Nhưng theo lời Yến Phủ, lại là một chuyện hết sức bình thường.
Sao một chữ "Phú" miêu tả nổi!
"Thế này mà còn gọi là vội vàng?" Khương Vọng cười: "Phải biết hôm Trọng Huyền Thắng đón ta, chỉ có mỗi nửa bình trà, mà còn là trà hắn đã đang uống dở!"
Dứt lời, hắn giải thích thêm: "Không phải Khương mỗ quên mất cố nhân, thật sự là quá nhiều chuyện quan trọng quấn thân, vô cùng khẩn cấp, ta quả thực không có thời gian rảnh rỗi, không thông báo được cho các ngươi."
"Ta không có ý trách Khương huynh." Yến Phủ khoát tay: "Cao Triết trở về Tĩnh Hải, Long Xuyên thì đi Hoài đảo với Tượng Càn, dù ngươi có báo với họ, họ cũng không tới được. Còn ta…”
Nói tới đây, hắn cười khổ: "Ta cũng phải ngắm nghía dữ lắm, mới trộm được chút thời gian đi tụ tập với bạn cũ."
Mấy người hắn nhắc tới, đều là năm trước còn ở Lâm Truy, thường tụ lại với nhau uống rượu giải trí.
Trong số này có cháu ruột của tiền tướng, đích tử của gia chủ Lý thị Thạch Môn, cao đồ của Thanh Nhai thư viện, công tử của Tĩnh Hải Cao thị dù không thể đi ngang ở Lâm Truy, thì cũng vẫn đi ngang được ở đa phần các nơi khác.
Không ngờ chỉ chớp mắt, Hứa Tượng Càn, Yến Phủ đều bị ăn thiệt, mà toàn việc chẳng ra sao, làm người ta phải cười thầm, cảm khái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận