Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1112: Chỉ vì vấn kiếm

Hạ nhân không dám hỏi nhiều, một đường "hướng về trước", bước vội vào trong phủ, đi đến chỗ công tử nhà mình bẩm báo.
Vệ Du tuổi không quá 19, nhưng một tay kiếm thuật xuất thần nhập hóa, trong cùng cảnh, đánh khắp Hàm Dương không địch thủ.
Hắn cũng không phải sống an nhàn sung sướng, chỉ giỏi tư đấu, tuổi không lớn, nhưng đã từng rèn luyện trong Trấn Liêu quân.
"Trấn Liêu" không phải quân hiệu bình thường.
Tần có mười binh, xưng là thiên hạ kình lữ. Trấn Liêu xếp hạng năm.
Tần Thập Binh đã từng mỗi cái tên trong quân đều có một chữ "Thú", ngoại trừ "Bá Nhung" dẫn đầu.
Ví dụ như Hiêu Long xếp hạng hai, Phượng Tước xếp hạng ba.
Từ khi Trấn Liêu quân xuất hiện, thay thế một nhánh trong đó, trong thời gian không đến trăm năm, quân hiệu có chữ "Thú" còn lại liên tiếp bị thay thế.
Cho dù là ở Đại Tần đế quốc cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, kình lữ cấp bậc như Tần Thập Binh, thay đổi cũng không thấy nhiều.
Cho nên quân đội này dứt khoát lấy "Trấn Liêu" làm tên, ý là người trấn trụ được răng nanh, vượt xa tiên quân. Còn có một tầng ý nghĩa khác là, "liêu" là săn đêm, có ý là ác quỷ ăn thịt người. Trấn Liêu muốn trấn trụ việc ác này, khiến cho người trong Tần cảnh ban đêm không lo.
Trong lúc mấy quân hiệu như Hiêu Long, Phượng Tước vẫn còn, một quân có thể giữ lại cái tên này, có thể thấy được sự mạnh mẽ.
Trong quân thực lực vi tôn, Vệ Du từng rèn luyện trong một nhánh kình lữ như vậy, chiến lực tự nhiên không giả. Người này được xưng là “Thiên hạ đệ nhất Đằng Long”, người của Hàm Dương cũng đều chịu phục.
Chẳng qua, danh xưng như Du Mạch đệ nhất thiên hạ, thậm chí là Chu Thiên, Thông Thiên…Đằng Long đệ nhất thiên hạ, bởi vì không có khả năng tham dự trường hợp như đại hội Hoàng Hà, sẽ không được thiên hạ công nhận…
Tóm lại là các đại cường quốc đều có một người.
Thậm chí không chỉ thiên hạ lục cường như Cảnh, Tần, Tề, Sở, Kinh, Mục, một số khu vực cũng tính là cường quốc, cũng có cái gọi là “Thiên hạ đệ nhất”.
Đương nhiên, giữa các quốc gia đều sẽ không thừa nhận cái gọi là thiên hạ đệ nhất của đối phương.
Danh Khí Phổ còn có mười mấy phiên bản!
Huống chi bài danh của những tu sĩ trung đê giai này.
Chỉ có Tề quốc Vương Di Ngô được xưng đệ nhất Thông Thiên cảnh từ cổ chí kim, mới được coi là hàng thật giá thật, thế gian công nhận. Bởi vì hắn thật sự phá vỡ cực hạn lịch sử, lưu lại cột mốc trên lịch sử tu hành.
Nhưng cũng giống như rất nhiều cường giả một mực không đồng ý, Thông Thiên cảnh từ cổ chí kim đệ nhất thế nào cũng chỉ là Thông Thiên cảnh, không đủ lực thuyết phục đối với tương lai.
Sau khi Vương Di Ngô cùng cảnh bị Khương Vọng đánh bại, danh hiệu Thông Thiên cảnh đệ nhất từ cổ chí kim này…cũng càng ngày càng không vẻ vang nữa.
Lại nói về Vệ Du.
Hắn tự nhiên là người biết hàng, vừa thấy miếng vải trong tay hạ nhân, liền có thể cảm nhận được kiếm ý lợi hại của người bái phỏng.
Cho nên hắn dừng lại động tác múa kiếm, cao giọng hỏi: “Người này là ai?”
"Hắn không chịu nói danh hiệu, chỉ để ta mau chóng đến đây bẩm báo…" Hạ nhân lau mồ hôi nói: “Nói cái gì nếu như ngài danh thực tướng phó, sẽ không tránh mặt hắn.”
"Hàng thật giá thật" gì đó, đương nhiên hắn không dám thuật lại đúng sự thật.
Nhưng cho dù sau khi sửa lời, lời này vào tai Vệ Du… cũng thật sự quá không khách khí.
Ngay cả danh hiệu cũng không dám báo, lại không biết xấu hổ nói cái gì "danh thực" ?
"Thú vị!"
Vệ Du tra kiếm vào vỏ, thản nhiên đi ra ngoài: “Bản công tử sẽ gặp hắn một lần!”
Phủ bá tước, trong đình sâu mà xa.
Vệ Du chậm rãi đi ra khỏi phủ đệ, nhìn thoáng qua ngoài cửa, không khỏi hỏi: “Người đâu?”
Ngoài cửa bá phủ tự có người đi lại, nhưng không có một ai dừng lại.
Bên trái cũng có một tên đại hán nhàn rỗi ngồi phơi nắng bên tường, ngoài ra, cũng không có người nào ngăn ngoài cửa.
Hạ nhân chạy tới, nhìn trái nhìn phải một chút, chỉ vào người giống như lão nông ngồi xổm bên tường: “Công tử, chính là hắn tìm ngài!”
Hắn vội bước tới, chào hỏi vị "kỳ nhân" kia: “Vị a thúc này, công tử nhà ta đi ra rồi…”
Vẫn là một câu nói chưa dứt, người còn chưa tới gần, người kia liền lười biếng quay đầu, cắt ngang lời nói của hắn: “A thúc cái gì? Vị huynh đài này, chúng ta nếu so tuổi tác, ta nhỏ hơn ngươi đấy!”
Hắn một tay chống tường, chậm rãi đứng dậy, không cảm thấy mình xưng huynh gọi đệ với một hạ nhân có cái gì không đúng.
Nhưng hắn nhìn về phía quý công tử đang ôm kiếm không nói đứng phía sau lưng người này, hoàn toàn không có giác ngộ đã kém một bậc: “Các hạ chính là đệ nhất Đằng Long của Tần quốc, Vệ Du?”
Vệ Du nở nụ cười cực kỳ phong độ: “Chính là tại hạ.”
“Đến chậm quá.” Người này rất không khách khí oán giận nói: “Thật là, ta đợi muốn buồn ngủ luôn rồi!”
Vệ Du có phong độ, nhưng không phải là người không có tính tình, nghe vậy cau mày nói: “Các hạ giấu đầu hở đuôi, ngay cả tên cũng không dám nói, còn ngại chờ nhất thời nửa khắc sao?”
“Cái gì giấu đầu lòi đuôi!” Người này vẻ mặt không hiểu: “Không phải ta đã nói với ngươi ta tên là Hướng Tiền sao?”
Hạ nhân của Nghĩa An bá phủ ở bên cạnh muốn che mặt, thì ra người này tên là Hướng Tiền, không phải bảo hắn tiến về trước!
Vệ Du trầm mặc một chút, sau đó nói: “Nghe nói Hướng huynh đăng môn bái phỏng, là vì hỏi ta một kiếm?”
Hắn nghiêm túc đánh giá Hướng Tiền vài lần: “Không biết kiếm ở đâu?”
Hướng Tiền vẫn đứng ở bên tường, vẫn là dáng vẻ lười biếng lôi thôi lếch thếch đó, chỉ thản nhiên nói: “Kiếm, không chỗ nào không có!”
Lời này vừa nói ra, trong mắt Vệ Du và hạ nhân, đột nhiên thấy được nhuệ khí trên thân người này.
Nhất là trong cảm giác của Vệ Du, nhuệ khí kia từng tia, không ngừng chui ra ngoài. Phảng phất như người trước mắt này, cái túi da…đã không thể giấu được kiếm của hắn!
“Được!” Vệ Du nhịn không được khen: “Mời quân đến hỏi!”
Hắn đã thấy điều mình muốn, nhịn không được muốn ở bên ngoài cửa Bá phủ này thi kiếm một lần, quyết thắng ở đây.
Nhưng kẻ tên Hướng Tiền này, lại dùng cặp mắt cá chết kia liếc nhìn hắn một cái, sau đó mới nói: “Ta một đường đi về phía tây, chỉ vì thi kiếm, không có ý làm tổn thương mặt mũi ngươi, không có ý đoạt danh tiếng của ngươi. Chúng ta vào phủ vấn kiếm, thế nào?”
Vệ Du nở nụ cười, chậm rãi rút trường kiếm ra, cầm kiếm ở phía bên phải: “Cho phép ngươi làm tổn thương mặt mũi ta, cho phép ngươi đoạt danh tiếng của ta, Vệ mỗ tất không sinh oán. Chỉ cần ngươi… làm được!”
Hướng Tiền hơi cúi đầu, tỏ vẻ kính trọng: “Như vậy, Hướng mỗ đắc tội rồi.”
Chỉ những lời giao tiếp này mới khiến Vệ Du cảm thấy, vị này đăng môn khiêu chiến quả nhiên xuất thân bất phàm, không phải là hạng người không có vũ lực.
Thế là tay cầm kiếm của hắn ngược lại buông lỏng ba phần, càng thoải mái, càng thông thuận…cũng càng nghiêm túc hơn!
Vào thời khắc này, Hướng Tiền ngẩng đầu.
Khi hắn ngẩng đầu lên, đã xuất kiếm.
Thời khắc hắn ngẩng đầu lên, cặp mắt cá chết khí tức âm u kia, đã biến thành duệ quang tứ xạ.
Mà Vệ Du từ trong đôi mắt sắc bén này, nhìn thấy một đạo lưu quang.
Quang điểm đó, ở trong đôi mắt này càng lúc càng xa, mà cách bản thân hắn… càng lúc càng gần!
Là Phi Kiếm thuật!
Trong lòng Vệ Du đột nhiên sinh ra suy nghĩ này.
Một kiếm quét ngang phía trước theo bản năng.
Một kiếm này như núi cao nằm xuống, nguy nga ngàn dặm.
Vững chắc không thể phá vỡ.
Đang !
Một thanh âm vang lên, chấn động con đường trước cửa Nghĩa An bá phủ, người đi đường giật mình nhao nhao ghé mắt.
Điểm hàn mang này, trực tiếp đụng vào kiếm giơ ngang trước người Vệ Du.
Ầm!
Vệ Du cả người lẫn kiếm thối lui hơn năm bước, một chân gác lên trên tường, khó khăn lắm mới dừng lại được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận