Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 990: Bảy đao tiền

Đối thoại với Trương Thúy Hoa ở trên một sườn núi trọc bên cạnh cái lò gạch nhiệt độ rất cao, thi thoảng còn loé lên ngọn lửa màu xanh.
Thời điểm tháng năm, tuy sườn núi trụi lủi nhưng vẫn không quá khó chịu, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua cũng khiến người ta thoải mái.
"Đứa bé tên là Chử Yêu?" Khương Vọng hỏi.
"Đúng vậy, lúc em bé mới sinh ra, nam nhân liền nói, gọi Yêu Nhi được rồi. 'Hoàng đế yêu con trưởng, dân chúng yêu Yêu Nhi'. Hình như là nói như vậy." Trương Thúy Hoa nở nụ cười: "Hắn là người có học vấn."
"Ặc..." Khương Vọng trái với lương tâm mà nói: "Hảo Học ca của ta đúng là có học vấn."
Trương Thúy Hoa hoàn toàn nghe không ra sự miễn cưỡng của hắn, có chút đắc ý: "Không phải sao? Trước kia ta gọi là Trương Thúy Hoa, nam nhân của ta nói chữ Hoa tục khí, nên ta gọi là Thúy Hoa. Có điểm gì khác nhau ta cũng không biết, nhưng nghe rất êm tai! Nghe thì vui vẻ!"
Chỉ có Khương Vọng nhìn ra, Trương Thúy Hoa cũng không dễ nghe hơn Trương Thúy Hoa bao nhiêu. Đây là cách chơi chữ, từ Hoa đầu là trong từ bông hoa, còn Hoa thứ hai là trong từ xa hoa.
Nhưng trong mắt Trương Thúy Hoa, trong lời nói... Đều là sự vui vẻ, thoả mãn.
Những thứ tốt đẹp đó, có lẽ chúng là sức mạnh lớn nhất giúp nàng chống đỡ được trong cuộc sống này?
Bất kể thanh danh của Chử Mật ở bên ngoài ra sao, bất luận mọi người thấy hắn như thế nào, ít nhất là ở trấn Ngõa Diêu này, có một người sùng bái hắn, tán thành hắn, chân tâm chân ý yêu thương hắn.
"Thật sự rất hay." Khương Vọng suy nghĩ một chút, hỏi: "Hoa tỷ, ta thấy khí sắc của tỷ không phải tốt lắm. Ta hiểu một chút y thuật, để ta giúp tỷ bắt mạch một chút được không?"
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng không biết làm sao để trợ giúp cho quả phụ của Chử Mật, nên muốn trước tiên xem một chút tình trạng thân thể của đối phương, xem có thể giúp người ta siêu phàm được hay không.
"Vậy có gì không tiện đâu, ta đã là người làm mẹ rồi!" Trương Thúy Hoa cởi khăn che đầu xuống, dùng sức lau lau tay, mới duỗi tay về phía trước: "Ngươi làm đi!"
Khương Vọng duỗi ra ba ngón tay, giống như muốn đặt lên mạch, kì thực hắn đã điều động đạo nguyên để tiến hành quan sát.
Trong thân thể Trương Thúy Hoa, hắn phát hiện dược lực chưa tan hết dược lực của Khai Mạch Đan.
Hắn dùng tâm trạng tùy ý hỏi: "Hảo Học ca đã cho tỷ ăn thứ gì đặc biệt sao?"
"Không có." Trương Thúy Hoa lắc đầu, một lát sau lại nói: "Chỉ có một lần sinh bệnh, hắn chạy rất xa xin thuốc cho ta, là một đan hoàn, xin của thần tiên đấy! Ta ăn là khoẻ luôn, nhiều năm như vậy, cũng không có mắc bệnh lần nữa."
Xem ra Chử Mật đã thử qua để cho nàng siêu phàm, có điều nàng hiển nhiên thiên phú không đủ, thân thể cũng không điều dưỡng đến trạng thái thích hợp, dù cho dùng Khai Mạch Đan, cũng không thể thành công.
Vậy mình còn cái gì có thể giúp được nữ nhân này đây?
Khương Vọng đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên đón nhận ánh mắt của Trương Thúy Hoa.
Vẻ chất phác và cứng cỏi trong đôi mắt đó, chẳng biết từ lúc nào đã tản đi.
Nàng nhìn Khương Vọng: "Đại huynh đệ, ngươi thật sự nói cho ta biết. Hảo Học nhà ta, có phải đã xảy ra chuyện rồi không? Ngươi đừng gạt ta!"
Đôi môi dính bụi đất mấp máy, không biết là muốn khóc, hay là cười: "Nếu hắn không còn, cũng không thể gạt ta chờ hắn mãi được? Ta cũng không phải là không có ai muốn."
Khương Vọng cho rằng hắn biểu hiện rất bình thường, nhưng căn bản không thể giấu giếm được một nữ nhân nhớ trượng phu.
Năm năm rồi.
Một mình nàng dẫn theo đứa con, đợi Chử Mật 5 năm.
Nàng đương nhiên không phải là không ai muốn, ít nhất là hán tử khỏe mạnh lúc trước có ý với nàng.
Nhưng ý của "không thể gạt ta chờ hắn mãi được", tức là nói: nếu không phải đợi mãi, nếu có thể chờ đợi được, bao lâu nữa cũng nguyện ý chờ.
Trong lòng Khương Vọng vốn nghĩ ra rất nhiều lý do, nhưng giờ phút này, đối diện với đôi mắt này, đôi mắt không có lực lượng, lại là đôi mắt có lực lượng nhất.
Đột nhiên một chữ cũng nói không nên lời.
"Hắn đi rất có thể diện, rất vinh quang." Khương Vọng cuối cùng nói.
Trương Thúy Hoa sửng sốt một hồi, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Nàng dùng đôi tay thô ráp dính đầy bụi gạch để ôm lấy gương mặt mình.
Nàng không khóc thành tiếng.
Khương Vọng yên lặng đứng bên cạnh.
Gió tháng năm, lúc có lúc không. Trên sườn núi trụi lủi không còn gì, chỉ có tiếng gió nghẹn ngào qua lại.
Qua một lúc lâu, Trương Thúy Hoa mới dùng ống tay áo dụi dụi mạnh vào mắt, rồi ngẩng đầu lên nói: "Lúc hắn đi, hắn còn nói sẽ trở về."
Trong mắt nàng đã không nhìn thấy nước mắt, nhưng trên mặt lại chỗ đen chỗ trắng, cố gắng bình tĩnh nói: "Ít nhất hắn không lừa ta, hắn là không về được, chứ không phải không trở về..."
Khương Vọng hơi ngồi xổm xuống, đưa tay phất qua hư không trước mặt nàng, thủy nguyên dịu dàng lướt qua mặt nàng, lau sạch sẽ "hình vẽ" được trộn lẫn bởi nước mắt và bụi gạch tạo thành.
Lực lượng ôn hòa mà dịu dàng đó không khiến nàng cảm thấy chút khó chịu nào.
Trương Thúy Hoa hiển nhiên bị một màn thần kỳ này chấn trụ, nhất thời quên đi nói chuyện.
Khương Vọng nhẹ giọng nói: "Trượng phu của tỷ, cũng là người giống như ta vậy. Ta với trượng phu của tỷ là bằng hữu, nếu như tỷ muốn, ta có thể giúp mẹ con tỷ có một cuộc sống khác."
Có lẽ sẽ không có bất kỳ một người bình thường nào có thể cự tuyệt được sự mê hoặc của siêu phàm.
Khương Vọng vẫn nghĩ như vậy. Từ lúc hắn còn rất nhỏ, hắn đã khát vọng siêu phàm. Vì thế không sợ gian nguy không ngại gian khổ.
Trương Thúy Hoa trầm mặc một lúc, bỗng nhiên hỏi: "Rất nguy hiểm sao? Người như các ngươi, hẳn là rất nguy hiểm?"
Khương Vọng muốn nói không đến cảnh giới Ngoại Lâu thì không cần phải đến Mê Giới chém giết.
Nhưng không tới Ngoại Lâu, không đi Mê Giới sẽ không có nguy hiểm sao?
Tu hành Đằng Long Cảnh, lúc nào cũng có thể bị vây hãm trong mông muội chi vụ, vậy chẳng lẽ không nguy hiểm?
Bồi hồi trước Thiên Địa môn, nỗi thống khổ không thể tiến thêm đã bức điên bao nhiêu người tu hành rồi?
Chu thiên của Chu Thiên Cảnh dựng lên, nếu một khi nó sụp đổ, hậu quả khi Đạo Toàn nổ tung có ai dám tưởng tượng?
Hơn nữa, người chân chính bước lên con đường tu hành, ai lại cam tâm vĩnh viễn dừng ở chân núi, vĩnh viễn là Du Mạch?
Sao hắn có thể nói được, siêu phàm không phải là một con đường nguy hiểm?
"Nhất định là rất nguy hiểm." Trương Thúy Hoa lắc đầu, tự hỏi tự đáp: "Nam nhân của ta cẩn thận nhất, lấy nước trong giếng, phải để ta ở phía sau kéo hắn lại. Không phải đặc biệt nguy hiểm... hắn sẽ không xảy ra chuyện."
Khương Vọng thở dài một hơi: "Ta không thể cam đoan ở thế giới siêu phàm sẽ không có nguy hiểm gì. Ta chỉ có thể nói, bước lên con đường này sẽ có cơ hội nắm chắc số phận của mình."
Hắn vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng điểm lên mi tâm Trương Thúy Hoa, dùng thần hồn chi lực, truyền tin tức ở trấn Thanh Dương vào trong đầu của nàng: "Nếu chừng nào tỷ nghĩ thông suốt, có thể cho Chử Yêu đi đến nơi này tìm ta, nói tìm Khương Thanh Dương là được".
Hắn thu ngón tay lại: "Ngoài điều này ra, đừng cho bất cứ ai biết chuyện này. Ta có không ít phiền toái, trượng phu của ngươi cũng vậy."
Loại thủ đoạn truyền tin tức này vào trong đầu, hiển nhiên vượt xa tưởng tượng của Trương Thúy Hoa. Chử Mật cũng chưa bao giờ biểu diễn siêu phàm ở trước mặt nàng.
Nhưng sự trấn định của nàng ngoài dự đoán mọi người.
Sau khi nghiêm túc nghĩ lại, nàng mới nói: "Trẻ con còn nhỏ, đợi nó lớn rồi, ta sẽ để tự nó quyết định."
"Được." Khương Vọng cũng không miễn cưỡng, ngược lại nói: "Như vậy chúng ta nói tiếp một chuyện, cuộc sống của hai mẹ con có vấn đề gì không?"
Trước khi Chử Mật đầu thú, không thể không bảo đảm cho vợ con được. Loại người như hắn đương nhiên biết không thể lưu lại quá nhiều tài phú, nhưng cam đoan cuộc sống cơ bản của họ, là điều chắc chắn không có vấn đề gì.
Hà tất hiện tại, Trương Thúy Hoa còn muốn tiếp tục ở lại lò gạch, làm công việc bán sức lực như đám nam nhân chứ?
Trương Thúy Hoa suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Chúng tôi rất tốt."
Khương Vọng sợ nàng ta không hiểu ý mình, còn nói trắng ra: "Bây giờ chắc tỷ đã biết ta là người thế nào, có năng lực ra sao. Nếu tỷ gặp ủy khuất, nan đề gì, có chướng ngại gì không bước qua được, chỉ cần nói cho ta biết. Ta thấy núi mở núi, thấy sông ngăn sông, tỷ không cần lo lắng."
Mí mắt Trương Thúy Hoa hơi cụp xuống: "Ta từ nhỏ đã lớn lên ở đây, trấn Ngõa Diêu chính là nhà của ta, ai có thể làm ta chịu ủy khuất? Ngươi không cần phải lo lắng."
Khương Vọng suy nghĩ một chút, không tiếp tục truy hỏi.
Trương Thúy Hoa có thể một mình nuôi con khôn lớn, vừa rồi cũng lớn tiếng đối với nam nhân trong lò gạch, nhìn ra cũng không phải là một người có tính cách mềm yếu. Nàng không muốn nói, khẳng định là có lý do không muốn nói.
Liên hệ được người này có chị dâu, có em dâu, kỳ thật không khó đoán được nguyên do trong đó.
Chuyện nhà người ngoài khó xen vào.
Trương Thúy Hoa sợ một tu sĩ siêu phàm như hắn, làm việc không quan tâm đến tính mạng người thường, cũng có thể hiểu được.
"Thế này đi." Khương Vọng lấy ra một bao bạc vụn, cũng không phải không cho nhiều hơn, mà là lo lắng cho an toàn của hai mẹ con: "Số bạc này tỷ cầm đi..."
Trương Thúy Hoa lui về sau thật xa, giọng điệu vô cùng kiên quyết: "Ta không thể lấy!"
Khương Vọng tiếp tục nói: "Là ta lần trước mượn của Hảo Học ca, hiện tại cũng không có chỗ trả..."
Trương Thúy Hoa bước một bước trở lại: "Thật sự là mượn sao?"
Khương Vọng nói: "Sao có thể giả được? Tu sĩ siêu phàm không thể gạt người, gạt người thì tu không thành. Ta vội vàng chạy đến trả tiền, là vì hoàn nguyện đó!"
Trương Thúy Hoa lúc này mới nhận lấy túi vải: "Vậy thiếu nợ thì trả tiền, là điều nên làm mà."
"Đương nhiên là nên làm rồi." Khương Vọng cười nói, hắn giương mắt nhìn sắc trời: "Đã không còn sớm nữa, ta phải đi rồi."
Hắn duỗi ngón tay chỉ chỉ vào trán mình: "Nhớ kỹ những việc ta đã nói với tỷ, Chử Yêu vĩnh viễn có lựa chọn. Tỷ không cần có gánh nặng, đó là cha nó giành được cho nó."
Trương Thúy Hoa không nói gì, ôm thật chặt bao bạc vụn, bỗng nhiên cúi người, khom lưng thật sâu với Khương Vọng một cái.
Khi nàng đứng thẳng dậy, người trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú kia đã biến mất không thấy nữa.
Tất cả như một giấc mơ, ngoại trừ bạc còn nằm trong ngực, gió thổi tới bên tai, giống như hết thảy không còn chân thực nữa.
"Nương, nương!"
Chử Yêu thông minh gầy gò, chung quy vẫn không để cho Sơn Tử và mọi người trông coi, nhanh như chớp chạy tới.
Lúc Trương Thúy Hoa xoay người lại, trên mặt đã mang theo nụ cười: "Tới đây, oa oa, nói cho mẫu thân, con tổng cộng kiếm được bao nhiêu tiền rồi?"
"Ha ha." Chử Yêu bấm đầu ngón tay, đếm đi đếm lại, toét cái miệng thiếu mất một cái răng cửa: "Bảy đao tiền đấy!"
Trương Thúy Hoa cúi người xuống, sờ sờ đầu của nó: "Yêu nhi, con có tiền đi học rồi!"
"Thật không?" Con mắt của Chử Yêu giống với cha nó, dài hẹp, giảo hoạt, giờ phút này loé sáng như ánh sao, nó cũng không thích đi học, nhưng ở trong học đường chơi đùa với những đứa trẻ khác, khẳng định là thú vị hơn so với xếp gạch.
"Đúng vậy, oa oa của ta rất giỏi mà." Trương Thúy Hoa ôm con trai vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Đã kiếm đủ rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận