Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 617: Đánh giết

Trên Tây Đà Phong trầm mặc thật lâu, khiến Hải Tông Minh dần dần mất kiên nhẫn.
"Khương Vọng, chúng ta vốn có thể xử lý việc này một cách hoà bình. Nhưng ngươi nhất định khiến cục diện trở nên khó coi như thế."
Tiếng nói vừa dứt, đôi tay của Hải Tông Minh đã duỗi thẳng lên trên.
Tây Đà Phong đột nhiên vang lên tiếng thủy triều.
Lân cận Đà Phong sơn căn bản không có sông nước, ở đâu ra tiếng sóng triều?
Nhưng tiếng sóng càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng mãnh liệt, càng ngày càng dữ dội.
Nó bắt nguồn từ dưới lòng đất!
Hải Tông Minh câu thông với sông ngầm dưới lòng đất, cũng lấy bí thuật để điều động nó lên!
Lão vốn không muốn dùng thủ đoạn này, bởi vì hành động làm thay đổi địa mạch của nơi này rất dễ khiến cường giả nơi đây bất mãn. Nhưng lão càng không muốn luôn canh chừng ở đây, tốn thời gian với Khương Vọng. Chung quy thì nơi này không ở quần đảo gần biển, không phải căn cơ của lão.
Tốn thời gian quá lâu dễ sinh biến cố.
Cho nên lão cũng không quan tâm quá nhiều.
Cũng may phụ cận Đà Phong sơn không có thế lực lớn nào, chỉ cần tốc chiến tốc thắng, hẳn không gây ra phiền phức quá lớn.
Tiếng thủy triều càng gần, càng gấp, giống như địa long xoay người, quấy cho cả ngọn núi lay động theo.
Cuối cùng ...
Một cột nước thật nhỏ phá vỡ mặt đất, phóng lên cao!
Giống như trống trận lúc đại chiến, tiếng trống vừa vang lên thì thiên quân vạn mã xuất hiện.
Càng ngày càng nhiều cột nước tuôn trào ra.
Toàn bộ Tây Đà Phong đều là suối phun!
Mà Tây Đà Phong bắt đầu lay động!
Một con sông ngầm xuyên qua địa mạch, lao ra mặt đất, trực tiếp phá hủy chân núi.
Hải Tông Minh muốn núi lở nước chảy ra, biến nơi đây thành đầm lầy trong một thời gian ngắn. Lão tin chắc bất kể Khương Vọng dùng thủ đoạn gì che giấu hành tung, cũng không thể duy trì ẩn nấp dưới sự biến hóa như vậy. Đến lúc đó không chỗ nào là không có nước, chắc chắn mang đến cho lão cảm ứng toàn bộ nơi đây.
Mà Khương Vọng và Hướng Tiền cũng thật sự không thể chờ đợi tiếp nữa.
Nặc y chỉ lừa gạt thị giác, còn thủ đoạn ẩn nấp mà Doãn Quan bày ra là linh thức.
Nhưng nặc y cũng không thể trực tiếp xóa bỏ sự tồn tại của người sử dụng.
Phương thức trực tiếp bao trùm lên mọi thứ của Hải Tông Minh đúng là biện pháp tốt giải quyết nặc y.
Nhưng Khương Vọng vốn cũng không tính chờ lâu.
Bởi vì hắn đã xác định tình báo chính xác, cũng đã biết rõ thực lực của Hải Tông Minh. Chờ đợi tiếp thì sát thủ của Địa Ngục Vô Môn có thể sẽ tới, đến lúc đó không muốn cắt thịt cũng phải cắt. Số tiền khổng lồ này sẽ làm Khương Vọng biến thành nghèo rớt mồng tơi chỉ trong một đêm.
Lúc Hải Tông Minh khống chế mạch nước ngầm, Tây Đà Phong bắt đầu sụp đổ, một thanh phi kiếm đột ngột nhảy ra.
Nó tới đột ngột như thế, lại tự nhiên như thế.
Giống như con cá nhảy ra khỏi mặt biển, như ánh trăng chiếu tỏ xuống nhân gian.
Lạnh lẽo gió buốt, trắng bạc sáng láng, mũi nhọn độc đáo, sắc bén vô cùng.
Trong nháy mắt xuyên thủng núi đá sụp đổ rơi xuống, xuất hiện ở trước mặt Hải Tông Minh.
Kiếm này vừa ra, phảng phất như tất cả mọi thứ trong thiên địa đều phai nhạt, vạn vật mất hết, chỉ còn kiếm này.
Kiếm chỉ giữa mày!
Hải Tông Minh lập tức chú ý tới kiếm này, lão dùng tu vi mạnh mẽ nhanh chóng thoát khỏi kiếm thế tập trung, ở bên ngoài mũi nhọn phi kiếm, lão thấy được chủ nhân phi kiếm là một nam tử lôi thôi lếch thếch, bề ngoài suy sút.
Không giống với miêu tả!
Không phải Khương Vọng!
Thì ra người trước đó dẫn động kiếm trận là kẻ này sao? Vậy Khương Vọng ở nơi nào?
Hải Tông Minh cảnh giác dâng cao nhưng gương mặt lại không biểu hiện gì, chỉ mở tay phải ra, một dòng nước xoáy thành hình trước bàn tay của lão, trung tâm lốc xoáy là một mảnh hắc ám.
Thuật này tên là Hải Oa.
Lốc xoáy trên biển rộng thường đi về nơi không rõ.
Cho nên thuật này được gọi là Hải Oa.
Chỉ cần nơi có nguồn nước đạt tới trình độ nhất định thì đòn công kích sẽ bị thuật này di chuyển, bị "Nước" chia rẽ ra.
Mà lão dẫn động sông ngầm phun trào, đã sớm phù hợp điều kiện của thuật này.
Phi kiếm không thể vãn hồi rơi vào Hải Oa!
Mà ngay lúc này, một thiếu niên với ánh mắt kiên định xuất hiện phía sau lão, đã bấm tay niệm chú xong, khí thế khiếp người, đang muốn tập sát lão.
Hải Tông Minh bỗng nhiên quay người lại: "Đã bắt được ngươi!"
Đạo thuật âm thầm súc thế đã lâu lập tức bùng nổ, vô số bọt nước trở thành vô số châu tuyến, trong nháy mắt bao phủ thiếu niên này, sau đó chém thành nhiều mảnh!
Cắt hắn thành vô số mảnh ... ảo ảnh?
Hải Tông Minh kinh hãi, lập tức nhận thấy nguy cơ, vội vàng quay lại.
Lão nhìn thấy, chân thân Khương Vọng nhảy ra từ trước người nam tử suy sụp kia.
Hắn vừa nhảy ra, kiếm cũng nhảy ra.
Đây là một kiếm hoàng hôn tuổi xế chiều, lừng lẫy không thể xoay chuyển.
Khi lão nhìn thấy thì đồng thời nó cũng đã đâm vào trước người lão.
Đầu tiên Khương Vọng lấy kiếm của Hướng Tiền cường công chính diện, lại lấy ảo giác của Hồng Trang Kính ngụy trang tập kích, liên tục hai lần phân tán lực chú ý của Hải Tông Minh, chính là sáng tạo cơ hội cho một kích tuyệt sát này của mình.
Cơ hội này lướt qua cực nhanh, mà hắn lại nắm bắt cực kỳ hoàn mỹ.
Vào giờ phút này, Hải Tông Minh vẫn kịp phản ứng. Tay phải chủ động ngừng khống chế Hải Oa, lập tức nắm chặt lại!
Gió nổi lên, một luồng gió nhẹ phất tới.
Nhưng mà sắc bén, lãnh khốc, thay đổi hoàn cảnh trong nháy mắt.
Cuồng phong mênh mang vô tận thổi tới từ bốn phương tám hướng.
Cuộc chiến đấu phức tạp đến mức này lại chỉ phát sinh trong một khoảnh khắc.
Tây Đà Phong còn đang sụp đổ, "Suối phun" còn đang dâng lên.
Nhưng gió thổi tới, những "Suối phun" đó lại lập tức gián đoạn.
Thuật này bá đạo như thế. Trước khi hoàn toàn phát động đã dọn sạch những đạo thuật trước đó, sáng tạo hoàn cảnh cho bản thân.
Đây là đạo thuật mạnh nhất của Hải Tông Minh, như một đòn sát thủ, Thương Thanh Cửu Sát!
Thương Thanh Phong có cửu sát, tuyệt diệt thiên địa.
Có thể nói thuật này uy năng vô song.
Cường giả bình thường sau khi tung ra một kích tuyệt sát tốn tao nhiều sức lực, mà gặp phải thuật này, khó tránh khỏi nuốt hận.
Nhưng Khương Vọng đã biết về nó từ sớm.
Hơn nữa còn được Trọng Huyền Trử Lương - Hung Đồ đương thời chỉ điểm phương pháp hóa giải từ góc nhìn của cường giả tuyệt đỉnh Thần Lâm Cảnh.
Nhưng, Khương Vọng cũng không làm theo chỉ điểm của Trọng Huyền Trử Lương, bởi vì hắn còn có biện pháp đơn giản hơn.
Người theo kiếm đến.
Một hạt châu màu xanh lá xuất hiện trong cuồng phong tàn sát bừa bãi này.
Hắn lấy ra Định Phong Châu!
Hạt châu đến từ thế giới Ẩn Tinh của Thất Tinh Lâu, trong bụng con trùng cát khổng lồ vô danh kia!
Viên châu này rất ít khi dùng đến, tác dụng duy nhất chính là chế ngự gió!
Đương nhiên nó không đủ để hoàn toàn đánh nát đạo thuật mạnh nhất của Hải Tông Minh, mặc dù thiên tính tương khắc, nhưng lúc nó xuất hiện, trận cuồng phong tàn sát bừa bãi kia yên lặng trong một cái chớp mắt.
Thương Thanh Cửu Sát hung hãn tuyệt luân đang phát động lại bị cưỡng ép tạm dừng trong một cái chớp mắt.
Mà ngay trong nháy mắt này.
Khương Vọng thu kiếm vào vỏ, lại đẩy một chưởng về phía trước!
Ngọn lửa cháy bùng lên.
Mở ra bí tàng Tỉnh Hỏa!
Mở ra Hỏa Nguyên đồ đằng!
Chồng lên sức mạnh đồ đằng, chồng lên sức mạnh sao trời Ngọc Hành.
Tam Vị Chân Hỏa mạnh nhất từ trước tới nay, không hề giữ lại đánh thẳng ra!
Ngọn lửa bổ nhào đến người Hải Tông Minh, vừa lan ra lập tức thu lại.
Toàn bộ quá trình không đến một hơi thở.
Trong lúc đó có một ảo ảnh hải triều thoáng hiện, sau đó lập tức tiêu tan. Ngắn ngủi phảng phất chưa từng xuất hiện.
Ắt hẳn là thủ đoạn hộ thân của Hải Tông Minh.
Khi Tam Muội Chân Hỏa thu lại, nơi đó xuất hiện một khoảng trống thật lớn.
Đã không còn bóng dáng của Hải Tông Minh, thậm chí cũng không nổ trúng núi đá.
Chỉ có lớp tro tàn màu trắng rào rạt rơi xuống.
Không phân rõ đâu là tro cốt, đâu là bột đá!
Khương Vọng duỗi ngang tay phải, tùy ý tụ lại một đoàn Tam Muội Chân Hỏa vào trong tay, sau đó thu về Nội Phủ.
Mãi đến lúc này, Tây Đà Phong mới hoàn toàn sập xuống.
Mà cũng ngay lúc này, một người áo đen đeo mặt nạ Diêm La xuất hiện ở trời cao, quay lưng lại với ánh trăng mà lao đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận