Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1580: Sơn Hải Luyện Ngục (3)

Thứ gọi là “tư thái” này, không phải là lễ nghi hay gì khác.
Mà chính là loại bản năng mà Khương Vọng có được sau khi trải qua vô số lần chiến đấu, thân thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.
Trong hoàn cảnh khác nhau, đối mặt với tình thế khác nhau, cơ thể có thể điều tiết theo bản năng, dùng nó để thích ứng khả năng chiến đấu.
Giống như lúc trước bên ngoài cửa đá, một ánh mắt của vị “Tam thúc” kia, hắn lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.
Chuyện mất đi tư thái chiến đấu này, cho thấy rằng Khương Vọng không hề thoải mái.
Mặc dù Khương Vọng điều chỉnh lại rất nhanh. Nhưng phản ứng bản năng cùng với đối kháng có ý thức, đương nhiên có sự chênh lệch về bản chất.
“Tới, ta lại luyện với huynh một chút!” Giọng Tả Quang Thù đã cao hơn mấy phần, trong đôi mắt xinh đẹp sôi sục ý chí chiến đấu.
Liên tiếp đánh thiếu niên này hai lần, Khương Vọng đương nhiên không có lý do từ chối.
“Vậy thì… Thử một chút?”
Vứt bỏ hết thảy ảnh hưởng của hoàn cảnh, trong phòng diễn võ không có bất kỳ vật gì khác, mới là nơi khảo nghiệm cách chiến đấu của bản thân nhất.
Trong nháy mắt đôi bên bày ra tư thế, trên người Tả Quang Thù, đột nhiên tỏa ra một luồng khí màu lam nhạt, quấn quanh thân một vòng, như một tầng chiến giáp bao trùm toàn thân.
Trước đây chưa từng có biến hóa này!
Sau đó cước bộ dừng một chút, đã tiến lại gần.
Cơ hồ là một đạo Huyễn Ảnh màu lam, lóe lên rồi biến mất.
Tốc độ này nhanh chưa từng có, còn nhanh hơn biểu hiện của y trong gian phòng gấp năm mươi hay gấp mười lần Trọng Huyền lực.
Trọng Huyền lực tăng lên nhiều lần như thế, Tả Quang Thù ngược lại còn nhanh hơn!
Đương nhiên tốc độ này còn lâu mới có thể đẩy Khương Vọng vào tình trạng không kịp phản ứng, chỉ là khi hắn bắt được cơ hội chiến đấu, dựng thẳng chưởng thành đao chém xuống…
Lại không trúng!
Đồng thời lại bị một đấm vào bụng, cả người cong lại, bị đấm bay thẳng!
Lúc này Khương Vọng mới ý thức được, không phải Tả Quang Thù quá nhanh, mà là chính hắn quá chậm.
Hắn quả thật không thể ngay lập tức thích ứng với hoàn cảnh Trọng Huyền lực gấp trăm lần bên ngoài này được.
Thân thể của hắn, không thể theo kịp ý thức chiến đấu của hắn. Mà Tả Quang Thù, dưới sự bao bọc của lớp giáp khói kia, hầu như hoàn toàn không chịu sự ảnh hưởng của Trọng Huyền lực.
Khương Vọng trong lúc bay ngược, không ngừng điều chỉnh mỗi một bộ phận trên cơ thể, để nhanh chóng thích ứng, hồi phục trạng thái bình thường. Nhưng dưới loại tình huống cực đoan này, làm sao có thể ngay lập tức thích ứng được?
Mà lúc này, Tả Quang Thù đã đuổi theo, hai tay giao nhau, một pháo chùy nhỏ đánh xuống, rõ ràng là muốn báo thù rửa hận, nện hắn xuống mặt đất.
Trong nháy mắt này, trên ngực Khương Vọng, năm luồng ánh sáng liên tiếp sáng lên.
Trong nháy mắt Ngũ Phủ Đồng Diệu, tiến vào trạng thái Thiên Phủ thể.
Bộp!
Tả Quang Thù cầm pháo chùy, nâng chưởng lên.
Tay hắn xoay chuyển, bắt được pháo chùy của Tả Quang Thù, hai tay xiết chặt, xoay người xách ngược, nện y xuống mặt đất.
Thình thịch!
Phát ra một tiếng nổ vang dội.
Dùng trạng thái Ngũ Phủ Đồng Diệu, cường hóa nhục thân đến cực hạn, dùng năm luồng ánh sáng thần thông hộ thể, đối kháng với ảnh hưởng của Trọng Huyền lực trong thời gian ngắn.
Lần này đương nhiên là vừa kịp ổn định, chuẩn xác, hung tàn…
Nhưng mà cũng có chút bất lương rồi.
Đã nói là tiến hành luận bàn để thích ứng hoàn cảnh, thể hiện loại trạng thái chiến đấu đỉnh điểm như Ngũ Phủ Đồng Diệu này, căn bản không có hiệu quả thích ứng hoàn cảnh.
Thời gian ở trong Sơn Hải Cảnh ngắn thì mấy ngày, dài thì mấy tháng, hắn làm sao có thể lúc nào cũng giữ vững trạng thái Thiên Phủ?
Khương Vọng xoay người lại, đã thấy Tả Quang Thù trở mình đứng dậy, giống như được bổ sung tinh lực bất tận, lần nữa tiến về phía hắn.
“Lại đến!”
Bên trong giáp khói màu lam nhạt, thiếu niên chập chờn mâu quang, vẫn không chịu thua!
Khương Vọng thật ra có chút đau lòng.
Nhưng hắn vẫn chỉ dùng sự kiên định sử dụng đạp toái Thanh Vân, trực tiếp đối đầu.
Hai người va vào nhau, trên người Khương Vọng phủ ánh sáng Ngũ Phủ, Tả Quang Thù thì thân mang giáp khói màu lam nhạt, trong nháy mắt đã giao đấu mấy chục quyền cước…
Quyền tới quyền cản, khuỷu tay tới chưởng bắt, đầu gối đụng đầu gối.
Trong một tấc vuông quanh hai người, hai người tiến hành công phạt kịch liệt nhất.
Rốt cuộc một kiếm chỉ của Khương Vọng, phá tan giáp khói, tuyên cáo chiến đấu kết thúc.
Kiếm chỉ khẽ cong, thuận thế thành quyền, trực tiếp ném Tả Quang Thù rơi xuống đất.
Bịch!
Tả Quang Thù nằm trên mặt đất.
“Tốt… Thật mạnh!” Y thở dốc không ngừng.
Lúc nãy, thời gian triền đấu giữa hai người mặc dù rất ngắn, lại bộc phát rất nhiều sức mạnh, khiến cho y thở không nổi.
Y đương nhiên biết Khương Vọng rất mạnh, nhưng trong khoảng thời gian ngắn này y lại tiến bộ rất nhiều, vả lại đã sớm thích ứng với hoàn cảnh Trọng Huyền Luyện Ngục… Không ngờ vẫn không thể đạt được cơ hội chiến thắng.
Một chút cơ hội cũng không có!
Khương Vọng thu liễm ánh sáng Ngũ Phủ thần thông, bay xuống trước người Tả Quang Thù, cúi đầu nhìn y, ánh mắt nhu hòa: “Cảm giác thế nào?”
Tả Quang Thù thở hổn hển hai tiếng, sau đó nói: “Cảm ơn!”
Khương Vọng cười: “Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn huynh tôn trọng ta, không thật sự xem ta như tiểu hài tử, không cố ý nhường ta.”
Tả Quang Thù vừa nói, bàn tay nắm lấy bàn tay Khương Vọng đưa đến.
Khương Vọng dùng một tay kéo thiếu niên này lên, mở miệng nói: “Ta đương nhiên xem đệ là tiểu hài tử rồi, nhưng mà trong chiến đấu, không có số tuổi. Quang Thù, đệ đã làm rất tốt rồi. Bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh, đã có thể tiến vào ba vị trí đầu Nội Phủ cảnh.”
Tả Quang Thù cũng không nói với hắn xếp hạng gần đây của mình ở Luận Kiếm Đài, Khương Vọng có thể phán đoán chuẩn xác như vậy, cho thấy đã vượt qua cấp bậc Nội Phủ cảnh.
Liếc hắn một cái, Tả Quang Thù rốt cuộc cũng không phản bác gì, hỏi: “Vô Ngự Yên Giáp của ta thế nào?”
Khương Vọng sửng sốt một chút, kịp phản ứng thứ mà y nhắc đến chính là giáp khói màu lam nhạt lúc nãy, hơi giật mình nói: “Đó chính là đạo thuật mà ngươi khai phá sao?”
“Tất nhiên.” Tả Quang Thù hất cằm lên: “Là đạo thuật ta nghiên cứu chuyên dùng cho hoàn cảnh Trọng Huyền lực gấp trăm lần, có thể tự phát chống lại hoàn cảnh Trọng Huyền lực cực đoan, khiến cho người thi hành thuật này không bị ảnh hưởng đến việc phát huy chiến đấu.”
“Muốn học không?” Y nhìn Khương Vọng, bên trong vẻ khoe khoang ẩn ẩn sự mong đợi.
“Đương nhiên!” Khương Vọng lúc không chiến đấu rất tình nguyện cho Tả Quang Thù thể diện, biểu hiện vô cùng tích cực: “Loại đạo thuật huyền diệu này, ta vẫn luôn tha thiết ước mơ! Mau mau dạy ta!”
Tả Quang Thù: ...
Cho dù y quả thật rất muốn có được sự đồng ý của gia hỏa này.
Nhưng lúc này, vậy mà lại chỉ có sự lúng túng.
Vì sao nịnh hót lại tạo nên hiệu quả giễu cợt như vậy?
Tả Quang Thù hít sâu một hơi, tự nói với mình đừng quá so đo. Có lẽ là do mình quá mẫn cảm mà thôi.
“Chúng ta tới đó nói một chút về môn đạo thuật này đi, ta cảm thấy nó có thể giúp ích cho hành trình đến Sơn Hải Cảnh của chúng ta…”
“Vì sao ta lại dùng hình thái khói này? Bởi vì nó có không gian tự do rất lớn, có thể tiếp nhận càng nhiều sự biến hóa. Biểu hiện cụ thể trong đạo thuật, là được…”
Hai người ở trong hoàn cảnh Trọng Huyền lực gấp trăm lần, bắt đầu giảng dạy đạo thuật cho nhau.
Một người dạy đến hăng say, một người học đến thần thái sáng láng.
“Đệ quả thật là thiên tài! Một bước này làm sao mà nghĩ ra được? Đúng là khiến cho ta mở rộng tầm mắt, giật nảy mình, ngẩn người, ta đúng là tâm phục khẩu phục!”
Tả Quang Thù tiếp tục nói: “Lại nói đến môn đạo thuật này, quan trọng nhất chính là lý giải ảnh hưởng của nguyên lực đối với hoàn cảnh, huynh xem một phần đạo nguyên tác dụng lên chỗ này, nó có thể…”
“Đúng là sáng kiến ưu việt tuyệt luân! Hoàng Duy Chân năm đó cũng chẳng thể hơn thế này. Đệ năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, mười sáu tuổi đã có thể sáng tạo ra đạo thuật tinh diệu như thế, có thể nói là thiên phú đáng sợ!”
“Huynh tạm thời đừng nói chuyện được không!” Tả Quang Thù rốt cuộc không nhịn được nói: “Nếu không thì huynh đến dạy đi?”
Khương Vọng trừng to hai mắt, không hiểu tiểu bằng hữu này đang xảy ra chuyện gì.
Khen ngươi ngươi còn không vui?
“Đương nhiên là đệ dạy, đệ dạy.” Khương Vọng ngượng ngùng nói.
Hắn vốn nghĩ rằng, đánh thiếu niên này mấy trận, khiến cho một tiểu lang quân tuấn tú trở thành một tiểu khất cái lưu lạc chốn thiên nhai. Quả thật cũng phải khen mấy câu cho tốt, dựa vào sự tương tác này để hòa hoãn một chút quan hệ.
Trong chiến đấu không nên nương tay, nhưng trong đời sống vẫn cần chân tình. Khen mấy câu lại chẳng tốn sức lực, vì sao không làm?
Không ngờ đứa nhỏ này lại không biết tốt xấu như vậy.
Khương Tước gia Tề quốc không còn cách nào khác, đành phải lặng lẽ ngậm miệng, nghe tiểu Công gia Đại Sở giảng bài.
Nói một cách thực sự cầu thị thì, Vô Ngự Yên Giáp quả thật là một môn đạo thuật không tầm thường. Nó gần như giải quyết hoàn mỹ vấn đề mà có cần giải quyết… đối kháng với Trọng Huyền lực.
Bất luận là trong hoàn cảnh Trọng Huyền cực đoan nào, chỉ cần là nơi tồn tại nguyên lực, nguyên lực đều có phương thức tồn tại. Môn đạo thuật này hình thành dựa trên phương diện nguyên lực, dùng đạo nguyên của người tu hành để khởi động, dùng hình thức tương tự với trận pháp, dùng cấu trúc giáp khói bao bọc người tu hành cách biệt với hoàn cảnh bên ngoài.
Dùng hoàn cảnh đối kháng hoàn cảnh.
Mỗi một phân đoạn đạo thuật, đều sinh ra vì mục đích này. Không dư thừa chút nào, hơn nữa Khương Vọng hầu như không tìm ra chỗ để cải tiến.
Thiên phú đạo thuật của Tả Quang Thù, từ thuật này có thể nhìn thấy rõ phần nào.
Khương Vọng học rất nghiêm túc, Tả Quang Thù dạy cũng rất nghiêm túc, rất nhanh hắn nắm rõ đạo thuật này. Chẳng qua Tả Quang Thù dùng thủy nguyên làm trụ cột, sau khi nắm giữ bản chất của môn đạo thuật này, Khương Vọng đổi lại dùng hỏa nguyên mà mình am hiểu hơn để làm trụ cột.
Một khi phát động Vô Ngự Yên Giáp, toàn thân lượn lờ một lớp khói màu lửa đỏ, giống như khoác lên mình một bộ giáp màu đỏ vậy.
Khương Vọng đứng lơ lửng, cảm nhận được một loại nhẹ nhõm khó có được.
Hoàn cảnh Trọng Huyền lực cực đoan, giống như đã hoàn toàn mất đi sức ảnh hưởng.
Tứ chi bách hài, không có chỗ nào khó chịu cả.
Tả Quang Thù khoác giáp khói màu lam nhạt, đứng ở đối diện.
Vô Ngự Yên Giáp đương nhiên đã được kiểm nghiệm thông qua chiến đấu, chẳng qua Khương Vọng còn cần tự mình cảm nhận nhiều hơn.
Cho nên một cuộc luận bàn là cần thiết.
Lớp khói khiến cho nét mặt của cả hai trở nên mơ hồ.
Bên trong lớp khói màu lửa đỏ, nam tử như đang thiêu đốt kia, lúc này rực rỡ đến mức khiến cho người ta khó có thể nhìn thẳng.
Trong lòng Tả Quang thù, chợt nhớ đến một đoạn đối thoại…
Quang Thù bé bỏng, ngửa đầu hỏi: “Huynh trưởng, gia gia nói huynh lại sáng tạo ra một môn đạo thuật cường đại! Huynh là đệ nhất thiên tài của Sở quốc à?”
“Sao có thể chứ?” Người nọ đưa tay vuốt tóc y: “Ta chờ đệ đến dạy ta.”
Huynh không chờ ta…
“Ta chuẩn bị xong rồi.” Giọng Khương Vọng vang lên.
Giọng nói này yên tĩnh, lại rõ ràng như thế.
Đây không phải là Thái Hư Huyễn Cảnh.
Đây là hiện thực, là bên trong Sơn Hải Luyện Ngục, thuộc Lạc Sơn, Hoài Xương quận Đại Sở.
Tất cả ký ức, chuyện đã qua, vĩnh viễn ở trong lòng.
Tất cả chân thực, hiện hữu, đang xảy ra.
Tả Quang Thù nắm chặt hai tay, khớp xương phát ra từng tiếng răng rắc, khoảnh khắc thân thể như tuấn mã, lớp khói chuyển động tựa như thần ma: “Ta tới đây!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận