Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2210: Quan Sơn Nan Vượt (1)

Ngụy Đình sau khi biết thảm án ở Vãn Tang trấn, đã khởi động đại trận hộ quốc, phong tỏa biên cảnh, nhưng rõ ràng là đã không kịp để bắt Trương Lâm Xuyên.
Cao thủ Hình Ty Ngụy quốc đều ra hết, trong một thời gian cực ngắn đã loại bỏ toàn bộ hai mươi bảy đầu mối lưu lại ở hiện trường, không tìm được dấu vết thật sự của Trương Lâm Xuyên... Ngay cả hắn trốn theo hướng nào cũng không xác định được.
Vì huyết án bị phát hiện đã muộn, cho phép Trương Lâm Xuyên quá nhiều không gian để thao tác.
Khương Vọng gửi thư cho Nam Cương, còn mình thì đi theo đội ngũ truy nã của Đại tướng quân Ngụy quốc, lần theo lộ tuyến có khả năng thoát chết nhất Hình Ti phân tích được, tìm Trương Lâm Xuyên trong nam vực ròng rã hai ngày.
Kết quả vẫn là không thu hoạch được gì.
Trương Lâm Xuyên như biến mất khỏi hư không, hoàn toàn thoát khỏi mạng lưới tình báo của Ngụy quốc, cũng không xuất hiện trong tầm mắt của bất cứ người nào nữa.
Hắn như một con ác thú sống về đêm, sau khi mặt trời lặn đã lẻn vào trong đêm tối.
Trong hai ngày này, bên Nguyễn Tù hoàn toàn không có phản hồi. Ngược lại, hắn lại nhận được phân tích của Trọng Huyền Thắng đến đúng lúc thông qua Thái Hư Huyễn Cảnh.
"Trực giác của ngươi là đúng. Trương Lâm Xuyên đúng là đang che giấu gì đó. Trương Lâm Xuyên trắng trợn thu nạp oan hồn ở Ngụy quốc là để bổ sung thế giới vô sinh. Tất cả mọi người sẽ cảm thấy, Trương Lâm Xuyên đây là đang “dùng giết chóc để thành đạo', nhưng đây không phải là mục đích của hắn."
Trong Tinh Hà Đình, Trọng Huyền Thắng nói:
"Bởi vì nếu muốn thực hiện mục đích như vậy, việc hắn cần làm là cố hết sức che giấu bản thân, chứ không phải để lộ bản thân. Lần hành động đầu tiên của hắn cũng không thể chỉ giết mấy vạn người. Trong tình huống chưa bị phòng bị, lần đầu tiên phải nên giết nhiều nhất có thể mới đúng. Muốn mượn sát thành đạo, với trí lược của Trương Lâm Xuyên, nhất định có thể làm ra hành động oanh liệt hơn".
Khương Vọng:
"Ta cảm thấy hắn rất bình tĩnh, đối xử với tính mạng bản thân và đối xử với tính mạng của người khác đều như vậy."
"Chúng ta tạm thời đã có nhận thức chung trong phán đoán về Trương Lâm Xuyên" Trọng Huyền Thắng nheo mắt:
"Để xem, những chuyện Trương Lâm Xuyên làm ở Ngụy quốc! Đồ trấn, viết huyết thư khiêu khích Ngụy quốc, đại diện cho Vô Sinh Giáo Tổ thừa nhận việc này, tuyên bố đây chỉ là khởi đầu của việc Vô Sinh Giáo trả thù. Ngươi cho rằng trong số này, cái nào là trọng điểm?"
Hắn dừng lại, cho Khương Vọng một chút thời gian để suy nghĩ, sau đó tự đáp:
"Trọng điểm ở chỗ ‘tính không thể thay thế’. Trong tất cả những chuyện hắn làm ở Ngụy Quốc, chỉ có một việc không thể thay thế duy nhất là khiêu khích Ngụy Quốc. Giết người thì giết ở đâu chẳng được, triển khai trả thù cho Vô Sinh Giáo cũng có thể tiến hành ở quốc gia khác mà? Trong thế cục hiện nay, dù hắn có hành hung ở nơi nào, thì tội ác của hắn đều nhất định sẽ được lan truyền rất nhanh, nên cũng không tồn tại việc không thể tạo ra được thêm nhiều thù hận."
"Nên chúng ta chỉ cần suy nghĩ đến một việc. Nếu giết người chỉ để cướp hồn, để bổ khuyết thế giới Vô Sinh, sao Trương Lâm Xuyên không tìm đại một tiểu quốc nào đó? Vì sao không đi Thành Quốc, Mạch quốc? Dù gì cũng là giết hại dân thường, làm chuyện ác tương tự ở Ngụy quốc hay ở Thành Quốc thì khác nhau ở đâu?
Ta nghĩ tới nghĩ lui, thấy có một điểm kỳ quái, nghĩ mãi không thông - ở nước Ngụy hắn sẽ gặp phải nguy hiểm, còn ở các quốc gia như Thành Quốc, Mạch Quốc thì sẽ không."
Trọng Huyền Thắng nói:
"Khác biệt giữa quyết định Ngụy quốc và quyết định Thành quốc, chính là lý do Trương Lâm Xuyên quyết định Ngụy quốc, mặc kệ ta có nghĩ thông hay không, đây chính là đáp án duy nhất.
Ta không biết mối liên hệ này là gì. Nhưng bây giờ chúng ta đã biết hai điểm. Thứ nhất, mục đích chủ yếu của Trương Lâm Xuyên nhất định là khôi phục tu vi, cường đại bản thân. Thứ hai, hắn quyết định làm chuyện như vậy ở Ngụy quốc, có liên quan đến "nguy hiểm".
Như vậy chúng ta có thể đi đến một kết luận, con đường khôi phục tu vi, cường đại bản thân của Trương Lâm Xuyên, cần phải có nhân tố "nguy hiểm" tồn tại.
Thần Tị Ngọ nói với ngươi Trương Lâm Xuyên cứ như đang tìm chết, cũng không nói sai.
Nhưng hắn không phải thật sự là muốn chết, nếu không hắn đã quyết định đến Sở quốc giết người đồ trấn.
Sách lược hành động của hắn hẳn là ‘Đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm, để đạt tới mục đích nào đó, cuối cùng dẫn tới kết quả hắn khôi phục tu vi, cường đại bản thân’, đồng thời quyết định của hắn, nhất định phải tránh những nơi sẽ khiến hắn chắc chắn phải chết."
Mạch lạc bên trong quả thực vô cùng rõ ràng. Khương Vọng nghe xong, hiểu biết về Trương Lâm Xuyên lại rõ ràng thêm một chút.
Đầu tiên là tự tin. Trương Lâm Xuyên còn tự tin hơn so với những gì Khương Vọng biết. Dù là Bạch Cốt Tà Thần, hay bá chủ Đông Vực, hay cường quốc mạnh mẽ nào, Trương Lâm Xuyên cũng dám đối đầu, ai hắn cũng dám mưu tính, trong đời hắn hình như không có hai chữ kính sợ.
Nên hắn có sự can đảm hơn người. Coi thường sinh tử của người khác không gọi là dũng cảm, coi thường sinh tử của mình có đôi khi còn là một loại nhát gan. Chỉ khi có chấp niệm với ‘sự sống’, nhưng lại vẫn tỉnh táo đón nhận tử vong, thong dong nghênh đón nguy hiểm... Loại người như vậy, mới là người tài cao gan lớn.
Trên nền tảng đó, Trương Lâm Xuyên còn lãnh khốc vô tình, tính toán sâu xa.
Đối địch với người như vậy, nhất định không được có nửa điểm khinh thường.
"Trương Lâm Xuyên còn có hành động gì nữa không? Mục tiêu của hắn đã hoàn thành hay chưa? Ta không biết được."
Trọng Huyền Thắng nói tiếp:
"Nhưng nếu hắn vẫn làm động tác tiếp theo, thì điểm tiếp theo rất có khả năng sẽ là năm nơi Tống quốc, Đan quốc, Long Môn thư viện, Nam Đấu điện, Kiếm các, và khả năng cao nhất là hai quốc gia Việt quốc và Trang quốc."
Hắn dừng lại, nhìn Khương Vọng:
"Chỉ hy vọng Trương Lâm Xuyên vẫn còn cách mục tiêu của mình mấy bước, nếu không e rằng y sẽ không xuất đầu lộ diện".
Khương Vọng đứng bật dậy:
"Ta đi nước Tống ngay để nhắc Thần Tị Ngọ, nếu Trương Lâm Xuyên đã đến Tống, vừa lúc bảo họ bắt ba ba trong hũ. Mấy chỗ còn lại, ta sẽ nhờ Quang Thù truyền tin giúp, để bọn họ ngầm bố trí, bên ngoài rộng bên trong nghiêm, dẫn dụ Trương Lâm Xuyên vào cục."
Trọng Huyền Thắng suy nghĩ:
"Suy nghĩ của Võ An hầu đã rất thỏa đáng... nhớ tự bảo trọng bản thân".
Khương Vọng không nói thêm gì nữa, biến mất khỏi Tinh Hà Đình.
Thời gian nếu trôi đi không thể lấy lại được, Khương Vọng không thể lãng phí thời gian, không muốn cho Trương Lâm Xuyên có thêm không gian di chuyển. Hắn lập tức rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh, đơn giản nói vài câu với người phụ trách lùng bắt bên Ngụy Quốc, rồi chạy về hướng Tống quốc.
Một đường bay nhanh, bôn ba không ngừng.
Thấy Khương Vọng đến, Thần Tị Ngọ vô cùng kinh ngạc, rất lễ phép tiếp đãi.
Dùng lễ tiết cao nhất của một văn nhân, mời Khương Vọng đến thư phòng trò chuyện.
Sách cất đầy phòng đều là trân phẩm, tiếc là khách tới thăm chẳng hề để tâm tư vào trong đó.
Lúc nói chuyện trong địa cung núi Yến Vân là nói về Trương Lâm Xuyên, nội dung câu chuyện nói lúc này cũng là về Trương Lâm Xuyên. Trương Lâm Xuyên còn quan trọng hơn cả văn hoa phong lưu vạn năm này nữa... Không khỏi khiến Thần Tị Ngọ có chút tiếc nuối.
Nhưng y là người biết lễ, phong nhã chỉ là tự cầu, chứ không cưỡng cầu người khác, nhanh chóng triển khai câu chuyện với Khương Vọng về Trương Lâm Xuyên.
Nghe Khương Vọng kể xong tình hình bên Ngụy quốc, Thần Tị Ngọ vô cùng cảm khái:
"Ở Ngụy quốc làm ra chuyện ác như vậy, mà Ngụy quốc không bắt được một chút dấu vết nào? Trương Lâm Xuyên này thật sự là có chút tà tính."
Khương Vọng đi thẳng vào vấn đề chính:
"Ta đến đây là muốn nhắc nhở Thần huynh, phải cẩn thận hơn với Trương Lâm Xuyên. Hắn gây sóng gió như vậy, tất nhiên là có mưu đồ. Mục tiêu kế tiếp rất có thể là nước Tống"!
"Đa tạ Khương huynh quan tâm."
Thần Tị Ngọ hiển nhiên là đầy tin tưởng với phòng ngự Tống quốc:
"Từ chuyện địa cung núi Yến Vân tới nay, nước ta đã tiến vào trạng thái cảnh giới. Từ Thương Khâu tới biên thành, phàm là có quan ải, đều được tăng cường nghiêm tra, một con ruồi lạ cũng không bay qua được. Các bộ, ti đều luôn sẵn sàng mười hai canh giờ chờ lệnh, Trương Lâm Xuyên kia nếu dám đến nơi văn hoa này, tất sẽ dạy hắn táng thân ở đây!"
Khương Vọng nghe vậy, hiểu ngay Thần Tị Ngọ không thật sự để việc này vào lòng, rõ ràng ông ta cho rằng Trương Lâm Xuyên không dám đến Tống quốc giương oai vào lúc này.
Quan ải nghiêm tra? Cảnh giới các nơi? Chẳng phải Ngụy quốc cũng làm vậy hả?
Cuối cùng thì sao?
Trương Lâm Xuyên vẫn làm ra chuyện ác, rồi chạy thoát thành công, biến mất không bóng dáng tăm hơi.
"Mong Thần huynh hãy coi trọng việc này!"
Khương Vọng vô cùng nghiêm túc:
"Ta biết địa linh nhân kiệt nước Tống cực sâu. Nhưng Trương Lâm Xuyên này vô cùng xảo trá, mất hết nhân tính, không thể tính toán theo lẽ thường. Thậm chí ta còn nghi ngờ, nói không chừng bây giờ hắn đã lẻn vào nước Tống".
Rồi kể hết toàn bộ những tin tức liên quan đến phân tích của Trọng Huyền Thắng và Trương Lâm Xuyên mà mình tổng kết được cho Thần Tị Ngọ, lời lẽ vô cùng khẩn thiết, có bảo là tận tình khuyên bảo cũng không đủ.
Nghị luận về phòng ngự của nước khác, vốn rất dễ khiến người ta sinh ra ác cảm là mình khoa tay múa chân. Nhưng thái độ của Khương Vọng quá chân thành, Thần Tị Ngọ lại là người có tính bao dung, nên cũng nghe vào.
Y trầm tư thật lâu, sau đó thi lễ với Khương Vọng, vẻ mặt nghiêm túc:
"Khương huynh phân tích rất có lý, Trương Lâm Xuyên này thật sự không thể khinh thường. Ta sẽ lập tức thúc đẩy mọi hoạt động ngầm của Tống quốc. Nếu Trương Lâm Xuyên đã lẻn vào nước ta, nhất định sẽ không để cho hắn chạy thoát!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận