Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1114: Hàn quang vạn đạo phá mông muội

Người thừa kế của Phi kiếm thuật cổ xưa hiện thân ở thành Hàm Dương, kiếm bại Vệ Du.
Tin tức này đã kinh động rất nhiều người Tần.
Trong mắt rất nhiều người, người này cùng cảnh đánh bại Vệ Du, nghĩ đến chính là lúc treo giá cao.
"Tập được văn võ nghệ, bán cho nhà đế vương."
Người này nhất cử thành danh thiên hạ biết, nói không chừng đã được vị đại nhân vật nào coi trọng, từ đây cá nhảy long môn, chiếm được một vị trí nhỏ ở Đại Tần đế quốc.
Cũng quả thực có vài người muốn tiếp xúc với người này để tìm hiểu ngọn nguồn của hắn.
Trong thành Hàm Dương, quả thật đã bùng lên một gợn sóng nho nhỏ như vậy.
Nhưng Hướng Tiền với tư cách là người tham chiến, đã chậm rãi rời khỏi thành Hàm Dương.
Hắn không để ý.
Dọc theo Vị Thủy, hắn đi về hướng tây xa hơn.
Vị Thủy nuôi dưỡng vô số Tần dân, song dấu chân của bách tính bình thường, cơ bản chỉ đến “Võ Quan” là ngừng.
Tòa quan thành hùng vĩ vắt ngang Vị Thủy này, đã triệt để ngăn cách nguy hiểm đến từ phía tây bắc cho Tần dân.
Chỉ có tu sĩ dũng mãnh, "Lão Tần Oai hùng" chân chính mới có thể đi tới Võ Quan.
Đối với người Tần mà nói, có thể đi đến Võ Quan phòng thủ, đó là một loại vinh quang.
Mà đối với Hướng Tiền, bên phía Võ Quan, có lẽ sẽ có tu giả cùng cảnh càng mạnh hơn… có thể thử kiếm của hắn.
Vệ Du đại danh đỉnh đỉnh, quả thật không thể làm cho hắn phát huy ra chiến lực mạnh nhất, không khỏi có chút tiếc nuối. Có lẽ Khương Thanh Dương lúc đó kiếm bại Vương Di Ngô, danh chấn Lâm Truy có thể, đáng tiếc sau trận chiến đó, họ Khương đã Nội Phủ.
Còn về việc vượt cấp chiến đấu với Khương Vọng…Trên đời này không có một ai dám cuồng vọng như vậy.
Dọc theo Vị Thủy cuồn cuộn, một đường đi về hướng tây bắc.
Sông lớn cuồn cuộn, sóng nước mênh mông, cực hạn của thị lực, chỉ thấy nước xa như chân trời.
Vị Thủy cuồn cuộn đổ về đâu, Võ quan sừng sững lại vì ai mà thủ? ̣.
Tình cảnh này, thật khiến cho người ta lập tức sinh ra hào hùng.
Nhưng mà, người đi bên cạnh Vị Thủy này…
Hắn bần thần đi về phía trước, mở to đôi mắt cá chết, nhìn thế nào cũng chỉ thấy thờ ơ.
Cái gọi là một vết bẩn trên một bức họa, phân chuột trong nồi cháo… đại thể chính là như vậy. Thật sự là có chút phá hư bầu không khí.
Người này nếu là dịch phu, lúc này sẽ bị giám quân đánh chết vài lần rồi.
Bất quá người bên ngoài thấy thế nào, Hướng Tiền cũng không sao cả.
Thậm chí chính hắn đối với bản thân mình cũng không có cái nhìn gì.
Thế nhân nhục nhã ta, mắng ta, phỉ báng ta, ác ta, ta nên làm thế nào?
Các ngươi đều nói đúng…
Nói chung, vấn kiếm.
Đây là chuyện quan trọng nhất.
Hắn và Vị Thủy cùng hướng, cùng tồn tại với trời đất núi sông này, nhưng đồng hành cùng hắn, thật ra trước sau cũng chỉ có một cây phi kiếm mà thôi.
Lúc này…
Vị Thủy tiếp tục cuồn cuộn tiến về phía trước.
Nhưng Hướng Tiền lại ngừng cước bộ.
Hắn đứng ở bên này Vị Thủy, không có gì đáng nói, dùng cặp mắt cá chết nhìn về phía bên kia.
Lúc này, mặt trời chiếu vàng rực, sóng gợn lăn tăn.
Một nam tử mặc võ phục màu đen đơn giản, từ bên kia Vị Thủy…
Y đạp sóng mà đến.
Cảm giác đầu tiên y cho người ta là cứng rắn.
Nếu không phải y đang di chuyển, quả thực giống như đá ngầm trong Vị Thuỷ này.
Y đi đến chỗ nào, liền giẫm lên đầu sóng nơi đó, cắt đứt dòng nước nơi đó.
Nước sông cuồn cuộn, chỉ có thể đi vòng quanh y.
Mà y ai cũng không nhường, ai cũng không tránh.
Cứ thế từng bước một, đi qua Vị Hà, đi tới trước mặt Hướng Tiền.
“Cổ phi kiếm, Hướng Tiền?” Hắn hỏi.
Hướng Tiền đứng yên bất động, thờ ơ nhìn y: “Có việc gì?”
“Tại hạ Tần Chí Trăn.” Hắc y nam tử nói.
Y có một khuôn mặt kiên nghị, vóc người trung bình. Làm người ta chú ý chính là nắm đấm của y, cứng rắn, vững chắc, quyền phong hầu như bị mài bằng, giống như bản thân y, nhìn không ra phong mang gì. Nhưng cho người ta cảm giác, là không thể phá vỡ, không thể dao động.
Khí thế của y rất mạnh.
Tên của y cũng rất đông người biết đến.
Tu sĩ cấp Nội Phủ của Tần Quốc tham dự hội Hoàng Hà lần này, đó là Tần Chí Trăn.
Đây là người có tư cách tranh đua danh hiệu Nội Phủ cảnh mạnh nhất thiên hạ, cũng là nhân vật chạm tay có thể bỏng của Tần địa hiện giờ.
Nhưng Hướng Tiền vẫn không hề có chút gợn sóng nhìn y, lặp lại: “Có chuyện gì?”
Tần Chí Trăn thong thả nói: “Ta là bằng hữu của Vệ Du.”
Lời nói của y không nhanh, giống như nói cái gì, nói chữ nào, đều đã nghiêm túc suy nghĩ.
Vì vậy nó sẽ không thay đổi.
“Ồ.” Hướng Tiền nói: “Ra mặt cho bằng hữu?”
Tần Chí Trăn nói: “Ngươi chặt kiếm của hắn, đoạt danh tiếng của hắn. Làm bằng hữu của hắn, chung quy ta cũng phải có lời giải thích.”
Hướng Tiền có rất nhiều chỗ có thể giải thích, ví dụ như không phải hắn nhất định phải đoạt danh tiếng, là bản thân Vệ Du muốn công khai đánh một trận. Ví dụ như lúc chiến đấu, đao kiếm không có mắt, nhiều lắm là không giết chết Vệ Du, không có khả năng hạ thủ lưu tình với kiếm của Vệ Du.
Nhưng xét cho cùng, quả thật cũng là hắn chủ động đến cửa khiêu chiến.
Những đạo lý này muốn nói tới, muốn nói đúng hay sai…
Thật sự là quá phiền phức.
Hướng Tiền sợ nhất là phiền phức.
Cho nên hắn chỉ nói: “Vậy, ngươi muốn giải thích cái gì?”
“Rất đơn giản.” Tần Chí Trăn nói: “Ngươi đối với Vệ Du thế nào, ta sẽ đối xử với ngươi như thế đó. Có điều, hiện tại tu vi của ngươi không đủ, Tần Chí Trăn ta sẽ không khi dễ ngươi. Hôm nay đến lập ước với ngươi, đợi sau khi ngươi Nội Phủ thì đến đánh với ta.”
Tốc độ nói của y vẫn không nhanh, nhưng kiên định, cứng rắn, rất có trọng lượng: “Đến lúc đó ta tới đoạt danh tiếng của ngươi, ta đến đập vỡ kiếm của ngươi.”
Nói xong, y lấy ra tờ giấy có khí tức cổ xưa.
Tờ giấy này, ở trên cùng viết ba chữ lớn bằng Tần văn là Quân lệnh trạng.
Đặc biệt là chữ “Lệnh” kia, phía trên có thêm ấn, có một loại mùi vị trang nghiêm.
Lại nhìn xuống dưới, trên cả tờ quân lệnh trạng bỏ trống rất lớn, chỉ ở vị trí bên trái in một cái quyền ấn, hẳn là nắm đấm của Tần Chí Trăn không thể nghi ngờ.
Mà vị trí để trống bên phải, hiển nhiên là để lại cho Hướng Tiền.
Hướng Tiền là khiêu chiến cùng cảnh với Vệ Du, Tần Chí Trăn cũng muốn cùng cảnh khiêu chiến với Hướng Tiền, là vì công bằng. Tờ quân lệnh trạng này là vì muốn không cho Hướng Tiền có khả năng tránh chiến.
Hướng Tiền thờ ơ nhìn tờ quân lệnh trạng: “Thật ra không cần ngươi nói, sau khi Nội Phủ, ta cũng sẽ trở lại kiến thức anh hùng của Tần địa.”
Hắn giương mí mắt lên: “Chẳng qua… Nếu ngươi muốn chiến, hà tất phải chờ sau này?”
Cặp mắt cá chết vốn không có thần thái của hắn, trong nháy mắt này tinh mang tăng vọt.
Cùng lúc đó, trong Ngũ Phủ hải không người nhìn thấy, một đạo lưu quang bỗng xẹt qua, trực tiếp đụng vào mông muội chi vụ mênh mông vô bờ.
Ngay khoảnh khắc sau, ngàn vạn đạo kiếm mang xuyên qua sương mù mà ra!
Hàn quang vạn đạo phá mông muội.
Mông muội chi vụ bao phủ bầu trời Ngũ Phủ hải, ngay lúc ấy bị cắt thành mảnh nhỏ, rửa sạch không còn gì.
Mà ngàn vạn đạo hàn quang lại tụ lại, hóa thành một thanh phi kiếm nhỏ xíu, chỉ nhếch lên một cái giữa không trung.
Ầm ầm ầm!
Đệ nhất Nội Phủ hiện ra bộ dạng, ngay lúc đó mở rộng.
Kiếm gõ cửa Nội Phủ!
Hắn vậy mà lại ở bên bờ Vị Thủy, tạm thời trảm phá mông muội, mở rộng Nội Phủ, nhảy đến cùng cảnh giới với Tần Chí Trăn, để thành toàn ước hẹn một trận chiến của đối phương!
Tần Chí Trăn kiên nghị như đá ngầm cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Vị truyền nhân của cổ phi kiếm này, một đường khiêu chiến, hiển nhiên cũng không định phá cảnh hiện tại. Xem lộ tuyến của người này, đại khái còn muốn đi Võ Quan cùng cảnh vấn kiếm.
Mà Tần Chí Trăn có đầy đủ tự tin, chờ sau khi người này lấy trạng thái đầy đủ nhảy vọt lên Nội Phủ mà vẫn có thể đánh bại. Lấy một phương thức tương đồng, thay Vệ Du đòi công đạo.
Chỉ là y không nghĩ tới, người này thoạt nhìn có vẻ lười nhác đối với cái gì cũng không để ý…Một khi trở nên sắc bén, cũng thật sự sắc bén.
Trầm mặc chốc lát, Tần Chí Trăn nói: “Ta không phải loại ép người, sẵn lòng chờ ngươi mấy năm, ngươi tội gì như vậy?”
Hướng Tiền nói với giọng nghiêm túc hiếm thấy: “Có người đang trong vực sâu tuyệt vọng từng bước một đi tới, một đường hướng về phía trước.”
“Loại ánh sáng đó đã soi sáng ta.”
Hắn làm một cái thủ thế mời đối với Tần Chí Trăn.
“Mà ta, không muốn lui nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận