Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1123: Hạc kêu

Cái từ "Duyên phận" này luôn là thứ mang theo chút ít mùi vị hư ảo.
Vô ảnh vô hình.
Truyền thuyết có thần thông tuyệt đỉnh có thể bắt duyên thành tuyến, tác động nhân quả. Nhưng cuối cùng đối với chúng sinh mà nói, nhiều khi không thể tự mình định đoạt, chỉ có thể mặc cho số phận.
Lâm Chính Nhân vốn không tin hai từ "Duyên phận" này, gã chỉ tin tưởng bản thân mình.
Tỷ như…
Nếu không phải gã nỗ lực tranh thủ, liều chết thiết cục, sao có thể đi vào bí cảnh Hoàng Lương được?
Kia là một trong những bí cảnh của Đạo môn. Nhiều thuộc quốc Đạo như vậy chờ đợi phân phối, cả đám tranh nhau không ai nhường ai bể đầu chảy máu. Nếu không phải Trang quốc lấy được thắng lợi trong cuộc chiến Trang Ung, quốc lực bành trướng kịch liệt, cũng không có khả năng được chia cho danh ngạch.
Mà nếu không phải Chúc Duy Ngã phản quốc, danh ngạch này sao sẽ đến phiên gã chứ?
Nếu nói là "duyên", kia vốn nên là " duyên" của Chúc Duy Ngã mới đúng.
Nhưng cuối cùng lại là Lâm Chính Nhân gã nhận được "phần" .
Cho nên "duyên" kia chính là thứ kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu. Ai có thể tranh thủ được thì sẽ là của người đó.
Lần này, tướng quốc Đỗ Như Hối tự mình mang theo gã tới tham dự Hoàng Hà chi hội, không thể nghi ngờ nói rõ Trang đình coi trọng đối với sự kiện lần này.
Trang đế vừa mới lấy được thắng lợi trong cuộc chiến Trang Ung, nhu cầu cấp bách chứng minh tiềm lực quốc gia mình ở bên trên Hoàng Hà chi hội. Mà loại tiềm lực này là đáng giá Ngọc Kinh Sơn cho càng nhiều ủng hộ, Cảnh quốc phân phối càng nhiều tài nguyên.
Ngoại Lâu tràng cùng Vô Hạn Chế tràng ba mươi tuổi trở xuống, Trang quốc căn bản không phái người đến.
Bởi vì bọn họ đích xác không có thiên kiêu đúng quy cách tham dự, cũng không cần phải đi nếm thử, bêu xấu không bằng giấu dốt.
Nhưng không chỉ là Trang quốc như thế, phần lớn những tiểu quốc khác cũng đều là như vậy.
So với những cường quốc thiên hạ, đại quốc, cường quốc khu vực, nhiều tiểu quốc cũng chỉ có một ít trông cậy vào ở Nội Phủ tràng. Thậm chí là đại quốc khu vực như Ung quốc cũng không ngoại lệ.
Bởi vì chiến lực cấp độ Nội Phủ chịu thần thông ảnh hưởng quá lớn. Mà trong chuyện đạt được thần thông, vận khí chiếm tỉ trọng rất lớn. Có đôi khi một thần thông cường đại hoặc là cực kỳ phù hợp là có thể để cho một người tu sĩ quật khởi chỉ trong nháy mắt.
Đến Ngoại Lâu về sau, thăm dò về "Đạo" cũng rất khảo nghiệm nội tình của quốc gia rồi. Nếu không có cường giả dẫn đường, rất khó một mình thành tài.
Vô Hạn Chế tràng ba mươi tuổi trở xuống thì càng không cần phải nói. Chưa thành tựu Thần Lâm, căn bản không cần thiết phải lên đài. Mà dõi mắt thiên hạ, lại có thể có bao nhiêu người thành tựu Thần Lâm ở trước ba mươi tuổi?
Thiếu tài nguyên, chỉ thể dùng mạng đánh cược. Mà hai chữ "liều mạng" này không chỉ là hai chữ mà thôi, là thật sự có rất nhiều nhân mạng không còn, cho nên mới có thể xưng là "Liều mạng" .
Chính là bởi vì từ kỳ trước tới nay, nhân số của Ngoại Lâu tràng cùng Vô Hạn Chế tràng ba mươi tuổi trở xuống đều ít rất nhiều hơn so với Nội Phủ tràng.
Cho nên rất nhiều người đều cho rằng, ở bên trên Hoàng Hà chi hội, Nội Phủ tràng mới là nơi xảy ra cạnh tranh kịch liệt nhất.
Kết luận này có đúng hay không cũng chẳng quan trọng, trọng yếu chính là đối rất nhiều tiểu quốc mà nói, nó là một khối màn che rất tốt. Chúng ta đều phái thiên kiêu trong nước đi tham chiến buổi diễn kịch liệt nhất ở Hoàng Hà chi hội, làm sao cũng không thể tính là không có người kế tục.
Đối với Lâm Chính Nhân mà nói, trận chiến này quyết định phương hướng phát triển của gã ở Trang quốc trong mười năm tương lai.
Càng kịch liệt càng tốt.
Thế nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, người có thể tham gia thịnh hội nổi danh thiên hạ như Hoàng Hà, ngay cả gã cùng Đỗ Như Hối bay nhanh trên không trung, cũng thật sự không đủ phong quang…
Lâm Chính Nhân ngược lại không hề ham muốn hư vinh, chẳng qua từ rất lâu rồi, phô trương có thể nói rõ thực lực.
Lúc ở Vọng Giang thành, gã chưa từng quan tâm sản nghiệp Lâm gia, trong mắt của hắn xem là Quốc Đạo viện.
Theo tu vi tăng lên, nhãn giới mở rộng, dần dần từ Quốc Đạo viện Trang quốc, lại phát triển đến mức độ…thứ mà gã muốn đoạt chính là tài nguyên của Chúc Duy Ngã.
Đến lúc tham dự bí cảnh Hoàng Lương, gã được chứng kiến thiên kiêu Cảnh quốc, mới biết được cái gì gọi là tình cảnh, cái gì gọi là nội tình.
Thế nhưng Trang quốc hiện tại vui sướng phồn vinh, lại không đối thủ trong cùng cấp độ, tại trong một đoạn thời gian rất dài, tất cả tài nguyên cũng đủ cho gã dùng rồi.
Gã lại muốn.
Có lẽ nên phái một chi nghi đội đi tới Quan Hà Đài, như thế mới xứng đôi địa vị ngày càng lên cao của Trang quốc hiện tại.
Nhưng thứ nhất, Đỗ Như Hối thật sự là quá bận bịu, cho tới hôm nay mới lên đường, lúc trước đã bao nhiêu ngày không ngủ không nghỉ, mới xử lý chính vụ hoàn tất không sai biệt lắm.
Thứ hai, nếu phái một tu sĩ Nội Phủ cảnh đi Quan Hà Đài, thật sự cũng không tất yếu phải phát sinh thêm nghi đội.
Không những thế, phái một chi nghi đội đi Cảnh quốc chỉ biết thấp đầu vâng lời, vậy chẳng bằng không phái.
Ý niệm không ngừng chuyển động trong lòng, trên mặt lại không hiện ra nửa phần dị sắc, trước sau vẫn duy trì mỉm cười nho nhã.
Ngoại trừ cái khác không nói.
Một lão nhân tóc đen rủ vai, khí chất cực độ, một thanh niên ôn tồn lễ độ bay song song trên không trung, không nhanh không chậm, vẫn rất có một chút cảm giác tiên phong đạo cốt.
Chính là hiền tướng lương tài, huy quang của Trang quốc.
Nhưng hôm nay đại biểu Trang quốc xuất chinh Quan Hà Đài, chính mình đã là thiên tài đệ nhất trong bốn ngàn dặm sơn hà.
Lâm Chính Nhân nghĩ đến đây chợt tươi cười, trong nụ cười này có một chút chân thành.
Nhưng chợt nghe được nhiều tiếng hạc kêu, gã vội vàng dõi mắt nhìn lại.
Chỉ thấy được bốn con Vân hạc thần dị phi thường đang vỗ cánh tung bay mà đến, phía sau lôi kéo một tòa xa giá to lớn hoa lệ đến cực điểm.
Lấy bảo thạch năm màu làm bánh, hương mộc dưỡng thần làm ghế dựa.
Cột trụ khảm ngọc, lan can khắc ấn.
Ngọc trai xanh tô điểm, dùng quang vũ làm tua rua.
Bốn con Vân hạc hô khiếu một tiếng, xa giá hoa lệ này đột nhiên mà dừng.
Gió mạnh theo tiếng mà đến, thổi trúng đạo kế của Lâm Chính Nhân lệch hẳn đi, phong tư tan sạch.
Gã dù sao cũng làm không được phong khinh vân đạm giống như Đỗ Như Hối, âm thầm vận kình định trụ thân hình, dù cố hết sức ra sao đều có mấy phần dấu vết.
Thế nhưng gã cũng không hề tức giận, bởi vì lấy trí tuệ của bản thân, đương nhiên cũng có thể đoán ra người tới là người nào.
Cho nên vận lực vẫn duy trì nho nhã của chính mình, ra vẻ phong độ cực lộ nhìn sang.
Trên xa giá hoa lệ đến cực điểm có hai người Tiên khí mười phần đang ngồi.
Nam tử áo trắng phiêu phiêu, tư thế ngồi tùy ý, trên tóc dài chải không được đoan chính lắm được cắm nghiêng vào một cây trâm ô mộc. Nhưng hết lần này tới lần khác khí chất xuất trần, tiêu sái cực kỳ.
Trên ghế hương mộc dưỡng thần bên cạnh, một thiếu nữ mặt che màn lụa mỏng đang ngồi, lại không che hết cặp mắt trong suốt mà sáng rực kia.
Là mỹ nhân, dù chỉ là một cái ánh mắt, liền có thể cho ngươi biết…đẹp sở dĩ là đẹp.
Nhưng hai người này cũng không hề nhìn gã.
"Đỗ tướng quốc đang muốn đi Quan Hà Đài sao?" Nam tử áo trắng trên xe xa giá kia nói ra.
"Lúc này đi về phía đông, đương nhiên cũng chỉ có một chỗ này." Đỗ Như Hối tươi cười ôn hòa: "Diệp các chủ, Vân quốc năm nay cũng muốn tham dự sao?"
Diệp Lăng Tiêu nở nụ cười: "Lấy thiên tư của Thanh Vũ nhà ta, nếu thật muốn tham dự thì cũng được! Thế nhưng Vân quốc từ trước đến giờ không quan tâm các nước tranh chấp, cho nên chẳng qua là tới dự lễ mà thôi."
Đỗ Như Hối nhìn một chút thiếu nữ đang ngồi ngay ngắn không nói kia, cũng cười đáp: "Đó là tự nhiên."
Diệp Lăng Tiêu lấy khuỷu tay chống đầu gối, trên mặt mang theo nụ cười tuấn dật, cúi người nhìn tới, ngữ khí hết sức quan tâm: "Tới tham gia một trận đại hội không có gì trông cậy vào, ngươi còn tự mình dẫn đội. Như thế nào. Các ngươi liền yên tâm đối với Hàn Húc như vậy sao?"
Cái tư thế này vốn có một ít ngả ngớn, nhưng nếu do lão làm ra lại rất thuận lý thành chương, ngược lại rất có cảm giác thoải mái.
Đỗ Như Hối cũng tươi cười đáp lại, nhưng ngữ khí trong lúc nói chuyện lại có vẻ rất có lực lượng: "Sau khi thua cuộc chiến Trang Ung, chân nhân Hàn Ân chết đi, lại thất bại khi phạt Tiều sau đó, Ung quốc có thể tiếp tục giữ vững vị trí đại quốc khu vực hay không vẫn là một vấn đề. Trang quốc ta còn sợ cái gì?"
Lời này quả thật không hề có chút sai sót nào.
Ung quốc mặc dù có Mặc Môn ủng hộ, nhưng từ trước mắt đến xem, sự ủng hộ của Mặc Môn cũng rất có hạn, bằng không vì sao lúc phạt Tiều lại có thể bị ngăn trở?
"Cũng thế."
Diệp Lăng Tiêu thu tư thế tự mình lẩm bẩm lại, ngồi trở về: "Xa giá quá nhỏ, sẽ không mời ngươi đồng hành rồi. Chúng ta gặp lại ở Quan Hà Đài!"
Lâm Chính Nhân có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua.
Nhỏ thế nào mà nhỏ…rõ ràng là rộng rãi như vậy.
Nhưng hạc kêu một tiếng, xa giá đã xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận