Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1066: Đứa bé ngoan

"Hửm?" Lão thái thái nghe thế, liền nắm lấy tay Khương Vọng: “Gặp phải chuyện gì khó xử à? Đừng lo, lão thân làm chủ cho ngươi.”
Bà nghiêng đầu ra lệnh: "Đi mời Đại lão gia tới đây."
Tuy Thôi Thành hầu Lý Chính Ngôn mới là gia chủ, nhưng Lý Chính Thư lớn tuổi hơn, thực lực lẫn địa vị cũng đều không kém, nên về lý thuyết, trong Thôi Thành Hầu phủ, khi nói Đại lão gia, đều là nói Lý Chính Thư.
Chưa kể, mặc dù Lý Chính Thư là thứ con trai trưởng, không phải ruột thịt của lão thái quân nhưng đều do lão thái quân nuôi lớn, có tình cảm rất tốt với lão thái quân.
Đến giờ vẫn không dọn ra khỏi Hầu phủ đi ở riêng.
Dù thường phải đi trực ở Đông Hoa Các, được nhiều người ngấm ngầm gọi là người đứng đầu "Đông Hoa Học Sĩ", nhưng chưa từng có ý định tự mở phủ phân mạch.
Trong lòng Khương Vọng ấm áp.
Lão thái thái dù yêu cháu trai nhà mình yêu ai yêu cả đường đi cũng được, là bảo vệ bạn bè của Lý Long Xuyên cũng được, sự quan tâm này là thật lòng.
Khó mà không làm người ta xúc động.
"Không phải, lão thái quân, ta không có việc gì khó xử hết. Ta vẫn ổn, nếu có gặp chuyện ta nhất định sẽ nói với ngài." Khương Vọng nói: "Chỉ là đúng là có một việc, muốn nói chuyện với đại bá của Long Xuyên..."
Lý lão thái quân đã sống đến tuổi này, vừa nghe Khương Vọng như vậy, liền hiểu ngay chuyện này không thể để quá nhiều người nghe được.
Nên nói khẽ: "Lui cả ra đi."
Phòng khách lập tức trở nên trống trải, chỉ còn một người thị nữ thân cận đứng ở bên phục vụ.
Lý lão thái quân kéo tay Khương Vọng: "Nào, Thanh Dương, ngồi xuống nói chuyện."
"Mời ngài ngồi trước."
Khương Vọng vội đỡ lão thái thái ngồi xuống, rồi mới ngồi xuống bên cạnh, nhưng cũng chỉ dính nửa cái mông.
Già trẻ hai người trò chuyện mấy câu, toàn là lão thái thái than phiền về Lý Long Xuyên, khen ngợi Khương Vọng... Lý Chính Thư bước vào trong phòng khách.
Người này khi đã trung niên, hơn bốn mươi tuổi mới thành tựu Thần Lâm.
Có một lời giải thích rằng, là ông ấy cố ý áp chế tiến cảnh, để không tranh giành với huynh đệ, không để cho người ngoài có cơ hội nói lời ong tiếng ve. Đợi Lý Chính Ngôn vào Thần Lâm rồi, ngồi vững vị trí gia chủ rồi, mới phá cảnh.
Nhưng bản thân Lý Chính Thư biết, đó là lời vô căn cứ.
Mặc dù trên mặt ông hiện rõ dấu vết của năm tháng, không giống Duẫn Quan luôn luôn trẻ trung, trẻ mãi không già, nhưng dáng vẻ từng trải ấy lại mang đến một loại sức hút khác.
Tu dưỡng của ông, khí độ của ông, học thức của ông, càng khiến ông trông khác với mọi người.
Cái tên Ngọc Lang Quân quả thực không ngoa, ông đúng là một mỹ nam tử hàng đầu Lâm Truy.
Cái vị Trọng Huyền đại gia của Trọng Huyền gia kia, mặc dù tu vi không ra sao, nhưng biết cách bảo dưỡng, không buồn không lo, hơn sáu mươi vẫn “Dung mạo không già”, nhưng nếu mang ra so với Ngọc Lang Quân thì không phải chỉ kém một hai điểm.
Vào phòng khách, Lý Chính Thư bước tới hỏi thăm sức khỏe lão thái quân trước, sau đó mới mỉm cười nhìn Khương Vọng: "Thiên kiêu đất nước, phải luôn cần cù chăm chỉ tu hành chứ, sao có thời gian rảnh đến thăm ta thế này?"
Đông Hoa Học Sĩ trước nay không phải là một chức quan chính thức, chỉ là cách gọi theo thói quen, dùng để gọi chung các học sĩ của Đông Hoa Các.
Trước khi hoàng đế thượng triều, lúc ngồi ở Đông Hoa Các, sẽ có khi tiện miệng hỏi này hỏi nọ. Nhiệm vụ của bọn họ, chính là giải thích các thắc mắc cho hoàng đế.
Đây rõ ràng là một loại vinh dự.
Không cần cứ phải là Hướng Nghị Đại Phu, thì mới có thể thảo luận quốc sự, không nhất định phải là người chức vị cao, mới có thể gây ảnh hưởng đến thiên tử.
Trực ở Đông Hoa Các, không giới hạn quan chức, tu vi, chỉ quan tâm học thức, kiến thức.
Ngày xưa là Chính Sự Đường đề cử thí sinh, còn bây giờ, đều là Tề Đế tự mình chọn lựa.
Những năm gần đây, số lần Lý Chính Thư trực Đông Hoa Các là nhiều nhất, đủ thấy rất được lòng Tề Đế.
Lý Chính Thư xuất thân từ danh môn cao cấp của nước Tề, nhưng sau khi trưởng thành thì lựa chọn ra ra ngoài du học, sau đó tiến vào một trong thiên hạ tứ đại thư viện Thanh Nhai Thư Viện, trở thành danh nho.
Hắn không ở lại Thanh Nhai Thư Viện để dạy học, mà trở lại nước Tề. Về mặt này, thiên hạ tứ đại thư viện và Tam Hình Cung là giống nhau, không cấm môn đồ đệ tử đi đâu cả.
Nói là giấu nghề cũng được, nói là chỉ có hư danh cũng được, Lý Chính Thư ở nước Tề đến bây giờ, vẫn là không quan không chức.
Nhưng chỉ cần nhờ vào bốn chữ "Đông Hoa Học Sĩ", không ai dám coi thường sự ảnh hưởng của ông với triều chính.
Lý Chính Thư vào rồi, thị nữ thân cận của lão thái quân liền đi ra ngoài, để Lý Chính Thư tự đứng cạnh lão thái quân hầu hạ.
Trong phòng chỉ còn Lý Chính Thư và Lý lão thái quân, Khương Vọng không cần lựa lời, nói luôn vào điểm chính: "Hôm nay ta đến quá miếu cúng tế, gặp một chuyện..."
Kể lại chuyện "Trương Vịnh" viết bài thơ máu lên tượng Cửu Phản Hầu, Khương Vọng nói tiếp: "Ta nghe Hứa Tượng Càn nói, ngài và Mặc Gia tiên sinh là bạn tốt chí giao, nên qua đây nhắc nhở ngài một tiếng."
Giao tình của Lý Chính Thư và Mặc Gia tất nhiên không có gì để chê. Đệ tử thân truyền của Mặc Gia đi du lịch thiên hạ, tới Lâm Truy muốn đi Thiên phủ bí cảnh thử tài, chính là do Lý Chính Thư sắp xếp.
Lý Long Xuyên và Hứa Tượng Càn giao hảo, cũng chính vì trước đó Lý Chính Thư từng dẫn Lý Long Xuyên đi gặp bạn, khiến hai người biết nhau.
Nếu nói Tề Đế sẽ bởi vì chuyện này mà giận cá chém thớt Lý Chính Thư, thì không đến mức. Nhưng nếu trong lòng Tề Đế thấy không vui, thì cũng là chuyện bình thường, rất có khả năng xảy ra. Nếu Lý Chính Thư không biết gì, sẽ rất dễ gặp phải rủi ro.
Lý Chính Thư im lặng nghe xong, cười hiền hòa: "Bá phụ biết rồi, khổ cực ngươi phải chạy đến đây."
Trong Đông Hoa Các, ông đã từng giúp đỡ một câu. Chuyện Lý Long Xuyên và Trọng Huyền thắng, Khương Vọng kết giao, ông cũng tán đồng.
Dĩ nhiên, cho đến ngày nay, kết giao với Khương Thanh Dương quả nhiên là một quyết định chính xác.
Nhưng vào lúc đó, hắn bất quá chỉ là một môn khách của Trọng Huyền thị, là môn khách của Trọng Huyền Thắng, chẳng có bao nhiêu kỳ vọng.
Mức độ kết giao khi đó, đương nhiên không thể bằng với sau này.
Khương Vọng bây giờ, có thành chủ Thiên phủ thành chủ động kết giao, có nhi tử của Bắc nha Đô úy nhiều lần lấy lòng, đến Đô thành tuần kiểm phủ lấy lời khai, mà cả quá trình lúc nào tuần kiểm phó sứ cũng đầy ý cười thiện ý.
Không phải ý bảo những người này không tốt. Nhưng ít nhiều gì, cũng có liên quan đến triển vọng tương lai của Khương Vọng.
Trong thư viết cho Khương An An, Khương Vọng nói con người nơi này rất hiền lành, chẳng qua chỉ là để trấn an em gái. Trong thực tế, hắn đã phải nhận không biết bao nhiêu lần lạnh lùng, phải đối mặt với không biết bao nhiêu là địch ý, nhưng một đường đi tới ngày hôm nay, thôi thì nói chung, mọi người quả thật đều "Hiền hòa".
Lý Chính Thư tự xưng bá phụ, rõ ràng đã coi Khương Vọng như con cháu trong nhà mà đối đãi.
Đây là Thạch Môn Lý thị đó! Là danh môn cao cấp của nước Tề, có tượng của tổ tiên được đặt hàng trước nhất trong Hộ Quốc Điện.
Hai năm trước, nước Tề còn chẳng có cái người tên là Khương Vọng này, chớ nói chi đến gia thế nội tình gì đó.
Người này không nói những lời cảm ơn, chỉ thuận miệng một câu ‘khổ cực cho ngươi’, thực là gần gũi.
Khương Vọng đáp lại: "Là việc nên làm."
Dĩ nhiên Lý gia lão thái quân biết, câu chuyện Khương Vọng vừa kể, sẽ gây ra sóng to gió lớn ở Lâm Truy, nhưng đó là việc hai thằng con trai phải lo, bà không can thiệp, cũng không có ý nghĩ mình nên can thiệp.
Bà lại cầm lấy tay Khương Vọng, giọng hiền lành: "Đứa bé ngoan."
Bạn cần đăng nhập để bình luận