Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 361: Lục phì hồng sấu

"Hải Đường vẫn như trước, lục phì hồng sấu!"
Lại nghe Hứa Tượng Càn thở dài nói: "Xuân tàn nãi mộ, thật sự làm cho người ta sầu não.”
Lý Long Xuyên lúc trước đang say sưa sửa dây cung, lúc này tâm thần từ trong chiến đấu giải thoát ra, mới có thể chú ý đến bên ngoài sân. Vừa nghe Hứa Tượng Càn làm bộ như thế, trong lòng cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
Khi quay đầu lại đã cười rạng rỡ thản nhiên nói: "Tổ mẫu! Hôm nay sao có thể nhàn rỗi xem tôn nhi diễn võ vậy!”
Thiếu niên anh vũ này vừa dùng tay ra dấu mời với Khương Vọng, vừa biểu tình vui mừng tiến về phía Lý lão thái.
Trong mắt lão thái thái kia giấu nụ cười, lại cố ý hừ lạnh một tiếng: "Lão thân cả ngày nhàn rỗi, trái lại thằng cháu trai như ngươi bận tối tăm mặt mũi a!”
“Làm sao có thể?” Lý Long Xuyên tiến lại gần, cực kỳ tự nhiên kéo tay kia của cụ bà nhà mình, một bên giới thiệu Khương Vọng: "Nãi nãi, đây là bằng hữu mới của tôn nhi!”
Khương Vọng cực kỳ đoan chính hành lễ: "Vãn bối Khương Vọng bái kiến lão phu nhân."
“Tốt." Lý lão thái mỉm cười nói: "Vừa thấy đã là một đứa bé có tiền đồ.”
“Đệ đệ của ta ở cuối thu thương xuân, thật sự là văn nhân phong nhã nha!”
Thanh âm này cực kỳ lạnh lùng, mang theo xa cách, nhưng không biết tại sao, ngược lại làm cho trong lòng người ta càng muốn thân cận.
Khương Vọng theo tiếng nhìn lại, đã nhìn thấy một vị mỹ nhân tựa như điêu khắc bằng băng ngọc.
Lấp lánh trong suốt, mặt mày rõ ràng, nhưng lại lộ ra ý lạnh.
Lời châm chọc cho việc cứu viện của Hứa Tượng Càn cũng không cao minh, thứ nhất bây giờ là mùa thu, thương xuân cũng quá xa xôi một chút, thứ hai Lý gia đời đời tướng môn, Lý Long Xuyên lấy đâu ra khí chất văn nhân nào đó.
Lý Long Xuyên tựa như không nghe thấy, chỉ giới thiệu với Khương Vọng: "Đây là gia tỷ Lý Phượng Nghiêu.”
Khương Vọng cũng lập tức hành lễ nói: "Lý cô nương tốt.”
Lý Phượng Nghiêu cũng khẽ gật đầu: "Nhận lời thăm hỏi.”
"Được rồi." Bản thân lão thái thái mặc dù thỉnh thoảng cũng sẽ giáo huấn gã, nhưng lại không nỡ để đứa cháu nhỏ này bị giáo huấn quá mức.
Xưa nay cách đời thân, lại "Thiên gia yêu trưởng tử, bách tính thương con út".
Bà đưa bàn tay nhăn nheo vỗ nhẹ cánh tay Lý Long Xuyên, hiền lành nói: "Người trẻ tuổi các ngươi tự chơi đùa đi, không cần ở đây bồi bà lão như ta.”
“Gian ngoài cũng không có trò gì chơi!” Lý Long Xuyên ngày thường là một tiểu tử anh vũ bất phàm, ở trước mặt Lý lão thái ngược lại hiển lộ vẻ trẻ con ngây thơ: "Tôn nhi ở bên ngoài vẫn luôn nhớ tổ mẫu ở nhà, không biết tâm tình ngài như thế nào. Cho nên muốn ở trong viện này, bồi tổ mẫu đi dạo một chút!”
“Lý huynh bồi lão thái quân là chuyện tốt, vậy chúng ta sẽ trở về trước!” Hứa Tượng Càn nhanh chóng tận dụng cơ hội.
“Tên trán dô này! Cực kỳ lạnh lùng vô tình à nha! Ta đang còn dỗ dành lão thái thái nhà ta, ngươi ngược lại nói bỏ là bỏ!”
Lý Long Xuyên trong lòng giận dữ, nhưng trên mặt chỉ có thể nặn ra một nụ cười nói: "Vậy Hứa huynh đi đường chậm một chút, phải ‘cẩn thận’ xe ngựa."
Gã cố ý thêm trọng âm vào hai từ "cẩn thận".
“Khách khí rồi!” Hứa Tượng Càn tựa như không hiểu được thâm ý trong đó, liền lôi kéo Khương Vọng: "Lão thái quân, Phượng Nghiêu tỷ tỷ, chúng ta xin đi trước, ngày khác lại đến bái phỏng!”
Lý Long Xuyên còn kêu: "Vậy để tôn nhi tiễn hai vị bằng hữu một đoạn.”
Hứa Tượng Càn đã không chút lưu tình đẩy gã trở về: "Không cần không cần, đây cũng không phải là lần đầu tiên đến! Chúng ta vẫn còn nhớ rõ đường!”
......
Từ phủ Tồi Thành hầu đi ra, Khương Vọng phát hiện tâm tình vốn có chút lo âu bởi vì tình cảnh của Trọng Huyền Thắng, hiện tại bỗng nhiên an bình rất nhiều.
Đại khái là bởi vì công tử thế gia đỉnh cấp Lý Long Xuyên phong quang vô hạn bên ngoài, khi ở cùng một chỗ với tổ mẫu nhà mình lại có vẻ thoải mái tự nhiên như vậy, làm cho người đứng xem cũng khó tránh khỏi tâm tư yên hòa.
Cái gọi là niềm vui thiên luân, có lẽ cũng chính là như thế.
Đây là cảm giác mà hắn đã lâu rồi chưa từng cảm nhận được.
"Thế nào rồi?" Hứa Tượng Càn cố ý xua xua tay trước mắt Khương Vọng, có chút mập mờ nói: "Nhớ thương tỷ tỷ của Long Xuyên rồi?”
Khương Vọng còn chưa quen thuộc với trò đùa này: "Sao, sao có thể.”
Hứa Tượng Càn vốn da mặt dày đã quen rồi, lúc này cũng không kiêng kỵ cái gì cả, lập tức gật gù nói: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!”
Khương Vọng hận không thể bịt miệng y lại: "Nói bậy cái gì vậy! Hiện tại còn chưa đi xa, cũng không sợ người ta nghe thấy?”
Vốn chỉ là lời nói đùa, nhưng Khương Vọng ngượng ngùng như vậy trái lại khiến Hứa Tượng Càn càng nói càng hăng: "Nghe thấy thì làm sao? Thiếu nữ nhà người ta dung mạo xinh đẹp, còn không cho phép ngươi nhớ thương?”
“Cho phép, đương nhiên cho phép!”
Lúc này chợt có một thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến: "Đồ trán dô, ngươi không ngại nói một chút xem, là tâm tư gì?” Là giọng nói của Lý Phượng Nghiêu!
Sao nàng lại ở phía sau? Cũng không biết nàng nghe được mấy câu, nghe từ khi nào nữa.
Khương Vọng và Hứa Tượng Càn đều đổ mồ hôi lạnh, nhất là Hứa Tượng Càn, vừa rồi còn kiêu ngạo oai hùng, hiện tại ỉu xìu như quả bóng non hơi.
Y chỉ có thể yếu đuối nói: "Cái gì nhớ thương vậy? Không có a?”
Sau đó lại nhanh chóng chơi bài họa thủy đông dẫn nhìn Khương Vọng hỏi: "Ngươi có không?”
“Ta có con mẹ nhà ngươi!”
Khương Vọng thiếu chút nữa không nhịn được muốn mắng người, nhưng cũng may trong lòng hắn bình tĩnh trở lại, cố gắng ra vẻ mạnh mẽ hỏi: "Lý cô nương sao lại ở đây?”
Thấy Hứa Tượng Càn kinh hoàng như vậy, Lý Phượng Nghiêu cũng tạm thời buông tha, chỉ nói với Khương Vọng: "Tổ mẫu nói là lần đầu gặp mặt, nhất định phải tặng lễ vật cho tiểu bối.”
Có lẽ là do bọn họ đi gấp, lúc ấy hạ nhân đi lấy lễ vật còn chưa tới.
Những danh môn bực này tuyệt đối không có đạo lý giữ khách chờ lễ, như vậy sẽ cho thấy gia chủ quá mức ngạo mạn, tặng lễ gặp mặt sẽ bị xem như là bố thí.
Loại người đã quen tình cảnh này như Hứa Tượng Càn còn tốt, sẽ không cần chú ý đến những vấn đề này. Nhưng Khương Vọng lần đầu tiên đến nhà, Lý gia sẽ không thất lễ, cho nên mới có chuyện Lý Phượng Nghiêu lúc này đuổi theo.
Lý Phượng Nghiêu nói xong, đã vươn tay đưa tới một cái hộp ngọc, trên đó điêu khắc cỏ cây, tràn ngập màu xanh biếc, sống động như thật.
Không cần nhìn vật đựng trong hộp, chỉ riêng hộp ngọc này tinh xảo đã đủ biết lễ vật bất phàm ra sao.
Khương Vọng từ chối: "Mạo muội đến cửa, lại càng đi hai tay không đã là chuyện thất lễ. Tôn phủ tặng dày như thế, sao có thể không cảm thấy thẹn mà nhận cho được?"
“Ta vốn không hiểu những lời khách sáo này, ngươi từ chối ta cũng sẽ cảm thấy kỳ quái." Lý Phượng Nghiêu nói xong, đã quay qua nói với Hứa Tượng Càn: "Này thư sinh, ngươi thuyết phục giúp ta một chút?”
Hứa Tượng Càn liền nói: "Trưởng giả tặng cho, nhất định không dám từ. Đệ xin nhận lễ gặp mặt này.”
Khương Vọng không chịu nhận lễ gặp mặt Lý lão thái thái, điều quan trọng nhất là sợ phần lễ này là vì cảm ơn Trọng Huyền Thắng tặng cung, lo lắng tình nghĩa dày mỏng. Bất kể nó có quý giá cỡ nào, lễ vật Trọng Huyền Thắng tặng không công, chuyến đi này chính là thất bại.
Mà Hứa Tượng Càn thì nhắc nhở hắn, đây chỉ là lễ tiết bình thường của Lý phủ, cũng không có ý phân rõ giới hạn.
Trả lễ qua lại, chính là biểu thị tình nghĩa.
"Nhân vật thần tiên như Lý cô nương, chắc chắn không thể bỏ lỡ được." Khương Vọng liền nói: "Như vậy, tại hạ cũng mặt dày xin nhận."
Sau đó hắn vươn hai tay tiếp nhận hộp ngọc.
Lý Phượng Nghiêu khẽ gật đầu, cũng không nói gì nữa, trực tiếp xoay người trở về phủ.
Tuy rời khỏi Lý phủ hồi lâu, thế nhưng Hứa Tượng Càn vẫn còn sợ hãi: "Thật nguy hiểm!”
“Lý cô nương có đáng sợ như vậy?” Khương Vọng có chút khó hiểu hỏi.
Theo hắn thấy, Lý Phượng Nghiêu này tuy lạnh lùng một chút, ngạo nghễ một chút, thế nhưng chính là tính tình trời sinh, cũng không có bất cứ ác ý gì, cũng không thể khiến Hứa Tượng Càn to gan lớn mật lại sợ hãi như gặp phải cọp mới đúng.
Phải biết rằng tên thư sinh này lúc trước ở bên ngoài Thiên Phủ bí cảnh, vậy mà dám trực tiếp ở trước mặt Tĩnh Hải Cao thị, trào phúng bọn họ dựa vào nữ tử lên ngôi.
"Ta chỉ nói với ngươi một chuyện." Hứa Tượng Càn làm ra một bộ biểu tình ngươi hoàn toàn không biết trời cao đất dày: "Chữ 'Nghiêu' trong tên nàng vốn không phải là cổ thánh vương 'Nghiêu', mà là chữ mỹ ngọc 'Dao'. Là nàng tự mình cứng rắn sửa đổi bên trong gia phả!”
Khương Vọng âm thầm líu lưỡi.
Phải biết rằng đây không phải là nhân gia tầm thường nào đó, đây chính là phủ phong hầu tước của thế tục, gia phả của Thạch Môn Lý thị, ai dám vọng động? Là kẻ nào có thể vọng động?
Nhưng Lý Phượng Nghiêu lại dám động, còn tự mình đổi tên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận