Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2638: Hạc đoản phù trường (2)

Làm ông ta suýt nữa quên mất, từ khi ông ta có được thần thông Hạc Đoản Phù Trường, đây là lần đầu tiên sau khi xuất nó ra ngay thời khắc mấu chốt, lại không thắng được đối thủ!
Nhưng ông ta không sa vào thắng bại ngắn ngủi.
Trên đời không có ai là luôn luôn thành công, Trang Cao Tiện chấp nhận được chuyện "làm chưa thành công".
Át chủ bài bị lộ, mà kết quả lại không được như mong muốn, vậy cũng không sao.
Thiên tử tranh giành quốc gia, há lại ở nhất thời!
Bất kể nói thế nào, Lôi Trì cũng đã bị điên đảo, áp chế của Thần Hồn Sát Tràng trong nháy mắt giảm hẳn, Khương Vọng cũng đã lùi ra ngoài Triều Thiên Khuyết. Điều này có nghĩa là...
Tự do!
Nguyên thần Thiên tử được tự do, Trang Cao Tiện không chút do dự phóng lên trời, thoát khỏi cục diện bị sa lầy, trong nháy mắt đánh vỡ thần hồn sát tràng, rời khỏi Diễm Thành, trở về đạo thân!
Rồng hổ về một lò, Thiên tử trấn bảo khu.
Ngay lúc đạo thân của ông ta vẫn còn đang rơi xuống, Lâm Tiện dùng thần thông Vô Câu, đột ngột xuất hiện, đánh ông ta lại bay ngược lên không trung, Chúc Duy Ngã và Khương Vọng thi triển đủ loại sát pháp, để giết ông ta.
Trong tay ông ta đã sớm không còn kiếm, giờ phút này thân ý tương hợp. Thần thức va chạm với linh thức các phương, như hùng sư vật lộn với bầy sói. Trong lưu quang phi ảnh, ứng tiếp không xuể, ông ta nâng tay trái lên, một chưởng ấn về phía trước!
Vân khí vô biên dựng thành một ngọn núi năm đỉnh, chưởng mang theo uy thế bao phủ hoàn vũ, mạnh mẽ đánh bay Thái Dương Chân Hỏa, đánh bay Chúc Duy Ngã cả người cầm thương!
Kim Ô gào thét, hổ khẩu Chúc Duy Ngã rách ra, lưng va mạnh vào không gian, tư thế cầm thương giết tới bị đánh lùi ra sau mấy trăm trượng!
Đây là kết quả khi ông ta đã bị các phương kiềm chế, sát lực bị vắt đến cạn sạch.
Ngay cả là thiên kiêu thế gian, sao có thể địch lại Chân Nhân Vô Vọng!
Đây là Trang Thái Tổ truyền lại, Nghĩa Bạc Vân Thiên Chưởng, thức thứ năm trong chín thức, có tên "Ngũ Chỉ Thành Nhân"!
Nhiêu đó vẫn chưa hết.
Tay phải ông ta xòe ra rồi khép lại, hội tụ càn khôn nhị khí, trước bệ của Long Hổ Hội, một quyền đánh lên trời. Phảng phất như siết chặt lấy đường nét cơ sở vẽ nên phương thiên địa này, tác động khiến cả không gian vặn vẹo, gào thét, ầm ầm đánh bay Long Quang Xạ Đấu!
Hướng Tiền bị phản phệ, ngửa đầu phun máu!
Truyền thụ của Ung Minh Đế, Càn Khôn Thánh Quyền!
Không thể không nói, Ung Minh Đế năm đó thật sự rất tin tưởng Trang Thừa Càn, không chỉ cho ông ta binh quyền, tự trị một đời, còn truyền thụ công pháp Đế thất bực này.
Đây chính là khí phách của hùng chủ. Hồi Ung Minh Đế còn sống, căn bản chẳng hề lo bị phản bội, cho phép bộ hạ có dã tâm.
Nếu Ung Minh Đế thành tựu được bá nghiệp, biến Ung Quốc thành bá quốc, thì chỗ tốt mà Trang Thừa Càn đạt được sẽ còn hơn cả liệt thổ lập quốc sau này, và cũng chẳng cần phải lo có người phản bội.
Nên Trang Thái tổ cũng rất là khẳng khái ! "Trách là trách con cháu Minh Đế bất hiếu, Trang mỗ chỉ là bất đắc dĩ mà thôi."
Trang Cao Tiện hăng hái phản công, vô cùng kinh khủng.
Không hề có cảm giác ông ta vừa phải luân phiên khổ chiến.
Một chút chật vật không thể che giấu được sự cường đại của ông ta.
Ông ta chấp nhận Chú Tử Bích Hỏa của Tần Quảng Vương, chấp nhận cho đạo thể bị suy.
Thậm chí không thèm nhìn một đao kia của Lâm Tiện.
Ngọc Hư chi khí tạo thành giáp bọc quanh người, đánh thẳng về phía Khương Vọng, như một cỗ xe ngựa bị mất khống chế, như một ngọn núi lướt ngang, dùng một sức mạnh cực kì mạnh mẽ, đâm mạnh về phía trước!
Một Chân Nhân toàn lực ra tay, ngay tức khắc mở ra ngay cục diện. Ông ta chẳng buồn quan tâm mặt mũi, nhất thời chiếm được ưu thế, bứt người vọt lên, không chút che giấu ý định.
Trước kia khó khảo chứng thì thôi không nói, nhưng từ khi Đạo lịch được lập đến nay, Chân Nhân đánh với tu sĩ Thần Lâm mà bỏ chạy, thật sự là chưa từng nghe thấy!
Trang Cao Tiện quyết tâm muốn chạy, ai mà ngăn được!
Khương Vọng trợn muốn rách cả mí mắt:
"Ai cho ngươi đi!"
Ngoại thân tam giới đều rời thân, bay đi chặn lại.
Chân Nguyên Hỏa Giới! Thanh Văn Tiên Vực! Diêm Phù Kiếm Ngục!
Trang Cao Tiện cười khẩy, tiện tay ném ra một chiêu Nam Viên Bắc Triệt, áp chế Thiên tử Kiếm, vung ống tay áo, đẩy Khương Vọng lùi về phía xa!
Tam giới của Khương Vọng đều mở, nhưng tam giới không đủ để bao trùm Trang Cao Tiện, ngược lại trong nháy mắt còn đẩy ông ta ra xa, giúp ông ta vừa vặn tránh được Thiên tử Kiếm của Triệu Nhữ Thành, cũng như thế công liên tiếp của các thiên kiêu còn lại.
Càng muốn giữ ta lại, lực đánh của ngươi lại càng đẩy ta ra xa.
Cái này gọi là Nam Viên Bắc Triệt!
Có cảm thấy tuyệt vọng hay chưa?!
Trang Cao Tiện bay nhanh trên không trung, khóe miệng cong lên một tia châm chọc, thả xuống một câu chân ngôn:
"Dám cả gan tập sát Chính Sóc Thiên tử, khiêu chiến nhân đạo hồng lưu. Đám tội nhân các ngươi, một người cũng đừng hòng chạy thoát! Chờ Thiên Tru đi!"
Bằng vào thực lực mạnh mẽ, ông ta đã tránh thoát được thời khắc nguy hiểm nhất.
Một đám Thần Lâm hiếm có tụ lại, Khương Vọng thật sự đã sáng tạo ra kỳ tích, thật sự đã chứng minh họ có thể chính diện đánh bại một Chân Nhân...
Nhưng lại vẫn chưa đủ sức để giết chết Chân Nhân!
Thiên địa rộng lớn, có Hạc Đoản Phù Trường, Nam Viên Bắc Triệt trên người, một khi thoát được ra khỏi lồng giam, ai mà giữ nổi!
Hiện tại, ông ta có hai lựa chọn, và cả hai đều có lý do rất đáng tin cậy.
Một là tiếp tục chạy tới sơn môn Thái Hư. Là nơi thiên hạ hội minh, Chân Quân ở đó đông đếm không xuể, còn có cường giả Cảnh Quốc trấn tràng, ông ta chỉ cần chạy được đến đó thành công, thì sẽ tuyệt đối an toàn.
Hai là trốn về Trang quốc. Ông ta là Thiên tử của Trang quốc, tay nắm quyền hành vô thượng. Chỉ cần đặt chân vào cảnh nội Trang quốc, là sẽ có thể khống chế quốc gia, điều động thiên hạ. Sơn Quyền! Thủy Quyền! Binh quyền trong tay, dùng hoài không cạn. Long khí của Thiên tử sẽ được bổ sung, có thể nói là vô tận. Đám Thần Lâm này muốn vây giết ông ta, chính là người si nói mộng.
Lựa chọn nào cũng chính xác, sợ nhất là do dự không quyết.
Trang Cao Tiện đương nhiên sẽ không phạm phải loại sai lầm này, chỉ cần vừa nghĩ ra, là ông ta ra được luôn quyết định. Trang Cao Tiện nhìn thẳng vào mắt Khương Vọng.
Ông ta muốn nhìn thấy hận của Khương Vọng.
Bốn mắt nhìn nhau, hận ý nóng rực.
Trong con mắt màu đỏ đó, hình như ông ta nhìn thấy một con Âm Dương Ngư nhảy ra !
Keng! Keng! Keng!
Nội Cảnh Thần Chung của Trang Cao Tiện, chợt gõ vang hồi chuông cảnh báo!
Nội Cảnh Thần Chung, khắc hoa văn núi sông, khắc hai chữ "Nhân" cùng "Lễ" bằng đạo tự.
Nhân là Đức Giáo, Lễ là Quy giáo.
Nhân Sơn Lễ Hà, là ngự dân chi thuật!
Là Thiên tử Đại Trang, lúc nào ông ta cũng tỉnh táo.
Tưởng thật cuối cùng lại không phải thật.
Trong phạm vi tam giới của mình, Khương Vọng có thể tranh phong với Chân Nhân.
Thế nhưng bên ngoài Tam Giới, ra ngoài hiện thực, người nhìn rõ căn bản thế giới, chỉ có Chân Nhân.
Vào thời khắc mấu chốt, Khương Vọng xuất Kỳ Đồ, cẩn thận không dụ hoặc đưa ra lựa chọn mới cho Trang Cao Tiện, mà chỉ đưa ra một sự dẫn dắt nhỏ bé không thể nhận ra trong những lựa chọn hiện có của Trang Cao Tiện.
Nhưng, Trang Cao Tiện vẫn phát hiện ra!
Ông ta nhớ ra Khương Vọng có một môn thần thông chưa bao giờ thể hiện trước mặt người khác, luôn giấu nó đi giống như ông ta giấu Hạc Đoản Phù Trường.
Ông ta ý thức được Khương Vọng đang vận dụng môn thần thông khủng bố này, ý muốn chi phối quyết định của ông ta, để ông ta đi sơn môn Thái Hư!
Linh quang xẹt qua đầu, ông ta đột nhiên hiểu rõ rất nhiều thứ.
Đúng thế, người trước mắt này từng là Tề hầu, mở rộng biên giới đất đai cho Tề quốc, lập nên công trạng bất thế.
Thái Hư Huyễn Cảnh lần này là do người Tề khởi xướng. Sai lầm sớm nhất của Hư Trạch Minh chính là bị người Tề nắm trong tay.
Thứ mà Khương Vọng nắm chắc lần này chính là thời cơ hắn tham dự Thái Hư Hội Minh, hắn liền tụ tập nhiều nhân thủ, chuẩn bị cho trận chiến chặn giết ông ta!
Trang Cao Tiện nghĩ đến một khả năng rất khủng khiếp - Cả Thái Hư hội minh chính là một âm mưu lớn. Ngoài việc phân chia Thái Hư Huyễn Cảnh, còn có cạm bẫy nhắm vào Trang Cao Tiện ông ta!
Khương Vọng rời Tề rất có thể chỉ là một vở khổ nhục kế.
Ở bên ngoài Thái Hư sơn môn, rất có thể còn cất giấu sát cục kinh khủng hơn.
"Thứ ngươi gọi là thù hận, lại chỉ có như thế thôi ư? Trẫm còn chẳng phun một búng máu nào! Cơ hội tốt như thế lại bị ngươi lãng phí. Bỏ qua hôm nay, không có ngày mai đâu!"
Trang Cao Tiện anh minh thần võ, lạnh lùng nhìn Khương Vọng, lưu lại một câu tru tâm, rồi không chút do dự, xoay người bay về Trang quốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận