Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 667: Mua mạng

Người như Đấu Miễn có lẽ không sợ chết, nhưng nhất định là không muốn chết.
Gia thế hiển hách, tiền đồ cao xa, có tương lai vô cùng rộng lớn.
Đề nghị của Khương Vọng không hẳn là sỉ nhục, sống chết của hắn vốn rất là có giá.
Chết không phải cái dũng nhất thời, chết là tổn thất cực lớn với gia tộc.
Thậm chí trong chiến tranh ở các nước, phe chiến thắng cho các phe thất bại bỏ tiền chuộc lại các quý tộc tù binh cũng là chuyện khá là thường gặp.
Thiên Dã Đao lắc qua lắc lại, Đấu Miễn nhìn Khương Vọng, ra giá: "Một triệu đạo nguyên thạch, mua cái mạng này của ta. Cái giá này là rất phù hợp rồi. Đấu Miễn ta đương nhiên không chỉ đáng giá nhiêu đây, nhưng trong thời gian ngắn ta chỉ gom góp được chừng ấy."
Một triệu đạo nguyên thạch, đương nhiên là một khoản tài sản không nhỏ. Theo giá thị trường mua Khai Mạch đan cấp Giáp, có thể mua được một trăm viên!
Đấu Miễn rất giỏi trả giá, tiền tệ của giới tu hành, một trăm đạo nguyên thạch bằng một vạn nguyên thạch, một trăm vạn nguyên thạch bằng một nguyên thạch.
Nhưng hắn không báo mười ngàn nguyên thạch, mà dùng tiền tệ cơ bản của giới tu hành là đạo nguyên thạch để đo lường, dùng con số khổng lồ một triệu để đánh vào lòng tính toán của Khương Vọng.
Hơn nữa cái giá này cũng vô cùng hợp lý, vừa khớp lúc Đấu Miễn cần phải chảy nhiều máu, nhưng không đến mức không gượng dậy nổi. Nếu Khương Vọng không định đắc tội quá mức với Đấu Miễn, thì cái giá này rất là hợp lý.
Rất rõ rằng, Khương Vọng định thả người, hắn không hề muốn đắc tội Đấu thị quá mức. Nếu hắn đã quyết định thả Đấu Miễn, mà lại đi ép gây thù với Đấu Miễn, vậy thì quá ngu xuẩn.
Khương Vọng chưa từng gặp ai có nhiều đạo nguyên thạch như vậy, đương nhiên là bị dao động, nhưng hắn vẫn lắc đầu: "Ta không cần đạo nguyên thạch."
Sắc mặt Đấu Miễn khó coi: "Ta đã rất có thành ý, cái giá này đã rất hợp lý rồi, ngươi cứ hỏi thử Diệp cô nương đi. Nếu ngươi muốn bí truyền của Đấu thị ta, vậy thì khỏi cần phải nói. Đấu Miễn thua ngươi một nước cờ, nhưng không đến nỗi chút cốt khí này cũng không có."
Diệp Thanh Vũ khẽ gật đầu, bày tỏ cái giá Đấu Miễn đưa ra đúng là có thành ý. Người như Đấu Miễn, đương nhiên sẽ không tầm nhìn hạn hẹp đến mức tính toán cả cái giá mua mạng, đưa ra cái giá tiết kiệm, như thế không xứng với sự nguy hiểm hắn phải chịu, nên về cơ bản cái giá hắn báo ra chính là giá mặt bằng chung.
Diệp Thanh Vũ tỏ thái độ, là vì sợ Khương Vọng không hiểu giá thị trường, muốn bảo cho hắn biết nếu hắn không muốn giết người, muốn kiếm một khoản, thì cái giá này đã gần như là mức cao nhất rồi.
"Ta rất tôn trọng danh dự của Đấu thị, cũng tin tưởng cốt khí của ngươi. Nên chắc chắn ta sẽ không mở miệng đòi bí truyền của Đấu thị các ngươi."
Khương Vọng xoa dịu không khí, rồi mới nói: "Ta chỉ là không hứng thú lắm với đạo nguyên thạch."
Lời ra khỏi miệng, chính hắn cũng cảm thấy câu này khoe mẽ quá, vội đi vào điểm chính: "Ta muốn Linh Không Điện."
"Ngươi có biết để thu phục Linh Không Điện, ta đã bỏ ra bao nhiêu không? Một thế lực kinh doanh như vậy, có giá trị bao nhiêu, ngươi có biết không?" Đấu Miễn cầm đao cười nhạt: "Dù ta thật sự giao Linh Không Điện cho ngươi, ngươi dám thả ta sao?"
Ý của hắn rất rõ ràng, cắt bỏ Linh Không Điện, đối với hắn chính là tổn thất thương cân động cốt. Nếu quả thật phải làm như vậy, hắn không thể không hận Khương Vọng, Khương Vọng cũng không có khả năng yên tâm để cho hắn đi.
"Đấu công tử không cần tức giận, ta đang rất nghiêm túc thương lượng với ngươi, chứ không phải là đòi hỏi. Ta hiểu rất rõ giá trị của Linh Không Điện, ngươi mới là người chưa hiểu."
Khương Vọng giải thích: "Để ta nói thật với ngươi, sau lần này, Trì Vân Sơn sẽ vĩnh viễn đóng cửa, cái kì hạn ba mươi ba năm mở một lần kia, sẽ không còn nữa. Bởi vì Vân Đỉnh tiên cung đã thuộc về ta, hiểu không?"
Vẻ mặt của hắn rất thật lòng, khiến Đấu Miễn cũng từ tức giận dần xẹp xuống, bắt đầu thật sự ngẫm nghĩ đến đề nghị của hắn.
Khương Vọng hỏi tiếp: "Cho nên giá trị lớn nhất của Linh Không Điện là sẽ không còn. Đấu công tử đồng ý chứ?"
Đấu Miễn chỉ có thể gật đầu, Khương Vọng nói không sai. Là do hắn chưa nghĩ thấu đáo. Lúc ấy thu phục Linh Không Điện, chính là vì nhắm vào giá trị truyền thừa cận cổ của nó để vào Trì Vân Sơn chuyến kế tiếp, nhưng nay giá trị này đã mất.
Khương Vọng nói tiếp: "Đúng là lúc đó Đấu công tử đã bỏ ra rất nhiều, nhưng bây giờ giá trị của nó không còn được nhiều như vậy, nhưng chuyện này với chuyện ta có muốn Linh Không Điện hay không là không liên quan. Là chính Đấu công tử ngươi tạo ra tổn thất này. Đúng chứ?"
Đấu Miễn không sao chối được, nhưng vẫn không cam lòng: "Dù là vậy, Linh Không Điện cũng …"
"Một ngày." Khương Vọng giơ một ngón tay, cắt ngang: "Ta sẽ cho Đấu công tử một ngày, để chuyển đồ của ngươi đi, giúp ngươi giảm thiểu tổn thất đến mức nhỏ nhất. Đương nhiên, ngươi đừng nên động vào sản nghiệp vốn có của Linh Không Điện. Làm như vậy, cũng không vượt quá nhiều so với cái giá ngươi đưa ra, ngươi thấy sao?"
Giá trị của Linh Không Điện đương nhiên không phải ở mức một triệu đạo nguyên thạch, mặc dù nó đã suy tàn đến mức này. Nhưng sản nghiệp cố định của Linh Không Điện không có giá bằng tài sản lưu động một triệu đạo nguyên thạch, chưa kể Linh Không Điện ở Thành quốc, Đấu Miễn muốn kinh doanh nó cũng phải tốn rất nhiều chi phí. Nếu có một ngày vừa bán vừa bỏ, chắc cũng thu hồi được số vốn đã bỏ ra không ít.
Nếu tính về mặt tổng thể, thua thiệt cũng chẳng bao nhiêu, bởi vì Linh Không Điện là do hắn cướp được. Đối với người có gia thế như hắn, có lẽ tổn thất lớn nhất, là hao tốn về mặt tinh lực, tâm tư và thời gian.
Phòng tuyến trong lòng từng bước một rút lui.
Đấu Miễn do dự một hồi: "Dù ta đồng ý cho ngươi, thì ngươi cũng không dễ gì tiếp nhận nổi Linh Không Điện, bởi vì nó dù gì cũng là một tông môn lâu đời."
Khương Vọng rất tự tin trả lời: "Ngươi thu phục được Linh Không Điện, không có lý nào ta làm không được."
"Vì sau lưng ta là Đấu thị." Đấu Miễn thong thả nhưng tự hào đáp.
"Sau lưng hắn có Lăng Tiêu Các." Diệp Thanh Vũ nãy giờ vẫn đứng im một bên nhìn hai người thương lượng, lên tiếng.
Đấu Miễn kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Vũ, hắn luôn không nắm chắc mối quan hệ của Độc Cô Vô Địch và Diệp Thanh Vũ. Hai người quen thuộc nhưng không đủ thân mật. Thế nhưng, câu nói này vừa, câu trả lời liền trở nên rõ ràng.
Thực lực của Độc Cô Vô Địch là khỏi phải bàn, thật sự giết được Vân Du Ông, mặc dù lúc ấy Vân Du Ông không phải ở trạng thái mạnh nhất, nhưng ở cái tuổi này có thực lực như vậy, thiên phú coi như cũng đứng hạng đầu.
Diệp Lăng Tiêu chiêu một thiếu niên thiên tài như này ở rể hả?
Trong lòng suy nghĩ linh tinh, ngoài mặt thì bảo: "Nếu Diệp cô nương cũng nói như vậy, vậy thì không có vấn đề gì. Là ta đã quá lo xa."
"Hơn nữa." Khương Vọng cười tủm tỉm tiếp lời: "Gia thế của Đấu huynh, với đẳng cấp như vậy, nếu đã quyết định đổi chác, chẳng lẽ lại không phối hợp với ta ư? Có sự ủng hộ của ngươi, lo gì không hàng phục được Linh Không Điện?"
Đấu Miễn trầm mặc một hồi: "Làm như vậy đi."
Kết quả như này, mọi người đều rất vui mừng.
Đấu Miễn có xuất thân là con cháu trọng điểm của gia tộc danh môn cao cấp, không phải là không giết được, nhưng giết rồi, sẽ vô cùng phiền toái.
Ngay cả Diệp Lăng Tiêu, đại khái cũng sẽ không muốn trở thành địch với Đấu thị.
"Làm sao chúng ta bảo đảm giao dịch sẽ được thực hiện?" Khương Vọng hỏi.
Ý chính là bảo Đấu Miễn phải bảo đảm cho mình.
"Đao tạm gửi ở chỗ ngươi, thực hiện xong trả lại cho ta." Đấu Miễn là người quyết đoán, xoay ngược Thiên Dã, đưa cán đao cho Khương Vọng, giọng cảnh cáo: "Đừng có ý đồ muốn giữ nó luôn, thanh đao này còn quan trọng hơn mạng của ta nữa đó."
"Yên tâm." Khương Vọng nhận lấy Thiên Dã Đao, bỏ vào hộp trữ vật, giơ giơ thanh kiếm trong tay: "Ta đã có binh khí cả đời rồi."
Câu nói của Đấu Miễn rất mạnh mẽ, thể hiện sự yêu mến của hắn dành cho thanh đao.
Không hiểu sao Khương Vọng lại chợt nghĩ, nếu vừa rồi giết chết Đấu Miễn, vậy thanh đao này đã đương nhiên thuộc về mình rồi.
Nếu Đấu Miễn nói đao còn quan trọng hơn mạng hắn.
Vậy có phải mình nên thu thêm một khoản tiền chuộc đao không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận