Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1386: Thành môn thất hỏa

Khương Vọng bị Doãn Quan chọc giận đến mức kém chút muốn đi mật báo cho triều đình Khúc quốc.
Lúc trước Đại tướng trấn biên Khúc quốc là do Địa Ngục Vô Môn ám sát, Khúc quốc tuyên bố văn thư truy nã, thề phải di diệt Địa Ngục Vô Môn, nhưng sau khi phát hiện truy nã không được, lại tự mình yên lặng hủy bỏ...
Vốn dĩ là từ đây không thể làm chung, Địa Ngục Vô Môn dù sao cũng là tổ chức sát thủ, chuyên việc làm ăn, không tận lực nhằm vào nhà người nào. Nhưng bọn họ còn công khai xuất hiện tại cảnh nội Khúc quốc, liền có chút liên tục đánh mặt Khúc quốc vậy.
Một khi để triều đình Khúc quốc biết được Địa Ngục Vô Môn hiện tại ở Ngọc Quang thành, có thể nghĩ những người kia phản ứng kịch liệt đến mức nào...
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi.
Có Doãn Quan che chở, việc bắt Dương Huyền Sách đã là chuyện không thể nào, cho nên Khương Vọng liền tiếp tục lên đường.
Sau khi ly khai Khúc quốc tiến vào cảnh nội Trịnh quốc, hắn liền nghe được một tin tức.
Bởi vì Tượng quốc vô cớ giam thương đội của Húc quốc, hai quốc gia nổi lên ma sát. Cũng vì đàm phán không thành, Húc quốc lại ngang nhiên xuất binh chinh phạt!
Hiện nay đại quân hai nước Tượng, Húc đã tập trung hỏa lực tại Tinh Nguyệt Nguyên, đang không ngừng đối đầu.
Động tác lớn mà Trọng Huyền Thắng nói... cuối cùng đã tới!
Trong khoảng thời gian này, cảnh nội Trịnh quốc nhiều hơn không ít người, phần lớn là thế lực nhỏ trước kia trà trộn tại Tinh Nguyệt Nguyên.
Hai nước giao chiến, lại xác định Tinh Nguyệt Nguyên là chiến trường. Những thứ này chính là bên nào cũng không chịu làm gánh hát rong, bỗng nhiên thành con khỉ tán.
Mặc kệ bọn họ kinh doanh ở chỗ này từ khi nào, sinh sống bao lâu, có cảm tình sâu nặng ra sao...
Thành môn thất hỏa, cá trong chậu không trốn chính là tự tìm đường chết.
Thế sự tàn khốc hiển hiện rõ ràng ở nơi này?
Một khi đại quân hàng lâm, hai nước Tượng, Húc liền thanh tràng Tinh Nguyệt Nguyên, nhìn có vẻ uy phong tám mặt, bản thân cũng chỉ là hai quân cờ trong tay bá chủ quốc mà thôi.
Cái gì giam thương đội, cái gì chinh phạt dân, chẳng qua chỉ là quán triệt ý chí của hai nước Cảnh Tề.
Dù hai quốc gia này căn bản không muốn có chiến tranh, cũng tìm không thấy lợi ích của một trận chiến này, nhưng lại không thể không chiến.
Một trận chiến của hai nước Tượng, Húc tại Tinh Nguyệt Nguyên, có thể cho rằng là chiến sự đầu tiên của hai nước Cảnh Tề.
Từ đoạn đường đi vòng thảo nguyên kinh lịch mà xem, Khương Vọng cho rằng hai nước Cảnh Mục sẽ có một trận chiến đã là chuyện không thể tránh né. Tại trước khi hắn ly khai thảo nguyên, kỵ quân thứ sáu Thiết Phù Đồ trong mười đại kỵ quân thiên hạ đã đi đến Ly Nguyên thành, Thịnh quốc dựa vào chính mình, căn bản không có cách nào đoạt lại tòa trọng thành biên cảnh này.
Đồng thời dưới tình huống như thế, bên trên Tinh Nguyệt Nguyên này còn có thể đột nhiên bộc phát tranh chấp giữa hai nước Tượng, Húc, như vậy cũng đã nói rõ Cảnh quốc tự phụ như thế nào.
Cảnh quốc cũng không nguyện ý đồng thời khai chiến cùng hai đại bá chủ quốc, nhưng cùng lúc cũng không cam tâm để cho Tề quốc gõ đi quá nhiều lợi ích, cho nên muốn thử một chút phân lượng của Tề quốc ở bên trên Tinh Nguyệt Nguyên.
Đương nhiên từ tình trạng trước mắt mà xem, chủ lực của Cảnh quốc sẽ không tới Tinh Nguyệt Nguyên, đây cũng là nguyên nhân khiến Khương Vọng cho rằng cuộc chiến trên Tinh Nguyệt Nguyên là nơi Cảnh quốc dò xét thực lực đối phương.
Kết quả của trận chiến này sẽ trực tiếp quyết định thái độ của hai đại bá chủ quốc.
Húc quốc nhận Tề quốc ủng hộ nếu đánh một trận mà diệt, Cảnh quốc tác chiến song song cũng sẽ không sao. Trái lại, nếu có thể nhẹ nhõm đánh bại Tượng quốc, như vậy Tề quốc thuận thế xâm nhập Trung Vực cũng là lựa chọn đương nhiên.
Thế nhưng tất cả chuyện này cũng đều không có quan hệ gì với hắn.
Trịnh quốc nằm ở phương bắc Tinh Nguyệt Nguyên, còn Huyền Không Tự lại nằm ở phía cực nam.
Tượng quốc cùng Húc quốc là hai chỗ đối lập.
Khương Vọng sau khi ly khai Trịnh quốc, vòng qua Tinh Nguyệt Nguyên. Bởi vì Húc quốc đang còn chuẩn bị cho chiến tranh, cho nên hắn cũng không đi xuyên qua quốc gia này, mà vòng quanh phía đông cảnh nội Húc quốc, độc hành đi về phía Huyền Không Tự.
Con đường này đã cách Tề quốc rất gần...
Mặc dù cũng không tiến vào cảnh nội Húc quốc, nhưng cũng có thể dễ dàng cảm nhận được, bầu không khí của Húc quốc cũng không hề thoải mái. Trận chiến tranh này đối với Tề cảnh mà nói có lẽ chẳng qua là thăm dò, đối với Húc quốc, Tượng quốc mà nói, chính là một mất một còn, thật có nguy cơ diệt nước!
Trên đường ngẫu nhiên gặp phải một chút người đến từ Húc quốc, toàn bộ đều dùng các loại lý do đi hướng Tề quốc, bởi vì những người mà hắn gặp được thì sắc mặt đa phần đều rất ủ dột.
Bên trong bầu không khí dạng này, Khương Vọng rốt cục chạy tới Huyền Không Tự.
Nhưng làm cách nào để liên lạc với Tịnh Lễ đây?
Hắn vấp phải một nan đề.
Cứ áo gai nón lá như vậy tới cửa, chắc chắn không có người để ý tới. Nhưng hết lần này tới lần khác trạng thái của hắn hiện tại là mất tích, không tốt công khai thân phận.
Khương Vọng đi vòng vo nửa ngày bên trong thuộc thổ của Huyền Không Tự, cuối cùng tìm được một tiểu nam hài nhìn có vẻ linh cơ trên đường, hắn ngăn đối phương lại, đang muốn mở miệng.
Tiểu nam hài kia đã xoay người bỏ chạy.
Khương Vọng ngẩn người, cũng chợt ý thức được trang phục nón lá áo gai trượng đầu rồng của chính mình thực sự không giống người tốt.
Bên trong thuộc thổ của Huyền Không Tự đều là chút người bình thường, nghĩ đến có lẽ không người nào biết hắn.
Hắn liền tháo nón lá xuống, thu trượng đầu rồng, tìm kiếm mục tiêu một lần nữa. Lần này tìm được một tiểu nam hài dáng dấp thanh tú, hắn dùng hết lượng giọng ôn hòa nói: "Tiểu bằng hữu, giúp ta một chuyện, như thế nào?"
Hắn lấy ra một khối bạc vụn, lắc lắc trong tay: "Làm một chân chạy, bạc này chính là của ngươi."
Tiểu nam hài này vậy mà chắp tay hành lễ, thi lễ với hắn: "Ngài có việc mời nói, ta không muốn bạc."
"A?" Khương Vọng ngẩn người: "Vì cái gì."
Tiểu nam hài cho ra biểu lộ rất chân thành: "Ta nguyện ngày làm việc thiện."
Không hổ là thuộc thổ của Huyền Không Tự, Đông Thánh địa Phật môn!
Nhìn con mắt thanh tịnh của đứa nhỏ này, Khương Vọng vậy mà cảm thấy hổ thẹn.
Làm một "Người trưởng thành" có chức quan bên người, hắn có lẽ đã thích ứng dùng lợi ích suy tính vấn đề cái gọi là "Hiện thực", lại quên nhân sinh vốn có... không phải chuyện gì đều cần hồi báo.
"Là ta lỗ mãng rồi, suýt nữa ô nhiễm tâm thanh tịnh của tiểu hữu." Khương Vọng chắp tay đáp lễ, ôn thanh nói: "Vậy xin hỏi ngươi có thể giúp ta tới sơn môn Huyền Không Tự, tìm một hòa thượng pháp hiệu là Tịnh Lễ không? Cứ nói ta chờ hắn ở chỗ này."
"Nếu như hắn hỏi ta, ngài là ai. Ta nên nói như thế nào đây?" Tiểu nam hài hỏi.
Khương Vọng nói: "Cứ nói là người hẹn ngày chín tháng tám mời hắn ăn cơm."
Tiểu nam hài gật đầu một cái, quay người cất bước chạy đi.
Xem như Đông Thánh địa Phật môn, thuộc thổ của Huyền Không Tự cũng không hề nhỏ so với hai quốc gia Tượng, Húc.
Thế nhưng chỗ mà Khương Vọng nhờ giúp đỡ vốn cũng đã cách ngoại vi sơn môn Huyền Không Tự không xa.
Sau khoảng chừng một canh giờ, đại khái chủ yếu là tiêu tốn trong việc chờ sư tiếp khách xin chỉ thị . Ngay sau đó, Tịnh Lễ đầu trọc sáng loáng đã ôm tiểu nam hài báo tin bay nhanh mà tới.
"Tiểu sư đệ!" Gã ở thật xa đã kinh hỉ hô lên: "Đệ tới thăm vi huynh đúng không?"
Khương Vọng vội vàng làm một cái thủ thế chớ có lên tiếng.
Bay đến phụ cận, tiểu nam hài trong ngực Tịnh Lễ hơi kinh ngạc: "Đại ca ca, ngươi một mực chờ ở chỗ này ư? Sao không tìm một chỗ ngồi nghỉ một chút?"
"Chúng ta đã nói chờ ở nơi này mà." Khương Vọng cười đưa qua một cái túi giấy: "Ngươi bỏ công bỏ sức khổ cực rồi, ta mua một chút bánh ngọt quả ướp lạnh, mời ngươi ăn."
Tiểu nam hài khoát tay liền muốn cự tuyệt.
Khương Vọng đã nói bổ sung: "Không phải thù lao đâu, là mời bằng hữu ăn quà vặt. Ngươi chạy việc giúp ta, ta mời ngươi ăn, cái này gọi là có qua có lại."
Tiểu nam hài quay đầu nhìn Tịnh Lễ một cái, chung quy là Thánh tăng Huyền Không Tự, sẽ để cho nó càng thêm tín nhiệm.
Tịnh Lễ vẻ mặt trang nghiêm, mỉm cười nói: "Đây cũng là duyên phận, không cần chối từ."
Tiểu nam hài lúc này mới tiếp nhận túi giấy, nói với Khương Vọng: "Cám ơn đại ca ca."
Khương Vọng đáp lễ lại, nhìn đứa bé trai này ôm túi giấy bước chân nhẹ nhàng ly khai, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.
Hài đồng có đôi khi giống như một chiếc gương, ngươi nhìn chiếc gương này, rất dễ dàng phát hiện chính mình thay đổi.
"Ô ô ô." Bỗng nhiên một trận tiếng khóc vang ở bên cạnh.
Khương Vọng nghiêng đầu lại, Tịnh Lễ mới vừa rồi còn một bộ Thánh tăng đắc đạo, lúc này đã khóc bù lu bù loa nói không thành tiếng: "Tiểu sư... sư đệ, chúng ta, chúng ta bây giờ không có sư phụ!"
Khương Vọng quá sợ hãi, trái tim như chậm lại một nhịp, chỉ cảm thấy mũi cũng chua xót: "Khổ Giác đại sư sao vậy?"
Tịnh Lễ rơi lệ đầy mặt: "Sư phụ... Sư phụ ngài... đã đi!"
"Đi như thế nào?" Khương Vọng vừa sợ vừa giận, lại vừa khổ sở vừa xấu hổ day dứt: "Có phải do những tặc nhân Cảnh quốc kia hay không!?"
"Thoát... Thoát ly sơn môn!" Tịnh Lễ thút thít nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận