Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2133: Lười nắm hình quyền

"Gần đây Võ An Hầu đang phụ trách việc quan khảo, nào có thời gian quan tâm đến một vụ án mất tích?"
Tô Quan Doanh điềm tĩnh nói:
"Vụ án mà Sư quân đốc nói tới này bản đốc cũng có biết, cũng đang được điều tra và xử lý. Có điều, vì quan khảo chiếm quá nhiều nguồn lực quan trường nên tiến triển không nhanh được."
Sư Minh Trình nghiêm túc nói:
"Đây không phải là việc nhỏ, Tô đốc phải nên coi trọng mới dược. Nếu ngay cả an toàn của công tử Tri phủ cũng không thể cam đoan, mất tích năm ngày cũng không có manh mối thì sao bách tính Nam Cương có thể yên tâm được."
Tô Quan Doanh nói:
"Mạng người quan trọng, đây tất nhiên là việc lớn. Nhưng công tử Tri phủ cũng không phải là đặc biệt. Diện tích lãnh thổ ở Nam Cương lên đến vạn dặm, bách tính phải tính đến cả tỷ người. Mỗi một ngày, mỗi một canh giờ đều có người trải qua sinh, lão, bệnh, tử, chúng ta sao có thể quan tâm cụ thể từng người được, quân đốc sao có thể quan tâm hết? Triều đình tự có chế độ, việc liên quan đến hình ty thì phải do hình ty đảm nhận. Điều mà những người cầm lái như chúng ta phải làm là đảm bảo chỉnh thể ở Nam Cương ổn định. Trước mắt, cần lấy quan khảo làm việc ưu tiên. Đợi đến khi quan khảo kết thúc thuận lợi thì điều tra rõ ràng, thống nhất trong ngoài, lại xử lý trị an cũng là chuyện dễ dàng, thuận tiện."
Sư Minh Trình lật tay một cái, lấy ra hai phần hồ sơ, phân biệt ném đến trước án thư của Tô Quan Doanh và Khương Vọng. "Ngày mười lăm tháng bảy, con trai độc nhất của Tri phủ Giang Vĩnh mất tích. Ngày mười sáu tháng bảy, em vợ của Tri phủ Thuận Nghiệp bị người ta giết trên đường, hung thủ không rõ tung tích. Ngày mười bảy tháng bảy, muội muội của thành chủ thành Tích Minh bị mất tích..."
Mắt của Sư Minh Trình giống như là hai ngọn đèn, tùy thời có thể tóe ra lửa giận:
"Chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, các nơi ở Nam Cương đã có gia quyến của ít nhất sáu quan viên xảy ra chuyện. Chỉ một phủ Giang Vĩnh, số lượng án mất tích đã nhiều hơn một nửa so với những năm trước. Những hồ sơ này khiến người khác nhìn thấy mà giật mình! Chẳng lẽ chỉ một câu "Triều đình tự có chế độ", liền có thể gác lại sao?"
"Việc liên quan đến an nguy của bách tính Đại Tề ta, sao có thể gác lại? Đốc phủ đã bao giờ gác lại? Lời này của Sư soái bản đốc không hiểu."
Tô Quan Doanh vẫn bình tĩnh như cũ:
"Nam Cương vừa mới ổ định, việc trị chính cũng mới diễn ra hơn nửa năm, nhân thủ các phương diện thiếu hụt nghiêm trọng, hình ty lại càng hơn thế. Không bột đố gột nên hồ, dụng binh nhất thời, dưỡng binh ngàn ngày, chẳng lẽ đạo lý kia Sư đại soái không hiểu hay sao? Vì sao Đốc phủ phải tổ chức quan khảo, vì sao phải mời Võ An Hầu giám sát? Không phải là vì để bổ sung quan viên, chỉnh đốn lại trị để dưỡng binh mà dùng hay sao?
Chúng ta phụng lệnh thiên tử, quản lý chính sự ở Nam Hạ, khi cân nhắc vấn đề cần phải đúng chỗ nhưng mắt không thể chỉ nhìn chỗ thấp, vẫn phải đứng ở góc độ rộng lớn hơn để đối mặt với vấn đề xã hội, Sư đại soái nghĩ có đúng không? Chẳng lẽ để người đường đường là Quân đốc Nam Hạ như ngài đi tra vụ án mất tích của con trai Tri phủ Giang Vĩnh mới được xem là hợp lý?"
Hai vị đại nhân lúc này giống như đã hoàn toàn bỏ Khương Vọng đang ở cạnh sang một bên, ngươi một câu ta một lời không ngừng tranh cãi. Tuy trên mặt vẫn là dáng vẻ bình đạm nhưng thanh âm đã không còn vẻ hữu hảo, sự chỉ trích lẫn nhau cũng càng lúc càng nghiêm khắc. Khương Vọng đang nghĩ, đợi lát nữa hắn nên chạy đi đâu? Hay là trực tiếp phủi mông trở về Lão Sơn, chờ bọn họ cãi nhau xong lại bàn tiếp? Với tướng mạo hung ác của Sư Minh Trình, chỉ cần ông ta không cười cũng đã giống như là đang tức giận, khi cười lên, bên trong tức giận còn mang theo uy hiếp. Giờ phút này ông ta đang mang vẻ mặt cười như không cười, chậm rãi nói:
"Nếu nhân thủ ở Hình Ty không đủ, vậy thì cần phải xử lý vấn đề không đủ nhân thủ trước. Trước mắt chỉ có ba trăm thí sinh, dù tuyển dụng toàn bộ thì cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc, sao trị được vạn dặm Nam Cương? Theo bản soái thấy, cần chiêu mộ thêm một nhóm sĩ tốt, chuyên xử lý hình sự. Như vậy, quân chính hợp lực lo gì Nam Cương bất ổn? Lo gì tù phạm cuồng ngông?"
Khương Vọng không hiểu, chỉ là một vụ án mất tích sao phải đàm luận trong trường hợp này. Bây giờ thì hắn đã hiểu. Phủ Tổng đốc Nam Hạ có một hệ thống Hình Ty, mà Sư Minh Trình muốn tiếng nói của mình có trọng lượng thì cần phải lấy được quyền lực ở Hình Ty. Mà quá trình này có thể bắt đầu dễ như vậy sao? Khương Vọng hiểu việc đấu tranh vì quyền lợi, là lấy nhỏ kéo lớn, là tranh đấu song phương trên từng phương diện, nên diễn ra im ắng mới đúng. Sao Sư Minh Trình cùng Tô Quan Doanh chỉ trò chuyện một chút liền đột nhiên tiến vào trạng thái đấu tranh, hoàn toàn không cần tị húy Khương mỗ hắn sao? Hắn vừa trầm mặc lại cảm thấy hơi mờ mịt. Hắn chỉ muốn làm tốt cương vị của mình, để trận quan khảo này kết thúc công bằng thuận lợi. Hắn không muốn làm người hòa giải gì đó, càng không muốn bị cuốn vào phân tranh đảng phái. Sư Minh Trình mượn vụ án mất tích của con trai Tri phủ Giang Vĩnh, lấy việc chỉnh đốn trị an Nam Cương làm cờ, đưa ra việc tổ chức lại Hình Ty, trong lúc nhất thời mang theo khí thế áp bức, khiến người khác khó mà né tránh. Nhưng Tô Quan Doanh chỉ nhẹ nhàng nói:
"Quân là quân, hình là hình. Từ trước đến nay binh gia không giống với pháp gia, từ trước đến giờ đều vậy. Sư soái là đang muốn khai mở hình thức mới ở Nam Cương? Muốn nắm giữ quân đình Tây Bắc ư?"
Đây quả thực là câu hỏi tru tâm! "Bản soái nói qua lời này khi nào?"
Sư Minh Trình vô cùng kinh ngạc hỏi:
"Ý của bản soái là, bây giờ Hình Ty không thể nào đảm nhiệm chức năng của nó, không thể giữ vững trị an Nam Cương, phải nên thay đổi! Tô đốc muốn can thiệp dân sinh, muốn trị Nam Cương, muốn khiến trăm nghề hưng vượng, còn bản soái muốn bảo đảm bốn cảnh bình an, hàng phục đao binh bát phương, chúng ta đều không còn thời gian và sức lực nữa. Chi bằng tìm một nhóm sĩ tốt, chuyên phụ trách hình sự, lấy đó cải tổ Hình Ty. Ta thấy Võ An Hầu rất thích hợp! Chúng ta thực hiện quân chính hợp lực, đồng thời ủng hộ Võ An Hầu, như thế Nam Cương sẽ được cai trị vững vàng, không phải là vạn hạnh của bách tính sao?"
Khương Vọng suýt nữa đã phải nhảy lên. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới đi một vòng lớn, cái bánh rắc rối này lại ném lên người mình. Tô Quan Doanh thủ đến giọt nước không lọt. Sư Minh Trình đoạt quyền lực Hình Ty không được, liền dứt khoát rút đao cắt đứt, ném nó vào người Khương Vọng! Chuyện này sao mà giống với việc lúc trước Tô Quan Doanh giao vị trí quan chủ khảo cho Khương Vọng vậy? Tô Quan Doanh hơi nhíu mày, nhìn về phía Sư Minh Trình, trong ánh mắt lóe lên vẻ nghiền ngẫm. Sư Minh Trình thản nhiên nói:
"Đô Thành Tuần Kiểm Phủ không phải do Chiến Sự Đường quản lý, thế nhưng không phải Chính Sự Đường quản lý thì sao? Hình Ty tự chịu trách nhiệm, tự báo cáo thiên tử! Đây là quốc sách Đại Tề. Tô đốc nói Nam Cương không nên mở tiền lệ, Sư mỗ tán thành. Thiên tử tin tưởng Võ An Hầu là việc cả thiên hạ đều biết. Để Võ An Hầu đến quản lý Hình Ty quả thực là không còn gì thích hợp bằng."
"Sư quân đốc nói hay lắm!"
Tô Quan Doanh bỗng nhiên cười, vỗ tay tán thành:
"Nam Cương mới ổn định, việc trị an thường khiến bản đốc bối rối, không thể phân thân, đây không phải cách lâu dài. Chuyện này khác với chuyện lập Hình Ty, bản đốc không có ý kiến. Võ An Hầu thiên tư tuyệt thế, thông duệ hơn người, nếu như nguyện ý nhận trọng trách này, ta cũng có thể gối cao không lo!"
Thế là hai người cùng nhìn về phía Khương Vọng, biểu lộ vô cùng hòa ái, mang theo ý cổ vũ nồng đậm. Khương Vọng cứ ngầm cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Sao Tô Quan Doanh cùng Sư Minh Trình vừa mới tranh nhau xong, giờ lại vô duyên vô cớ đẩy một khối quyền lực to ra ngoài thế này? Lại còn ném xuống đầu hắn nữa? Tuy có câu nói "Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi" nhưng Khương Thanh Dương hắn thì tính là ngư ông gì? Dù là Tô Quan Doanh hay là Sư Minh Trình, người nào mà không dễ dàng áp chế hắn? Hơn nữa, dù hắn có là ngư ông, thì cũng không can thiệp chuyện gì, chẳng quan tâm được mất. Hắn đến Nam Hạ là để tránh phiền phức, không phải đến tranh quyền đoạt lợi! Thế mà hết nhận cái này, giờ lại bị ép phải gánh cái kia. Không phải hắn đoạt thức ăn trước miệng cọp, mà là lão hổ không ngừng đút cho hắn ăn, cứ đưa thức ăn tới miệng hắn. Làm gì có dạng tĩnh dưỡng thế này? Còn "tĩnh dưỡng" tiếp nữa, chắc hắn đủ sức cạnh tranh vị trí Tổng đốc Nam Hạ luôn mất!
Hôm nay nếu nhận lời, về sau Tô Quan Doanh chưởng chính, Sư Minh Trình chưởng binh, hắn chưởng chưởng, quả thực có thể cùng ngồi cùng ăn với hai người trước. Nhiều chỗ tốt như vậy nện lên người hắn, quả thực không cần phải suy xét gì sao? Trong lòng nghĩ mãi không rõ nguyên nhân, cũng không biết được ý nghĩ của Sư Minh Trình cùng Tô Quan Doanh. Nhưng Khương Vọng đã quả quyết đứng dậy, lần lượt thi lễ với hai vị có tấm lòng rộng rãi xuyên núi sông này:
"Ta không phải môn đồ Pháp gia, không thông hình danh, chưa học Pháp kinh. Tâm không có chí lớn, cũng lười nắm quyền hành. Càng không có hứng thú với việc chấp chưởng Hình Ty. Ngồi không ăn bám quả thực là ảnh hưởng đến bách tính. Việc quan hệ đến an bình của hàng tỷ bách tính, liên hệ đến trị an Nam Cương vẫn xin hai vị đại nhân suy nghĩ lại. Tại hạ không tiện dự thính, sẽ không quấy rầy."
Cũng không cho hai người cơ hội nói chuyện, liền quay người xuống đài cao. Tay đè trường kiếm, chuyên tâm tuần sát trường thi. Tô Quan Doanh cùng Sư Minh Trình muốn nói đến mức hắn á khẩu không trả lời được, tuyệt đối không phải là việc khó, muốn thuyết phục hắn cũng có rất nhiều cách... Việc này, lúc trước ở phủ tổng đốc hắn đã được chứng kiến. Cho nên hắn dứt khoát không cho hai vị này cơ hội nói chuyện, lấy đó tỏ rõ quyết tâm không muốn tranh hình quyền của mình. Trên đài cao, Tô Quan Doanh cùng Sư Minh Trình liếc nhau, hai người đều có chút kinh ngạc. Nắm giữ toàn bộ hình Nam Cương, đây là quyền hành cỡ nào? Có thể dựa thế thành lập nên thế lực to lớn cỡ nào? Lại có thể nhờ vào đó nâng cao địa vị, thu hoạch được sự giúp ích của quan đạo thế nào chứ? Không nói ngoa, toàn bộ quan viên Đại Tề, không có một người nào mà không nóng mắt. Tuy bây giờ Võ An Hầu cũng được xem là công thành danh toại nhưng vẫn luôn chỉ treo hư chức chứ không có thực quyền, tính đến chức cao bên ngoài thì chỉ là một Tam phẩm Kim Qua Võ Sĩ.
Cơ hội nắm giữ thực quyền tốt như vậy, thế mà không màng sao? Trước khi Khương Vọng tới Nam Hạ lần này, bọn họ và Khương Vọng đều chưa từng tiếp xúc với nhau. Sự hiểu biết với vị quân công hầu mới nổi này phần lớn chỉ nghe qua truyền miệng, tin đồn, nhưng tin đồn luôn có khác biệt, hình tượng tuyệt thế thiên kiêu trong miệng mọi người cũng chỉ có mấy phần sắc thái truyền kỳ, khó tránh khỏi sai lệch. Hai người đều chưa từng nghĩ rằng Khương Vọng sẽ cự tuyệt. Cứ tưởng là giống như khi trước ở phủ Tổng đốc Nam Hạ, nhún nhường mấy lần, mới bằng lòng chấp nhận. Hắn quả thật kiên quyết như vậy sao? Võ An Hầu có tự tin như thế, hoàn toàn không dựa vào quan đạo cũng có thể xung kích đỉnh cao nhất siêu phàm sao? Trong ánh mắt của người đối diện, bọn họ thấy được tin tức giống nhau - bọn họ đều cần nhận thức lại vị Hầu gia tuổi trẻ này. Thế là cả hai người không tiếp tục lên tiếng nữa.
Đối với Khương Vọng mà nói, lựa chọn này cũng không khó khăn.
Đơn giản là hỏi mình một vấn đề, Khương Vọng ngươi rốt cuộc muốn đi đường thế nào? Hỏi xong cũng liền có đáp án. Hôm nay cầm hình quyền, ngày mai có phải lại đi tranh Tổng đốc Nam Hạ? Từ nay trở đi phải đi tranh quyền? Quan đạo càng chạy càng xa, càng liên quan càng sâu. Từ khi có quan đạo đến nay, dòng lũ nhân đạo quả thực rất mãnh liệt, người dựa thế thành đạo đếm không hết. Nhưng có thể đi ra một bước cuối cùng, lại có mấy người? Làm một danh tướng, danh soái cũng không hề nhẹ nhõm hơn so với tu hành. Cần phải quan tâm việc trước rồi mới chiếu cố bản thân sau, từ xưa đến nay người có thể làm được cũng không nhiều. Tiền đồ tươi sáng đối với người bên ngoài nhưng ở chỗ Khương Vọng lại không phải lương đồ. Đồng ý chủ trì quan khảo Nam Cương là việc mà hắn muốn làm, hơn nữa còn tin rằng mình có thể làm tốt. Trừ cái này ra, hắn không muốn hãm sâu vào đó, cột bản thân mình vào quan trường Nam Cương. Con đường của hắn không nằm bên trong quan đạo, con đường của hắn nằm ở dưới chân mình.
Hắn đã sớm xác định được mục tiêu vậy nên sẽ không thay đổi vì bất cứ phong cảnh gì trên đường. Cho nên dù Sư Minh Trình cùng Tô Quan Doanh có suy nghĩ gì. Hắn không hiểu cũng sẽ không cố sức đi tìm hiểu. Nói rõ thái độ liền đi, chỉ chuyên chú vào lần quan khảo này. Nói đến thì, trong số những người đến tham dự quan khảo cuối cùng ở Hổ đài này, có vài gương mặt Khương Vọng quen thuộc. Người từng bị hắn bắt làm tù binh, người từng bị hắn đánh tan, người từng giao thủ với hắn... Lúc trước lãnh binh tung hoành các phủ ở Nam Hạ, cũng tiếp xúc với không ít người Hạ quốc. Trong đó đương nhiên bao gồm cả Cố Vĩnh. Từ trên danh sách đến xem, người làm cho Khương Vọng khắc sâu ấn tượng, cũng tạo cho Tề quân ở Đông Tuyến nhiều phiền toái - Thủ tướng của Hô Dương Quan Xúc Thuyết cùng chất tử Xúc Ngọc Long.
Bởi vì Tề thiên tử nói gìn giữ đất đai vô tội nên bọn họ cũng đều được đặc xá. Khương Vọng chậm rãi đi qua bên cạnh. Tay cầm bút của Xúc Ngọc Long cứng đờ trong nháy mắt, trái tim suýt ngừng đập. Trọng Huyền Béo đã từng bày ra dáng vẻ đằng đằng sát khí với tên này, nhưng sau khi chiến tranh kết thúc cũng chưa từng tìm hắn ta gây phiền phức. Thời gian chiến tranh cùng sau chiến tranh dù sao cũng có khác biệt. Khương Vọng cũng chỉ là cố ý đi qua người tiểu tử này thêm mấy lần, xem như sự trả thù nho nhỏ dành cho hắn ta. Thúc phụ Xúc Thuyết của Xúc Ngọc Long tuyệt đối là một nhân tài, khiến cho Trọng Huyền Thắng cũng phải khen không dứt miệng. Nhưng Xúc thị là danh môn của Hạ quốc cũ, trong chiến tranh Tề - Hạ, từ lão tổ Xúc Công Dị đến thiên kiêu trẻ tuổi Xúc Mẫn gần như cả tộc đã hy sinh đền nợ nước.
Còn lại những người như thúc cháu Xúc Thuyết, Xúc Ngọc Long dù đã đầu hàng nhưng cũng khó chiếm được tín nhiệm từ Tề đình. Có điều, hiện tại đã có thể tham dự quan khảo cuối cùng này cũng hẳn là đã thông qua được khảo nghiệm của phủ Tổng đốc Nam Hạ. Khương Vọng đương nhiên sẽ không can thiệp. Hắn rời ánh mắt, cố ý đi tìm Xúc Thuyết trước đó chỉ mới nhìn thấy qua một lần, xem như bù đắp cho tiếc nuối không được nhìn thấy ở Hô Dương Quan kia. Lần qua Hô Dương Quan đó, hắn cùng Trọng Huyền Thắng đã chuẩn bị đầy đủ thế nhưng đối phương lại chẳng hề cho bọn họ chút cơ hội nào. Nhưng mà khi ánh mắt vừa di chuyển, lại bị một đạo ánh mắt mệt mỏi khác tiếp nhận. Thế là Khương Vọng nhìn thấy Một nữ tử biểu tình lạnh nhạt nhưng lại ăn mặc theo phong cách nam tử, dùng ngọc hoàn buộc tóc, trên thân là nho phục rộng rĩa. Một tay chấp bút, tư thế vô cùng đoan chính. Một tay xòe năm ngón tay, nhẹ nhàng rõ lên tờ giấy tuyên thành, ánh mắt lại nhìn thẳng vào hắn. Trong ánh mắt có chút hiếu kỳ nhưng cực kì nhạt. Có một tia xem kỹ cũng cực mỏng. Ngũ quan của nàng ta thực ra rất đẹp nhưng không khiến người ta chú ý. Đây là mâu thuẫn. Một nữ tử rất đẹp sao có thể không khiến làm người khác chú ý?
Trừ phi nàng ta có sức mạnh có thể khiến người khác không chú ý. Nhưng thời khắc này Khương Vọng không nghĩ tới những thứ này, hắn chỉ cảm thấy nữ tử này không có vấn đề gì. Dù nói thế nào, thì trên trường thi quan khảo quyết định vận mệnh thế này mà dám dùng ánh mắng nghiền ngẫm để quan sát quan chủ khảo thì cũng phải có can đảm hơn người. Khương Vọng khẽ gật đầu với nàng ta rồi rời ánh mắt đi. Có Tổng đốc Nam Hạ, Quân đốc Nam Hạ cùng Võ An Hầu đích thân giám thị, bên trên trường thi quan khảo đương nhiên không thể tồn tại hành vi gian lận. Khương Vọng cũng không quan tâm xem hai vị đại nhân vật trên đài cao kia trò chuyện như thế nào, cũng không ngồi xuống mà tự đi dò xét hết một lượt. Mãi đến khi, keng! Keng! Tiếng chuông kết thúc khảo thí vang lên. "Thi xong! Để bút xuống!"
Tiết Nhữ Thạch treo kiếm tại eo, cao giọng quát. Ba trăm thí sinh đồng loạt buông bút lông xuống, đây cũng không phải là lúc nói đùa. Đã đến giờ còn dám cầm bút sẽ bị xử lý theo kỷ luật trường thi. Tự có giáp sĩ tiến lên, niêm phong bài thi của họ rồi thu lại. Toàn bộ quá trình đều ngay ngắn, trật tự, rõ ràng. "Kế tiếp là thi võ."
Khương Vọng tuần sát một vòng, chắp tay đứng ở trong lối đi nhỏ, nói với những thí sinh ở đây:
"Chư vị cứ điều tức tại chỗ nửa canh giờ, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu."
Không ai lãng phí thời gian, tất cả đều nhắm mắt lại, cấp tốc điều chỉnh trạng thái của mình. Biểu hiện lúc này sẽ quyết định về sau có thể đi được bao nhiêu bước, thận trọng cỡ nào cũng là không đủ. Khương Vọng hững hờ nhìn xung quanh một chút, ánh mắt không biết sao lại dừng trên mặt nữ tử đã nhìn thấy lúc trước - có chút lạnh nhạt, như không biết nhân sinh có ý nghĩa gì. Nữ nhân vừa lúc trợn tròn mắt, trong đôi mắt sạch sẽ phản chiếu bóng dáng hắn:
"Hầu gia, ta tên là Triệu Tử."
Khương Vọng hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhẹ gật đầu, tự giới thiệu:
"Ta tên Khương Vọng."
Những thí sinh bên cạnh bật cười. Ai chẳng biết tên của Võ An Hầu? "Muốn hỏi Hầu gia."
Nữ nhân kỳ lạ này chỉ bình tĩnh nhìn hắn:
"Cuộc thi lần này là công bằng sao?"
Khương Vọng cũng không tức giận vì bị mạo phạm, ôn hòa đáp lại:
"Chư vị có mặt ở đây là vì đã trải qua các cuộc thi, từ thi thành khảo đến phủ khảo, cuối cùng là quan khảo hôm nay. Đề kỵ của bản Hầu đều đang ở đây, những đầu người bị cắt bỏ kia... cũng đang ở đây. Quan khảo lần này có công bằng không, ta nghĩ trong lòng mọi người đều có đáp án."
Nhưng nữ nhân kia lại có một loại bướng bỉnh kỳ quái:
"Ta muốn nghe xem Hầu gia nghĩ thế nào."
Loại vấn đề này Khương Vọng vốn không cần trả lời, thái độ của nữ nhân cũng khá vô lễ, vào lúc những người khác điều tức cứ hỏi lung tung này nọ, nếu giờ mà đuổi nàng ta ra khỏi trường thi cũng chẳng có gì sai. Nhưng Khương Vọng vẫn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói:
"Ta nghĩ trên đời có lẽ không tồn tại công bằng tuyệt đối, nhưng đối với lần quan khảo này, ta đã cố gắng hết mức có thể của bản thân để cam đoan hai chữ "công bằng"."
"Bởi vì ta cất bước từ số 0 cho nên ta biết rất rõ cơ hội quan trọng như thế nào, ta hiểu công bằng có ý nghĩa ra sao."
Hắn đứng ở nơi đó, nói với Triệu Tử, cũng là nói với tất cả mọi người tham dự lần quan khảo này:
"Thế giới này có lẽ là không công bằng, có vài thứ khác biệt vừa sinh ra đã tồn tại. Ta cũng không phải nhân vật ghê gớm đến cỡ nào, không làm được việc mà hiền giả từ xưa đến giờ cũng không làm được."
Hắn thành thực nói ra suy nghĩ của mình:
"Ta không thể cho các ngươi xuất thân công bằng, ta không thể cho các ngươi thiên phú công bằng, ta không thể cho các ngươi kỳ ngộ công bằng... Nhưng lần này, chí ít bên trong lần quan khảo do ta chủ trì này, ta sẽ cố hết sức mình, cho các ngươi một cơ hội công bằng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận