Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3200: Nhân quỷ khác đường (1)

Bóng tối như biển cả, bị ánh dương thiêu rụi.
Lôi đình vạn dặm, lật đổ Thanh Long!
Trận chiến bên trong Thiên Công Thành, gần như cày xới cả vùng trời Vẫn Tiên Lâm.
Trong trận đánh phủ Tấn Vương đánh vào Vẫn Tiên Lâm lần này, võ đạo tông sư Cơ Cảnh Lộc dẫn đầu xông pha, thân hóa huyết dương, trực tiếp đánh xuyên qua con đường bên trong Vẫn Tiên Lâm, nối thẳng ra đến bên ngoài Thiên Công Thành.
Thế nhưng chủ lực của trận chiến này, lại chính là Tấn vương Cơ Huyền Trinh.
Vị tông vương này có thân phận cực cao, được phong vương từ thời Cảnh Khâm Đế. Lấy thân phận y, trong tông thất chỉ đứng sau tông chính tự khanh Cơ Ngọc Mân, theo huyết thống, ngay cả thiên tử hiện nay cũng phải gọi một tiếng lão tổ.
Y từng tận mắt chứng kiến sỉ nhục của Thiên Tử năm nước hội họp tại Thiên Kinh thành, cũng chứng kiến sự lo lắng và bất lực của Cảnh Hiển Đế.
Y từng chinh chiến thiên ma ở ngoại vực, từng một tay nâng đỡ Li Vẫn.
Lúc Cơ Phượng Châu lên ngôi thiên tử, quyết tâm củng cố bá nghiệp trung ương, y từ thiên ngoại trở về. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, y chân chính hiện ra lực lượng của đế thất Đại Cảnh trước mặt người đời.
Mùng ba tháng ba, khi Tông Đức Trinh moi được chữ "Chiêu Vương" từ trong miệng Nguyên Thiên Thần, y và Cơ Cảnh Lộc đã đến. Chỉ là dừng chân ở Binh Khư, che giấu tung tích, không lộ diện.
Sự chờ đợi một đêm này, là cho một số người có thời gian để báo tin - cái chết của Ân Hiếu Hằng, tất nhiên là kết quả của việc cấu kết trong ngoài.
Cỗ máy chiến tranh của trung ương đế quốc đã chuyển động, thần tốc vô cùng.
Trải qua thất bại thảm hại ở Thương Hải, lại thêm việc thống soái quân sự của đế quốc bị ám sát, trên dưới Cảnh quốc đã không thể nào dung thứ được nữa. Bá nghiệp bốn ngàn năm, hoặc như một tờ giấy lộn bị xé đi, hoặc là viết lên tên người khiêu khích, đồng thời tuyên án cái chết của bọn chúng.
Dưới áp lực cực lớn từ cả trong lẫn ngoài, đế thất và ba mạch đạo mạch hoàn toàn đoàn kết, bện thành sợi dây thòng lọng tàn khốc nhất trên đời, không một mục tiêu bị kết án nào có thể sống sót dưới sợi dây này.
Toàn bộ thần lục đều phải nín thở!
Dưới sự liên thủ của ba mạch, toàn quốc đồng lòng, một chút dấu vết cũng sẽ bị phát hiện, bất kể là trong hay ngoài.
Thế mà đêm nay, Vẫn Tiên Lâm lại yên ắng lạ thường.
Hoặc là Bình Đẳng Quốc thật sự không nhúng tay vào, hoặc là Thiên Công Thành đã bị bỏ rơi.
Dù là khả năng nào, việc Lâu Ước công khai tuyên bố Bình Đẳng Quốc là hung thủ, tất cả đã không thể dừng lại.
Lâu Ước lấy lời tuyên bố, phủ Tấn Vương lấy máu nhuộm tên.
Cơ Huyền Trinh phối hợp với Cảnh quốc, không chút kiêng dè phô bày lực lượng.
Y một mình đánh vào Thiên Công Thành!
Thiên Công thành với đại trận được dày công xây dựng trong hai năm, với vô số quỷ vật bên trong, vô số "Chí sĩ" vây công, cùng Bá Lỗ ở Tiền Đường quân, chém giết đối đầu với y!
Giết đến long trời lở đất, sấm sét vang dội.
Cơ Cảnh Lộc đứng ở phía dưới Thiên Công Thành, trên không A Tị Quỷ Huyệt, cắt đứt chỗ then chốt của "Lưỡng giới", khiến lực lượng của A Tị Quỷ Huyệt không thể duy trì Thiên Công Thành.
Y chắp hai tay sau lưng, thần thái ung dung, nhìn hai con mắt từ từ hiện lên trong động quỷ:
"Tốt nhất là đừng ra, nếu không... Ta rất có thể... Sẽ đánh chết các ngươi!"
Trong đó có cả Thiên Quỷ "U Diên" và "Huyền Phụ".
Quỷ vật tu hành đến cảnh giới này, sớm đã không sợ khí huyết, cũng chẳng để ý đến ánh dương. Nhưng đối mặt với võ giả thể phách cường đại, vẫn không khỏi yếu thế hơn vài phần.
Cơ Cảnh Lộc một mình đứng trên không A Tị Quỷ Huyệt, diễn dịch cái gọi là "Một người đã đủ giữ quan ải".
U Diên có đôi mắt màu lam, trong đó quỷ hỏa nhảy nhót như chim bay. Giọng nói của ả mang theo cảm giác ẩm ướt của mưa phùn, từ từ thấm vào lòng người:
"Cơ Cảnh Lộc, ngươi lấy đâu ra tự tin như vậy?"
"Ngươi xem, ngươi biết ta. Mà ta trước khi tới đây, cũng chỉ mới liếc qua tên của ngươi. Đây chính là lý do ta tự tin."
Cơ Cảnh Lộc cúi đầu nhìn xuống:
"Các ngươi sống trong A Tị Quỷ Huyệt đã nhiều năm, người Cảnh quốc chưa từng đặt chân đến đây. Không phải vì không đủ sức, mà vì các ngươi rất hiểu chuyện, chưa bao giờ quấy nhiễu trật tự nhân gian. Càng bởi vì, Cảnh quốc không xem các ngươi là mối uy hiếp ! hiện tại lui ra, mọi chuyện vẫn như cũ."
Bên trong A Tị Quỷ Huyệt, giọng nói Huyền Phụ đầy tang thương:
"Người chết mới là quỷ, chúng ta tồn tại vì đủ loại oán hận, tỉnh lại đã không còn là chính mình. Thế nhưng Cơ Cảnh Lộc, ta cũng từng giống như ngươi."
"Ngươi hăng hái, ngươi cơm ngon áo đẹp. Ngươi ngắm nhìn cảnh xuân, ngươi hưởng thụ nhân gian."
Trong làn khói đen cuồn cuộn, thân hình quỷ dị cao tám trượng của Huyền Phụ chậm rãi hiện ra, trên đầu mọc ra một đôi sừng trâu cứng như thép, trên sừng có quỷ văn xoắn ốc. Đôi mắt như bị khâu lại, lộn xộn thành một mảng, không nhìn rõ được.
"Chúng ta không muốn bị nô dịch ở U Minh, cũng không thể đường hoàng trở về Nguyên Hải. Chúng ta chỉ muốn có một nơi để thở! Nhưng Bá Lỗ nói cho chúng ta biết ! chúng ta có thể giống như ngươi."
Thiên quỷ Huyền Phụ giẫm lên quỷ vụ như bậc thang từng bước đi lên, càng lên càng cao:
"Giống như ngươi!"
Gã ở trong bóng tối của A Tị Quỷ Huyệt, lại nhìn về phía bầu trời. U Diên với thân hình nhỏ nhắn đi theo sau lưng gã, ẩn mình trong bóng tối, chỉ có đôi mắt là sáng lên, như đèn lồng trôi nổi.
"Ngươi làm sao có thể bắt ta lui lại?"
Huyền Phụ hỏi.
Khát vọng nhân gian của gã thiêu đốt trong đôi mắt U Diên. "Lý tưởng rất tốt đẹp."
Cơ Cảnh Lộc xòe năm ngón tay, nắm lấy cây quạt sắt trong tay:
"Nhưng phải có mạng mới thực hiện được."
Nói xong y nhảy xuống, võ thân trong nháy mắt bành trướng, cẩm phục trên người nổ tung như cánh bướm.
Vù vù! Giống như tiếng dây cung được kéo căng trên chiếc nỏ khổng lồ. Võ thân Cơ Cảnh Lộc không ngừng bành trướng, không ngừng kéo căng, ngoài thân hiện ra chín đạo gân xanh, quấn lấy nhau, bản thân như hóa thành rồng! Trong chớp mắt vung vuốt múa râu, biến thành hình rồng thật sự.
Đầu chín con rồng xanh giao nhau ở cổ, như nâng đỡ đầu của y, như nâng đỡ vương tọa.
Cửu Long nâng nhật! Thân hình quỷ dị của thiên quỷ Huyền Phụ trong nháy mắt bị xem như con rối.
Khác với Huyết nhục sinh linh Quỷ phủ thần công , là một loại võ giả thể phách đỉnh tiêm khác, Cửu Long Bàn Vũ ! Tương truyền Thái Cổ Long Hoàng Bàn Cổ thị, thể phách vô địch, quét ngang chư thiên.
Truyền thừa cổ xưa của đạo quốc, Cơ Cảnh Lộc lấy thể phách của Bàn Cổ thị trong truyền thuyết để tự mình tạo hình, hoàn thành lột xác võ giả, cuối cùng mới có được thân thể này. Thậm chí lúc tu vi Võ đạo hai mươi sáu trọng thiên cũng không thể hoàn toàn nắm giữ, mãi cho đến khi Võ đạo đăng đỉnh mới xuất hiện!
Võ thân của y có lực lượng bộc phá mạnh mẽ như vậy, nhưng gương mặt vẫn ôn nhuận như ngọc. Thế nhưng ánh mắt vừa nâng lên, đã toát ra uy nghiêm tàn nhẫn.
Cây quạt sắt trong tay cũng theo đó bành trướng, y nắm chặt cây quạt, giống như cầm một cây Hỗn Thiết Côn, vừa nhảy vừa nện xuống, hung hăng đập vào đầu Huyền Phụ.
"Lui ra!"
Đây là lực lượng đỉnh phong, đây là võ đỉnh.
Chư thiên vạn giới, một thân chống đỡ.
Rắc! Rắc! Rắc! Miệng A Tị Quỷ Huyệt cũng vì thế mà nứt toác!
Đây là lúc Cảnh quốc phô bày thực lực trước thiên hạ, cũng là lúc Cơ Cảnh Lộc mở rộng quyền uy. Y cần cho người khác biết.
Tại sao y có thể tiếp nhận Đấu Ngạc, tại sao có thể khai sáng Võ đạo trung ương, rèn đúc Cảnh Võ Quân! Cảnh Cửu Giáp không phải là ảo tưởng xa vời, mà là kết quả tất nhiên sẽ thực hiện được.
Đánh ra là uy nghiêm của Cảnh quốc, nổ ra là con đường phía trước của Đấu Ngạc quân.
Trên trán thiên quỷ Huyền Phụ bỗng nhiên mọc ra một khối xương cứng, cốt văn là hình bát quái màu xanh biếc và xanh lục, lực lượng từ hai chiếc sừng trâu truyền đến, khối xương bát quái này xoay tròn nhẹ nhàng ! từ trong khối xương bát quái này đột nhiên bắn ra một cột sáng màu xanh lục, ầm ầm ầm ầm, chống đỡ cây quạt sắt của Cơ Cảnh Lộc, nâng nó lên.
Đương nhiên không thể nào chống đỡ được lực lượng của thân Cửu Long Bàn Vũ. Nhưng gã không phải một mình. Thiên quỷ U Diên sau lưng gã đột nhiên ngửa người ra sau, mặt trắng bệch, môi đỏ tươi, tóc quỷ bay múa, đâm sâu vào vách động, như kết thành mạng nhện. Lực lượng đến từ Quỷ đạo kéo bọn gã lên, trong nháy mắt củng cố lối vào A Tị Quỷ Huyệt. Núi non mặt đất đều là tấm lưới này, chống đỡ bọn gã, chỉ tiến không lùi.
A Tị Quỷ Huyệt sâu không đáy, không biết đã tích lũy bao nhiêu quỷ vật trong vô số năm tháng, vĩnh viễn chìm đắm và biến mất. Sau khi Thiên Công Thành được thành lập, Âm Dương nối liền, nó có khả năng vô hạn. Tiền Đường Quân quả nhiên biết chọn chỗ tốt, nơi này mới thực sự có tiềm lực để quản lý. Bình Đẳng Quốc không nên, cũng không biết từ bỏ nó.
Đương nhiên, A Tị Quỷ Huyệt nguy hiểm trùng trùng, muốn thăm dò cũng không phải chuyện dễ dàng. Tiền Đường Quân đóng giữ Thiên Công Thành, quá chú tâm vào việc quản lý, tốc độ phát triển quá nhanh ! khiến việc thăm dò Quỷ Huyệt vô cùng chậm chạp. Đối với Thiên Quỷ, muốn bò lên cũng vô cùng gian nan.
"Không muốn trở về nữa!"
"Nếu ngươi cảm thấy chúng ta nên trở về !"
U Diên lạnh lùng quát:
"Vậy thì mời ngươi xuống dưới!"
Quỷ ảnh diên điểu bay ra khỏi mắt ả, trong tiếng kêu bén nhọn, trong nháy mắt che khuất cả bầu trời, như mây đen cuồn cuộn, lao về phía Cơ Cảnh Lộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận