Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1211: Cầu Hỉ Thước (2)

Triệu Nhữ Thành đứng đối diện Hoàng Xá Lợi, không nói lời nào, cũng không nhìn Hoàng Xá Lợi, chỉ có bên dưới năm ngón tay, kiếm khí màu vàng đã bắt đầu xuất hiện.
Kiếm khí như long xà, quấn quít lượn quanh năm ngón tay.
Y thích luyện kiếm.
Trời sinh đã thích.
Thích đến mức y phải cố gắng khắc chế, nếu không sẽ rất dễ trở nên mạnh mẽ.
Dù ở trong lúc chán chường nhất, mặc kệ cuộc đời nhất, y cũng còn cười nói đùa với Khương Tam ca rằng muốn học Tử Khí Đông Lai kiếm điển.
Canh Kim kiếm khí đang di động giữa năm ngón tay, là một trong rất nhiều bí pháp đời trước truyền lại.
Nói đến cũng buồn cười.
Mớ báo khố của đời trước, đời đời truyền thừa đó... cái nào cũng tâm tâm niệm niệm muốn phục quốc.
Thật không hiểu nổi sao đầu óc họ đần độn như vậy.
Trong thời đại mênh mang này, sáu nước bá chủ đứng đầu thiên hạ, là đại cường quốc, trấn áp cả thiên hạ.
Bao nhiêu hùng chủ minh quân, hào kiệt cái thế, chẳng ai lật nổi.
Ngươi thì người chẳng có, binh chẳng ai, mà cứ há miệng ra, là đòi phục quốc!
Cái bảo khố đó cũng rất khôi hài, thế giới tu hành thay đổi từng ngày, trên đời này, có kho tàng bí thuật của cường quốc nào mà không được các đời không ngừng bổ sung, đổi mới?
Trong số bí pháp của các ngươi, hơn phân nửa là đã bị lỗi thời rồi có hiểu không? Gần một nửa còn lại, cũng không kiên trì được bao năm nữa, mà đến khi mang ra sử dụng thì thật sự là đến khi bắt đầu học mới biết. Ví dụ như phá thuật phức tạp có yêu cầu cực đoan Đại Ngũ Hành Hỗn Thiên Bộ này, nếu không bị đào thải mới là quái lạ. Có lẽ không đủ một trăm năm thì không thể nào luyện thành được.
Cái thời buổi này, đi đâu mà tìm ra nổi loại gió Đại Ngũ Hành thuần túy? Nếu không phải Đặng thúc...
Chỉ khổ cho Đặng thúc.
Trước khi chết để lại di thư, viết một câu, "Đừng quên ý chí của cha chú" làm chi, để bản thân phải bồi cả đời mình vào đó.
Mình chết đi đã đành, trước khi chết, còn cố sinh ra một đứa con, lưu lại huyết mạch, để đời sau tiếp tục đi chịu chết như mình.
Giống như mình, giống như cha mình, giống như ông nội mình.
Đồ chết tiệt!
Ngay cả hình dạng của ngươi thế nào ta còn chưa từng nhìn thấy bao giờ!
Cho đến trước khi nhìn thấy đoạn ngón tay kia, Triệu Nhữ Thành luôn tự nói với mình như vậy, dùng nó để đối kháng với cái thứ ràng buộc huyết mạch khó hiểu, sự bó buộc có tên là "Mối hận của tổ tiên, nợ máu năm đời" kia.
Y trời sinh đã thông minh, không muốn tiếp tục cái gọi là "Sự nghiệp" vô vọng đó, càng không muốn trở thành người tiếp tục kế thừa, kéo dài ý chí của những người đã chết.
Y phải sống cho chính mình, cho dù cuộc đời đó "Không có ý nghĩa".
Đời người cần gì phải có ý nghĩa?
Y không có tương lai, vì càng nổi bật sẽ bị chết càng nhanh, cứ mơ mơ màng màng sống cho qua ngày như trong quá khứ, hưởng thụ được ngày nào hay ngày đó.
Đặng thúc chưa từng yêu cầu y cái gì, tôn trọng tất cả mọi quyết định của y...
Nhưng sau khi nhìn thấy đoạn ngón tay kia, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.
Y thông minh đến mức không thể tin nổi mình.
Không thể giống mấy ‘kẻ ngu’ kia, lúc nào cũng ôm trong lòng hy vọng.
Nhưng cuối cùng, y cũng đã ngộ ra rằng Trốn tránh là vô dụng.
Kiếm khí màu vàng bơi lội giữa các ngón tay, sáng bóng vô cùng đẹp mắt.
Đa phần người ở đây chỉ biết đây là một cách dùng Canh Kim kiếm khí đặc biệt, chứ không nhìn ra được nguồn gốc của nó.
Nó có một cái tên rất dễ nghe, tên là...
"Thước Kiều Tiên".
Đánh với Ân Văn Hoa, cơ bản không cần phải dùng tới phiên bản thật của thuật này.
Chỉ có thiên kiêu nước bá chủ như Hoàng Xá Lợi, mới có được đãi ngộ.
Bây giờ, y muốn cho cả thiên hạ biết.
Làn thanh quang bao phủ Diễn Võ Đài như nước chảy tán đi. Dư Tỷ đã tuyên bố chiến đấu bắt đầu.
Triệu Nhữ Thành lập tức giơ tay lên, đẩy về về rước!
Cường giả đánh nhau, phải tranh ngay lập tức.
Hoàng Xá Lợi đã vào thế, nhưng Canh Kim kiếm khí của Triệu Nhữ Thành, đã đến rồi!
Ngàn vạn tia kiếm khí màu ô kim sau khi rời tay, hóa thành vô số con kiếm thước, mỗi một con kiếm thước đều cắn đuôi con kiếm thước trước đó, mỗi một lần nối tiếp đều đột ngột tăng tốc độ.
- Giải thích, con kiếm thước ở đây là con chim khách. Hết giải thích.
Đầu đuôi nối nhau, kiếm thước bắc thành một cây cầu.
Cây cầu kiếm thước màu ô kim này hầu như mới vừa rời khỏi tay Triệu Nhữ Thành thì đã hạ tới chỗ Hoàng Xá Lợi, vô cùng mau lẹ!
Những cái như kiếm khí thành sợi, kiếm khí ngưng thành kiếm, kiếm khí bay như mưa tên, đều chỉ là những vận dụng đơn giản.
Điểm huyền diệu của Thước Kiều Tiên Canh Kim kiếm khí nằm ở chỗ, ngay ở trong chiêu "Thước kiều" này!
Thức này còn có một cái tên, là "Một năm một cây thước kiều, cả đời chỉ thấy một lần."
Nói “cả đời” là bởi vì sau khi nhìn thấy chiêu này rồi, sẽ không bao giờ thấy nữa.
Chiêu này nhanh quá!
Khương Vọng nghĩ, dù có dùng Thanh Vân ấn ký, xuất chiêu Lão Tướng Trì Mộ, thì cũng không nhanh bằng kiếm này!
Chiêu thức đến rồi...
Hoàng Xá Lợi mới vừa đưa tay lên, Phổ Độ Hàng Ma xử mới vừa ngóc đầu lên.
Thước kiều đã tới.
Nó không chỉ xuyên thủng không gian, mà xuyên qua cả lớp khí cơ mà cơ thể Hoàng Xá Lợi vô thức đưa ra phản ứng bao phủ phía trước người nàng!
Người xem gần như ngừng thở.
Thiên kiêu Mục quốc muốn một kích giải quyết đối thủ! !
Điều này...
Dĩ nhiên là không có khả năng.
Gần như vừa nhìn thấy thước kiều.
Một vật hình bầu dục ướt át như viên đá quý lóe lên trong con ngươi của Hoàng Xá Lợi.
Lóe cái rồi biến mất.
Thần thông, Bồ Đề.
Người Kinh quốc đều biết môn thần thông này của Hoàng Xá Lợi, nên thông tin này đối với thiên kiêu của các nước khác không xa lạ gì.
Hiệu quả của môn thần thông này ở chỗ là "Mở ra trạng thái tỉnh ngộ."
Vừa dùng được cho tu hành, vừa dùng được cho chiến đấu.
"Tỉnh ngộ" là thế nào?
Là lúc nào cũng tỉnh táo, nhận biết rõ vạn sự vạn vật.
Nói cho dễ hiểu hơn là, khi sử dụng thần thông Bồ Đề, mọi phản ứng chiến đấu của Hoàng Xá Lợi, khả năng nắm bắt thời cơ, phân tích nhận biết… đều được tăng cường toàn diện!
Vừa nhìn thấy Thước kiều, nó đã đến trước người.
Mà Bồ Đề vừa hiện, vạn sự đều hiện rõ.
Hoàng Xá Lợi lật Hàng Ma xử, hai tay cầm vào chuôi, không chút do dự đâm đầu có trùy ba cạnh về phía trước!
Rất nhanh, rất quả quyết!
Gần như kiếm thước kiều vừa tới, thì Hàng Ma xử Phổ Độ cũng đã đâm ra.
Đầu xử sắc nhọn tinh chuẩn đâm trúng vào một con kiếm thước cách nàng hơn ba thước, khiến nó nát bấy, tán trở về thành kiếm khí.
Vì sao nói cái đâm này tinh chuẩn?
Bởi vì con kiếm thước này là con trụ chính của cả kiếm thước, là điểm xuất phát để tạo ra thế công tiếp theo của Triệu Nhữ Thành. Nói cách khác, thước kiều này đã bị cắt đứt biến hóa, chết từ trong trứng.
Mọi người đều nhìn thấy rõ, cây cầu kiếm thước hoa lệ đặc sắc đã trở thành vô dụng.
Hoàng Xá Lợi mắt sáng ngời, áo bào màu vàng tung bay sau lưng, hai tay cầm Hàng Ma xử, đâm vào cây cầu kiếm thước, hình ảnh thật là vô cùng đẹp.
Cây cầu kiếm thước màu vàng, hòa vào với màu da màu đồng của nàng.
Cây cầu kiếm thước vô cùng xinh đẹp nối nhau tan rã ngay trước mặt nàng.
Cái đẹp tan rã trước cái đẹp.
Chỉ một cú đâm, thước kiều chết yểu!
Triệu Nhữ Thành vẻ đã có đoán trước.
Tay trái nắm vào không khí, tay phải làm động tác rút, rút ra một cây trường kiếm màu ô kim do Canh Kim kiếm khí tạo thành, bước lên cây cầu kiếm thước đang bị băng giải.
Bước lên cầu xông tới.
Trước khi cây cầu kiếm thước hoàn toàn băng giải, đã tới trước mặt Hoàng Xá Lợi, Canh Kim kiếm trong tay cắt ngang qua cổ!
Dưới đài, mắt Khương Vọng khẽ nhúc nhích.
Một kiếm cắt ngang này, có mấy phần ý vị sinh tử diệt địch của Danh Sĩ Lạo Đảo!
Dĩ nhiên vận dụng pháp môn khác nhau, kỹ xảo dùng lực cũng khác nhau.
Giống như hắn học chiêu Mười năm tàng đao nhất sát của Triêu Vũ, cũng chỉ là học ý cảnh.
Hàng Ma xử trong tay Hoàng Xá Lợi quét hướng ra sau, tay trái thuận thế buông ra, tay phải đổi vị trí cầm trên Hàng Ma xử, dùng đầu xử có hình Phật Thủ đập vào đường kiếm chém tới!
Một loạt động tác thực hiện vô cùng liền mạch, đơn giản, tự nhiên, mang theo mỹ cảm gần như nhập đạo.
Canh Kim kiếm của Triệu Nhữ Thành bị gõ tiêu tán, nổ tung thành kiếm khí màu ô kim đầy trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận