Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 437: Ngươi có vấn đề gì

"Quá thất lễ." Lão tế ti quát: "Mau cởi trói cho họ."
Nhưng nhìn sắc mặt nàng cũng có chút dở khóc dở cười.
Thanh Bát Chi móc ngón tay một cái, sợi dây đó liền di động giống như rắn, thu lại quấn lên cánh tay hắn.
Người mái tóc rối tung liền đặt mông ngồi dậy, vẻ mặt vẫn còn mơ màng.
Người kia gầy hơn thì lấy tay chống đất đứng lên. Trên mặt còn lấm lem bùn, nhưng vẫn nhìn ra được vài phần thanh tú.
"Việc 'tương thú' đợi lát nữa nói sau, ta sẽ cho Bát Chi ngươi một câu trả lời thỏa mãn." Lúc này Thanh Cửu Diệp đứng ra nói: "Hiện tại có tới ba sứ giả Long thần, chúng ta làm sao đây?"
"Trả lời không phải là ngươi cho." Thanh Thất Thụ cắn răng nói: "Bỏ dở Tương Thú là quyết định của ta, ta sẽ để Bát Chi thỏa mãn!"
Hình như Tế ti cũng không dự định can thiệp việc này, chỉ nói tới việc sứ giả Long thần: "Ngày mai cùng khai đàn nghiệm chứng là được."
Vị "sứ giả Long thần" vẫn đang ngồi dưới đất lúc này chắc đã tỉnh táo hơn, miệng ô ô nói cái gì.
"Bát Chi, ngươi không nên cướp đi quyền nói chuyện của họ." Tế ti nói.
Thanh Bát Chi bèn đi qua, một tay nắm lấy cằm người này, dùng hai ngón tay móc ra một vật hình quả thông rồi tiện tay ném ra ngoài cửa sổ. Chính là thứ này đã tạm thời chặn họng của họ.
Thấy hắn lại đi qua bên mình, thanh tú nam tử vội vàng làm theo, đưa tay móc "quả thông" trong miệng mình ra.
"Ta có thể hỏi ngài mấy vấn đề được chứ?" Người ngồi dưới đất đợi thanh âm ổn định rồi, mới nhìn chằm chằm bà lão tóc bạc và hỏi, hiển nhiên nhìn ra được ai mới là người ra lệnh ở đây.
Tế ti vẫn nói rất ôn hoà: "Đương nhiên có thể."
"Khai đàn mà bà nói là khai đàn gì? Các người muốn làm gì? Nghiệm chứng thế nào?" Rốt cuộc có thể nói rồi, hiển nhiên hắn rất quý trọng cơ hội lên tiếng lần này, hàng loạt vấn đề bắn ra như tiễn: "Các người tới cùng là ai? Người bộ lạc nào? Sứ giả Long thần lung tung gì nữa? Long thần lại là thần gì? Long không phải chỉ là một truyền thuyết sao? Trừ các người ra ở đây còn có nhân tộc khác không? Phải thế nào các người mới bằng lòng thả người?"
Thời đại thượng cổ, nhân tộc sống tập trung với hình thức bộ lạc. Người này trộn lẫn đủ loại vấn đề trong đó, hiển nhiên đã xem những người ở đây là những người còn sót lại ở thời đại thượng cổ.
Lấy hiện thế mênh mông vô ngần, khó có thể đếm hết các tiểu thế giới, bí cảnh, thiên ngoại thế giới... Từ thời đại cận cổ vẫn luôn ngăn cách với nhân thế, các tộc quần đơn độc sinh sôi nảy nở đến hiện thế, cũng không phải chưa từng xuất hiện.
"Nói chậm thôi, đừng khẩn trương, Ở Vùng đất Thần Ấm, các ngươi sẽ không phải chịu tổn thương. Ta là tế ti hiện tại của thánh tộc, ta phụ trách an toàn của các ngươi." Thanh âm lão tế ti có một loại sức mạnh trấn an nhân tâm, nàng hiền hoà nói: "Các ngươi tên là gì? Đến từ đâu?"
"Ta tên Vũ Khứ Tật." Nam tử tóc rối đứng lên, nói rất gãy gọn: "Đến từ đông vực Tề quốc, xuất thân từ Kim Châm môn."
Một người khác bất đắc dĩ bĩu môi, thấy hắn thành thật như thế cũng chỉ làm theo: "Ta tên Tô Kỳ, người Tề quốc."
Giọng hơi thô, trông không phù hợp với tướng mạo.
Thanh Thất Thụ ngây ra: "Tề quốc là nơi nào?"
Hắn lại quay đầu nhìn Khương Vọng: "Ngươi cũng tới từ nơi đó sao?"
Không biết xuất phát từ mục đích gì, lão tế ti ngắt lời: "Cố hương của sứ giả Long thần liên quan đến bí ẩn của thần, không được hỏi nhiều."
Khương Vọng đại khái có thể hiểu được tâm tình của Tô Kỳ, người tên Vũ Khứ Tật thành thật có hơi quá phận, nhân sinh không quen, lại thẳng thắn để lộ...
Hắn cũng chỉ có thể hàm hồ đáp: "Có thể xem là vậy."
Đã thoát khỏi hoảng loạn, lúc này Vũ Khứ Tật và Tô Kỳ cũng chú ý tới Khương Vọng.
Nhìn hắn quần áo tươm tất, thần thanh khí sảng, bên cạnh có mỹ nhân làm bạn, phía sau còn có một tiểu cô nương đáng yêu đang trốn. Nhịn không được đều có chút đỏ mắt...
Mọi người đều tới tham gia Thất Tinh Lâu bí cảnh, tinh vị cũng không kém mấy cái, thậm chí Vũ Khứ Tật còn đứng cao hơn.
Dựa vào cái gì a!
Bất quá lúc này không phải là lúc đỏ mắt.
Chỉ thấy Vũ Khứ Tật vô cùng nghiêm túc nhìn lão tế ti: "Câu hỏi của bà ta đều đã trả lời rồi, hiện tại bà nên trả lời câu hỏi của ta."
Tế ti cũng có chút kinh ngạc, có lẽ không nghĩ tới có người thẳng tính như thế.
Nhưng dù sao nàng trải qua nhiều phong sương, chỉ thoáng sửng sốt một chút, liền nói: "Lão thân tuổi tác đã cao, trí nhớ không tốt lắm. Từng câu từng câu thôi, trước tiên ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Khai đàn mà bà nói là khai đàn gì?" Vũ Khứ Tật hỏi.
"Không, hình như không phải cái này." Bà lão rất vất vả suy nghĩ: "Câu hỏi trước nữa."
Vũ Khứ Tật suy nghĩ một chút, lại nói: "Ta có thể hỏi bà mấy vấn đề sao?"
"Không thể." Lão tế ti từ chối.
Vũ Khứ Tật và Khương Vọng nghe vậy đều nhất thời im lặng.
Vũ Khứ Tật là thẳng thắn chứ không phải ngốc, lão tế ti không chịu trả lời vấn đề, hắn đương nhiên không dám rút đao đi kè cổ ép nàng trả lời.
Ngoại trừ câm miệng không có lựa chọn thứ hai.
"Ài, tuổi cao, tinh thần cũng không tốt." Bà lão than thở: "Thất Thụ Cửu Diệp Bát Chi, ba người các ngươi, đưa ba vị sứ giả Long thần dự bị đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta khai đàn nghiệm chứng, để xem vị nào mới là sứ giả Long thần chân chính lựa chọn, giúp thánh tộc ta khôi phục tân sinh."
"Cô nãi nãi, bảo Thanh Hoa đưa đi." Thanh Thất Thụ hậm hực nói: "Ta ở đây, đợi lát nữa cho Bát Chi một cái công đạo."
Vẻ mặt của hắn rất kiên quyết, Tương Thú vốn người thua là hắn, bất kể thế nào, cũng không thể để cho Cửu Diệp đứng ra nói chuyện thay hắn.
Bát Chi hừ một tiếng: "Để mấy xú nam nhân này tiếp xúc Thanh Hoa, thế mà ngươi cũng nghĩ ra được. Mấy cái dặn dò gì đó thì đợi xác định sứ giả Long thần rồi lại nói đi! Nếu không ai là thật, ngươi cho là ngươi và Cửu Diệp có thể trốn được sao?"
Khương Vọng và Vũ Khứ Tật đều nhịn không được dán mắt nhìn Bát Chi. Tên tóc tám lọn này mở mồm cái xú nam nhân, đúng là rất biết chọc người oán hận.
Vũ Khứ Tật thậm chí cúi đầu ngửi ngửi người mình... Một đường kéo qua đây, quả thật cũng có mùi.
Tế ti đợi một lát, thấy Thanh Thất Thụ cùng Thanh Cửu Diệp đều không nói lời nào, liền gật đầu: "Vậy các ngươi lui trước đi."
Nàng lại lần lượt đảo mắt qua Khương Vọng, Vũ Khứ Tật, Tô Kỳ: "Đêm nay ba vị nghỉ ngơi cho tốt, không cần lo lắng vấn đề an toàn. Vùng đất Thần Ấm ra vào đều cần phải cho phép, ở đây rất an toàn."
Khương Vọng đã hiểu ý ngoài lời của nàng, ở đây rất an toàn, nhưng nếu như các ngươi muốn chạy cũng không thể chạy được, đừng tự tìm vị đắng.
Có lẽ là trải qua chuyện Vũ Khứ Tật cùng Tô Kỳ thấy Thanh Bát Chi liền bỏ chạy nên nàng mới nhắc nhở một câu này.
Từ khi Thanh Bát Chi trở về Vùng đất Thần Ấm, tâm tình của Thanh Thất Thụ luôn không tốt lắm. Sau khi Bát Chi chất vấn Tương Thú thì hắn vẫn luôn trầm mặc suốt.
Bát Chi đưa Vũ Khứ Tật đi, Cửu Diệp đưa Tô Kỳ, Thất Thụ đưa Khương Vọng.
Họ chia làm ba nhóm đi ra ngoài.
"Là nghỉ ngơi sao? Thực sự chỉ là nghỉ ngơi sao? Là nghỉ ngơi mà ta lý giải đó sao?"
Đi ra khỏi phòng, Khương Vọng liền nghe được Tô Kỳ không ngừng truy hỏi.
Lúc trước trong phòng, có thể không nói sẽ không nói, rất sợ bị chú ý tới. Lúc này cảm giác đã thoát khỏi nguy hiểm mới buông ra tất cả.
Thanh âm rất khó nghe, quả thật hơi chói tai.
Lấy tính cách bề ngoài của mấy võ sĩ thánh tộc này, chắc có lẽ Bát Chi sẽ đem hắn đánh một trận, Thất Thụ sẽ châm chọc khiêu khích.
Nhưng người đưa hắn đi là Cửu Diệp, chỉ trả lời một chữ: "Đúng."
Khương Vọng quay đầu, thấy Tô Kỳ thở phào một hơi, nước mắt lưng tròng nói: "Ôi mẹ ơi, ta tưởng sẽ bị ăn tươi chứ."
Một đại lão gia mà ngữ khí lại quá..."mềm mại".
Khương Vọng đang quan sát "đối thủ cạnh tranh" lập tức quay mặt đi, nhịn không được mà rùng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận