Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1934: Gió thu cuốn lá rụng (2)

Ly Tử Nghiệp trước đó đứng còn không vững, lẩm bẩm nói, sau đó cất cao giọng, bệnh thần kinh la lên:
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, ta sẽ không xin lỗi! Quân bán nước nên bị mắng! Ta còn muốn mắng! Tiết Nhữ Thạch ngươi là một con chó…”
“Ngươi có thể không xin lỗi!”
Trọng Huyền Thắng dùng âm thanh còn lớn hơn chặn lời gã, cực kỳ hung ác nói:
“Ngươi cũng có thể tự sát trước khi ta phá thành, miễn phải chịu khổ! Nhưng mà Nghiễm Bình hầu phủ của các ngươi có bao nhiêu người? Có phải ai cũng sẽ kịp tự sát hay không? Lúc thành Quý Ấp bị phá, sự sỉ nhục mà thuộc cấp của ta phải chịu, ta dùng họ Trọng Huyền để thể, sẽ đòi lại hết cho hắn ta!”
Tiết Nhữ Thạch đứng sau lưng Trọng Huyền Thắng, nhất thời im ắng. Hắn đương nhiên biết, tư thái Trọng Huyền Thắng lần này, thành phần làm dáng là chiếm đa số, nhưng trong lòng vẫn là không thể tránh khỏi bị xúc động.
Hắn ta chẳng qua chỉ là dòng thứ Dương Lăng hầu phủ, phần lớn quan hệ chỉ là trèo cao, nói thật, có bao nhiêu người sẽ quan tâm đến tôn nghiêm của hắn ta chứ? Mặc dù hắn ta từ trước đến giờ đều coi thường Ly Tử Nghiệp, nhưng bình thường trước mặt Ly Tử Nghiệp, còn không phải là phải trưng khuôn mặt tươi cười để nghênh đón sao? Hắn ta quý trọng danh tiếng, cần cù chăm chỉ làm việc, khổ tâm nhiều năm, mới có thể có ngày trở thành thành chủ Đại thành. Hoàn toàn không giống Ly Tử Nghiệp, bởi vì bất tài vô dụng mới không thể không trở thành người đứng đầu thành Thọ An! Bên trong bản tâm của Ly Tử Nghiệp, làm sao từng coi trọng qua hắn? Trọng Huyền Thắng cũng là thiết thực bảo vệ tôn nghiêm cho hắn, cực kỳ bá đạo vì hắn làm chỗ dựa. Bất luận xuất phát từ điều gì…
Hành động lần này quả thực đã xóa sạch sự hối hận và hổ thẹn của hắn ta, giảm bớt đi sự xấu hổ của hắn ta.
Cách đó không xa, nhóm sĩ tốt Tân Vinh doanh bị chửi cho ủ rũ, cũng không tự chủ dựng thẳng eo. Cực kỳ vi diệu, sinh ra nhận thức đối với thân phận “người Tề” này. Mà giờ phút này, Ly Tử Nghiệp đang đứng nghiến răng nghiến lợi trên cổng thành, tâm tình tất nhiên hoàn toàn khác. Gã muốn mắng to chó Tề, cha gã là Nghiễm Bình hầu, có gì phải sợ!
Nhưng đối phương lấy ra, là Trọng Huyền gia!
Là Trọng Huyền gia của Trọng Huyền Minh Đồ, Trọng Huyền Trử Lương. Hơn nữa, danh hiệu Hung Đồ, ở Hạ quốc còn có thể dùng để dọa cho trẻ con ngừng khóc đêm. Gã sao dám nói rằng, lão tử không sợ, có giỏi thì ngươi liền giết cả nhà ta đi? Người họ Trọng Huyền, sao có thể không dám giết cả nhà gã! Gã cắn răng lại không thể lên tiếng, gã căm hận, nhưng cũng không thể không kinh hoàng. Trọng Huyền Thắng đối với việc hiểu rõ lòng người, thật sự có thể nói là tuyệt diệu, mỗi một câu nói đều đánh vào điểm mấu chốt, dễ dàng đánh tan phòng tuyến tâm lý của Ly Tử Nghiệp, đồng thời hoàn thành tiến thêm một bước đồng hóa Tân Vinh doanh. Trên cổng thành, Viên Chấn rốt cuộc ý thức được, mọi chuyện chẳng thể vãn hồi nữa. Vị tướng quân trẻ tuổi béo ụt ịt này của Tề quốc, thật sự chính là đối thủ đáng sợ nhất trong số những đối thủ mà hắn ta từng gặp phải. Hắn ta chỉ có thể bó tay đầu hàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn sĩ khí quân giữ thành từng bước rơi xuống vực sâu, nhìn thiếu chủ của mình bị xé nát phòng tuyến tâm lý. Hắn ta không có biện pháp. Nhưng hắn ta vẫn quyết định, phát ra đòn phản kích cuối cùng. Trong lúc lòng người trên cổng thành bàng hoàng, vị võ tướng trung niên bình sinh rất hiền lành này, hắng giọng mở miệng:
“Trọng Huyền tướng quân, xin nghe ta một lời! Ta là thủ tướng thành Thọ An, Viên Chấn, chịu trách nhiệm toàn quyền chuyện phòng thủ thành này, ta nguyện hiến thành đầu hàng! Thiếu chủ nhà ta tuổi trẻ khí thịnh, không biết nói chuyện, nói chuyện chắc chắn có điều đắc tội Tiết tướng quân, ngài muốn một lời xin lỗi, Viên Chấn hoàn toàn lý giải! Tiết tướng quân muốn thể diện, thành Thọ An ta cũng nên trả lại!”
“Nhưng mà, chủ nhục thần chết! Viên Chấn không thể trơ mắt nhìn thiếu chủ quỳ gối!” Hắn ở trên thành lầu, nhìn xem Tiết Nhữ Thạch. “Ta thay thiếu chủ nhà ta, xin lỗi Tiết tướng quân!” Hắn ta tiện tay ra một chiêu, đã rút thanh quân đao bên hông sĩ quan bên cạnh ra. Gọn gàng linh hoạt xoay ngược mũi đao, tự đâm vào bụng mình! "Xin ngài tha thứ!" Hắn trừng mắt trợn lên, thẳng tắp mà nhìn xem Tiết Nhữ Thạch. Trường đao cực lực xê dịch, cứ như vậy chém ra chính mình nửa người, tại chỗ máu tươi thành lầu! Máu tươi nóng hổi, phun đầy người đầy mặt Ly Tử Nghiệp. Trên cổng thành Thọ An, yên tĩnh. Dưới cổng thành Thọ An, cũng yên tĩnh. Tâm ý người với người, từ trước đến nay khó tương thông. Tâm tình của Tiết Nhữ Thạch như lộn vòng trên đường núi rớt xuống mấy lần. Bờ môi mấp máy nhưng không biết nói cái gì.
Tha thứ? Không tha thứ? Thậm chí... Thật xin lỗi? Cả người Ly Tử Nghiệp ngây ra như phỗng. Khương Vọng sinh lòng kính trọng. Thập Tứ không có ý kiến gì, chỉ có hơi kinh ngạc. Mà trong lòng Trọng Huyền Thắng, đã không khỏi trầm trồ khen ngợi Viên Chấn! Viên Chấn chiêu này, tức bảo toàn trên dưới thành Thọ An, bảo hộ thiếu chủ nhà hắn, lại tại trong lòng những quân coi giữ này, chôn xuống hạt giống cừu hận phẫn uất. Ly Tử Nghiệp bất quá mắng Tiết Nhữ Thạch vài câu, ngươi Trọng Huyền Thắng coi như lại bảo trì thuộc cấp, làm sao đến mức muốn bức tử Viên Chấn? Có thể nói, dưới tình huống hoàn toàn không thể nào giữ vững thành Thọ An, Viên Chấn dùng cái chết của hắn, bức Trọng Huyền Thắng đến cục diện bết bát nhất. Muốn để hắn dù có thể được thành, không thể được lòng người. Điểm tiếc nuối chính là, đối với Trọng Huyền Thắng mà nói, điều này cũng không thể tính là phiền toái lớn gì. “Tốt cho một Viên Chấn!” Trọng Huyền Thắng không chút chần chừ, lập tức nói to:
“Biết sai có thể sửa, là phẩm chất của quân tử. Thứ gọi là gánh vác, là minh chứng cho người dũng cảm! Tâm ý của ngươi, ta đã biết rõ rồi! Ân oán giữa Ly Tử Nghiệp và Tiết Nhữ Thạch, từ đây xóa bỏ, ta hứa sẽ không tổn thương đến một sợi lông tơ của Ly Tử Nghiệp, nguyện ngươi trên trời có linh thiêng, cũng có thể được nghỉ ngơi!” Hắn tiếp tục nói với quân coi giữ trên cổng thành:
“Viên Chấn là hàng Tề sau đó tự vẫn, hắn trước khi chết phó thác thành Thọ An cho ta, ta xem chư vị như đồng bào, như hương thân! Từ nay về sau thành Thọ An chính là cố hương thứ hai của Trọng Huyền Thắng ta. Trọng Huyền Thắng ta đại biểu Tề quốc tiếp nhận hắn thành người Tề! Trung, nghĩa, dũng của hắn là mẫu mực của người Tề chúng ta, ta giữ nguyện vọng hắn, kế thừa tinh thần hắn!” Hắn dứt lời lại vung tay lên:
“Còn không mở cửa thành ra? Ta muốn cho hắn phong quang đại táng!” Quân coi giữ trước cửa thành lại vô ý thức nghe theo mệnh lệnh của hắn kéo cửa thành ra… Mà từ lúc đó, mãi cho đến khi Tề quân hoàn toàn tiếp quản phòng thủ thành Thọ An, Ly Tử Nghiệp đều ngồi ngây ngốc ở đó. Không nói một lời, không nhúc nhích. Cũng không biết là thật sự ngơ ngác lâu như thế, hay là không thể không ngơ ngác lâu như thế. Cuối cùng vẫn là Tiết Nhữ Thạch mang gã về quý phủ của Viên Chấn nghỉ ngơi. Về phần phủ thành chủ, tất nhiên là bị Trọng Huyền Thắng chiếm cứ... Thanh Chuyên đi phủ Lâm Vũ xin viện binh, tổng cộng 50 ngàn đại quân, mãi cho đến cùng ngày Viên Chấn phong quang đại táng, mới trùng trùng điệp điệp tới. Trọng Huyền Thắng chấm dứt tang lễ cho Viên Chấn, để lại hai ngàn người thủ thành. Tự mình dẫn theo đại quân, bao gồm Đắc Thắng doanh, Tân Vinh doanh, cùng với Chấn Vũ doanh vừa mới tạo thành từ quân giữ thành Thọ An đầu hàng, mang hết tài nguyên chiến tranh ở thành Thọ An, tiếp tục xuất phát tiến về phía nam. Chủ lực đương nhiên là liên quân các nước Đông vực, với sĩ khí hiện tại của Tân Vinh doanh, đã có thể tham dự chiến sự có độ chấn động nhất định rồi. Mang theo quân Chấn Vũ doanh, chủ yếu là để tránh ở lại thành làm tai họa ngầm, đồng thời cũng khiến thanh thế lớn mạnh, trợ giúp tác dụng chiêu hàng quân địch. Đương nhiên đại trận hộ thành Thọ An cũng là bị chính tay Chấn Vũ doanh hủy đi.
Trọng Huyền Thắng chơi một bộ này đã thuộc như cháo. Chiến sự phủ Phụng Đãi từ ngày này trở đi, tiến vào giai đoạn gió thu cuốn lá rụng. Trọng Huyền Thắng tổng đốc tây đường, Bảo Bá Chiêu tổng đốc đông đường, mỗi người dẫn 50 ngàn viện quân, kiêm bản trận binh mã, dưới tình huống binh lực sung túc, phủ Phụng Đãi đã là phủ cô độc, đánh đâu thắng đó! Ngày 25 tháng 12 năm 3920 theo Đạo lịch, Phàn Ngao đau khổ giãy giụa gần hai mươi ngày, rốt cuộc đón nhận hiện thực rằng bản thân chẳng thể xoay chuyển trời đất, liền mang theo không tới ba ngàn tàn quân trốn về hướng Hội Minh. Toàn cảnh phủ Phụng Đãi đổi màu cờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận