Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1994: Hận thấy Khương mỗ năm thần thông! (1)

Bầu trời phía đông Phủ Tang, mây lững lờ nhẹ nhàng trôi.
Gió lạnh mùa xuân thổi qua, có một loại lạnh lẽo tiêu điều mà tĩnh lặng.
Thần thông Bát Tí Thiên Thần của Cận Lăng, có tám loại biến hóa cường đại.
Ngay cả cánh tay phải của Trọng Huyền Tuân cũng bị Bát Tí Thiên Thần của Cận Lăng đánh gãy trong quá trình đuổi giết trước đó.
Lúc này...
Cơ bản còn chưa kịp bày ra.
Trong cảm quan của tất cả người xem.
Thần thông Mông Muội của Tiết Xương vừa ra, tất cả mọi người lập tức nắm lấy cơ hội, xung phong xông lên.
Nhưng một vòng đấu còn chưa kết thúc, Cận Lăng xông lên trước nhất... đã biến mất trong thần thông khủng bố Kiếm Diễn Vạn Pháp của Khương Vọng.
Một chút dấu vết cũng không lưu lại. Chỉ có vết thương to tướng trên cổ Khương Vọng kia, là biểu hiện duy nhất chứng minh sự cố gắng của vị An quốc hầu Đại Hạ. Nhưng, đã bị chậm nửa hơi thở. Nếu không phải thua giác ngộ, thì là thua về thời cơ. Tóm lại chiến đấu ở cấp độ này, một đao kia nếu không lấy đầu đối thủ, thì là mình không còn thấy đau đớn... Tay phải Khương Vọng cầm thanh phong ba thước, bên trên thanh phong không nhiễm một hạt bụi, thò một ngón tay trái nhẹ nhàng quẹt qua vết thương. Máu liền ngừng chảy. Đây là thương tổn cuối cùng mà Cận Lăng để lại. Đối thủ đương nhiên là cường đại. Một chiêu kéo dài thế đao này đã được vung ra hoàn mỹ. Mặc dù Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân đã liên thủ lừa người thành công, lợi dụng thần thông Mông Muội của Tiết Xương, mạnh mẽ bức ra được một kẽ hở, nhưng vẫn suýt bị đám người này liên thủ tiêu diệt. Nhưng dù gì, cuối cùng hai người cũng đã bắt được cơ hội duy nhất này. Có lẽ trên đời cũng không có kỳ tích tương tự thứ hai. Nhưng cái gọi là anh hùng, chính là người có khả năng biến sự không thể thành có thể. Gió xuân đìu hiu. Trong thời khắc như này. Ly Phục, Tiết Xương, Xúc Nhượng, Thượng Ngạn Hổ. Những Hầu gia ở Đại Hạ đế quốc chức cao vị trọng, đều cảm nhận được một chút lãnh ý. Mãi đến giờ khắc này, họ mới ý thức được một sự thật. Trong trận quyết đấu tuyệt đối không công bằng này, dù họ chiếm ưu thế tuyệt đối, cũng vẫn có khả năng sẽ chết! Phù... Trọng Huyền Tuân bị thương liên tục, mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở trở nên kéo dài vô cùng. Cũng chỉ có loại thể phách đáng sợ như hắn mới có thể ác chiến lâu như vậy, chịu được tổn thương nhiều như thế. Nhưng dù có là người có khí lực mạnh hơn nữa, cũng không thể chịu đựng nổi! Từ Phủ Đại Nghiệp chạy trốn tới phủ Hoài Khánh, lại từ phủ Hoài Khánh trốn về Phủ Tang. Một đường chém giết, một đường chạy trốn. Đã phải nhận bao nhiêu công kích, khó mà đếm nổi. Trông hắn giống như lúc nào cũng có khả năng ngã xuống, nhưng lại cũng giống như không bao giờ ngã. Lúc này hắn đã rất yếu, chiếc áo trắng đẫm máu, nhưng hắn vẫn đứng thẳng tắp. Đứng đối mặt với Thượng Ngạn Hổ, tựa lưng vào Khương Vọng. Đối diện với Khương Vọng lúc này là Đồng Phục, Tiết Xương, Xích Huyết Quỷ Bức, và Xúc Nhượng. "Tiếp chứ?" Khương Vọng hỏi. "Tiếp!" Trọng Huyền Tuân trả lời. "Tiếp!" Đồng thời còn có một giọng khác đáp. Người lên tiếng là Thượng Ngạn Hổ! Đi nước khó tránh bị ướt giày, tướng quân trong trận chiến khó tránh khỏi cái chết. Cái chết của Cận Lăng đương nhiên làm người ta chấn động, nhưng chưa đủ để dọa lui Thượng Ngạn Hổ. Thuở nhỏ cơ thể hắn yếu đuối, quá trìnhtừng bước một đi tới hôm nay, không một ai rõ ràng hơn chính hắn. Hắn phải bỏ ra nỗ lực gấp mười lần người khác, mới đứng được cùng một điểm xuất phát với người ta. Những thứ mà người bình thường tập mãi thành quen kia, là sau khi hắn trải qua thống khổ, mới miễn cưỡng có được. Những người bị bệnh mục xương, là định trước phải chết sớm. Suy tim mục thân, vốn vô duyên với cửa tu hành. Nhưng hắn ngày nào cũng luyện tập, đi trong lửa đi, lăn trong dầu, chịu pháp hình, chịu khổ cực. Ý chí như đá tảng thép đúc, luyện mình đồng da sắt. Căn bệnh vốn làm cơ thể dễ dàng bị gió thổi bay sau khi lớn lên, thần thông đầu tiên hắn lấy được, chính là Hồn Cương Kiếm Thân! Chấp nhận tất cả khổ ải, chấp nhận các loại đau đớn, là thép được rèn giũa vạn lần! Mỗi lần chịu đựng một kiếp, gân - cốt - da thịt đều mạnh lên một giai! Thể phách của Trọng Huyền Tuân đã là hiếm có trên thế gian, nhưng phòng ngự của Thượng Ngạn Hổ còn cao hơn một bậc. Trong lần giao chiến trước, Trường Tương Tư của Khương Vọng không cắt rách nổi, Thực Hồn Huyết Tuyến của Xích Huyết Quỷ Bức chỉ tạo được một đường xước nhẹ, mà đó mới chỉ là hình thái thứ nhất! Cơ thể hắn lúc này có màu xám đậm, tiến vào trạng thái thứ hai, có thể đỡ được chân hỏa, trực diện kiếm quang, miễn dịch với lực kéo của Trọng Huyền chi lực, cũng chẳng cần phải bận tâm tới Nguyệt Luân Đao, chỉ vung quyền! Hắn dẫm bước vào không khí, mỗi một bước đều có vẻ rất không được tự nhiên, khiến người ta rất không thoải mái, từng bước lại gần. Bá Đô Quyền thế làm pháp, Hồn Cương Kiếm Thân làm cơ bản, sử dụng thần thông Lân Tuân. Trạng thái mạnh nhất của Bắc Hương Hầu Đại Hạ, có khả năng một quyền sát tướng, một đôi quyền đấu với hai người! Nào!
Thiên kiêu của Tề Quốc, Thần Lâm Thiên Phủ... Có chém được ta không?! Đối mặt với sát lực khủng bố và ý chí quyết tử của hai tuyệt thế thiên kiêu, Thượng Ngạn Hổ vẫn tiếp tục đánh không thèm suy nghĩ. Đấu dũng khí, đấu hung ác, đấu man rợ! Thượng Ngạn Hổ hắn có thua thì có sao! Nắm đấm gào thét hạ xuống, hai người đang đấu lưng với khí thế huyết chiến đột ngột tách ra, vọt đi hai hướng! Một người dùng Bình Bộ Thanh Vân, tiêu sái mà linh động. Một người dưới tác dụng của thần thông Trọng Huyền, đi ngược quy luật, nhưng cũng nhanh đến kinh người. Trên thân kiếm Khương Vọng lượn quanh một vòng sương gió, lướt qua giao phong với Tiết Xương, rồi chuyển hướng xông về phía Ly Phục!
Theo lý thuyết, mặc dù Cận Lăng đã chết trận, nhưng Trọng Huyền Tuân cũng gần như bị phế bỏ. Khương Vọng đến lúc này đã lật ra quá nhiều con át chủ bài, sức mạnh của hắn thế nào cũng đã bị nhìn thấy rõ. Chiêu giết Cận Lăng kia còn có thể dùng được mấy lần? Sức mạnh thần thông của hắn, không có khả năng vô cùng vô tận! Trận chiến đấu này, phe đối phương đã nắm chắc tuyệt đối thế thắng mới đúng. Nhưng thấy Khương Vọng xông tới trước mặt, Ly Phục vẫn không kiềm được, sinh ra kiêng kị. Sao hắn quên được, Cận Lăng chỉ bị chậm một bước, đã chết thảm tại chỗ, hài cốt không còn. Khẽ lật tay, ấn ra một bức tường khí nửa thành thực chất ngăn cách hai bên, nối liền theo sau là bảy bức tường khí liên tiếp, đảm bảo mình và Khương Vọng cách biệt như rãnh trời! Nhưng trước khi kiếm đâm vào tường khí, Khương Vọng đã lại đột nhiên xoay người, nhoáng cái đã tới sát Xúc Nhượng! Kiếm như tia chớp, người như rồng, sát nhau mà đi, không rời một tấc. Gần như cùng lúc đó, Trọng Huyền Tuân cũng xoay người hạ xuống đằng sau Xích Huyết Quỷ Bức. Thân hình hắn đột nhiên lướt sang bên, kề sát Xích Huyết Quỷ Bức, Nguyệt Luân đao vẽ ra từng vết thương trên người nó. Hai người cùng chọn lấy một mục tiêu, tiến hành cận chiến. Thượng Ngạn Hổ không bắt kịp theo thế, nắm đấm nhất thời không hạ xuống được, thật là sự ném chuột sợ vỡ bình! Xúc Nhượng đã trọng thương nên không thoát được khỏi công kích của Khương Vọng, Trọng Huyền Tuân tuy cũng bị yếu hẳn đi, nhưng Xích Huyết Quỷ Bức còn dễ đối phó hơn, không ngừng bị chém kêu la hoảng hốt.
Tiết Xương ngược lại chẳng chút cố kị, nhào người đánh tới, đoản kích múa thành một cái vòi rồng, bao phủ cả Xúc Nhượng lẫn Khương Vọng. Lúc lưỡi kích chém vào Xúc Nhượng thì hóa thành công kích giả, lúc rơi về phía Khương Vọng lại hóa thành thực chất, cơ bản không bị chiến thuật trói buộc, ảnh hưởng. Nhưng hắn lại phải không ngừng vận dụng thần thông Âm Dương Ngư, không ngừng vừa tránh né Xúc Nhượng vừa công kích Khương Vọng, bản thân việc này đã là một chuyện cực kỳ khảo nghiệm trí tuệ chiến đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận