Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 164: Đối thủ mạnh nhất

Một trận sóng gió lặng yên tan biến.
Va chạm gia thế đằng sau chỉ diễn ra trong đầu những kẻ hữu tâm.
Còn Hứa Tượng Càn đại khái là không có cảm giác gì.
Trước khi vào Thiên Phủ bí cảnh gặp được Khương Vọng, hắn rất là vui vẻ.
Hai người cũng coi như có mối chi giao hoạn nạn ngắn ngủi. Mặc dù với bối cảnh Hứa Tượng Càn biểu hiện ra hôm nay, thì lúc đó, kẻ gặp nguy hiểm thật sự chỉ có một mình Khương Vọng mà thôi...
"Hứa huynh." Khương Vọng như cười như không: "Tại sao không gọi đại thúc nữa?"
Hứa Tượng Càn khoát tay: "Lúc đó mắt vụng về, mắt vụng về."
Dứt lời hắn cực kì nhiệt tình kéo thiếu niên anh vũ trán đeo ngọc đái bên cạnh qua, giới thiệu Khương Vọng: "Đây là bằng hữu ta quen ở Hựu quốc, trông thì rất lớn tuổi, nhưng thật ra là thiếu niên, rất là trẻ tuổi! Nhân phẩm rất tốt!"
Lại giới thiệu thiếu niên anh vũ: "Đây là Lý Long Xuyên. Rất giỏi bắn tên!"
Khương Vọng và Lý Long Xuyên nhìn nhau một cái, cùng bất đắc dĩ cười một tiếng.
Chào hỏi nhau xong, chưa trò chuyện được mấy câu, Khương Vọng đã cảm nhận được Trọng Huyền Thắng chọt chọt mình.
Trọng Huyền Thắng dĩ nhiên là biết Lý Long Xuyên, nhưng chưa bao giờ chủ động nói chuyện với người ta, lặng lẽ chọc mạnh ngón tay mập vào người Khương Vọng, giọng nhỏ tí lọt vào tai hắn: "Ngươi chú ý chút, đây chính là đối thủ cạnh tranh của chúng ta!"
Lý Long Xuyên đại khái đã nhìn thấy động tác của Trọng Huyền Thắng, cười: "Trọng Huyền ca, vẫn khỏe chứ?"
"Nhờ phúc của ngươi." Trọng Huyền Thắng hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: "Tiểu gia sống cũng không tệ lắm."
Lý Long Xuyên cười không nói gì.
Trọng Huyền Thắng lại liếc hắn một cái: "Đường đường Lý Long Xuyên cũng cần mời ngoại viện hả?"
"Ta đương nhiên không cần." Lý Long Xuyên cười nhạt, đầy tự tin: "Hứa huynh không phải ngoại viện của ta. Lần này vào Thiên Phủ bí cảnh, hắn không cần giúp ta cướp cơ duyên. Người nào lấy được thì là của người đó, nhắc tới cũng coi như là đối thủ cạnh tranh của ta. Hơn nữa hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình."
"Đương nhiên!" Hứa Tượng Càn đầy chính khí lẫm liệt: "Quân tử chi tranh, tất phải toàn lực ứng phó!"
Trọng Huyền Thắng thấy mình như đánh vào bị bông, không có gì thú vị, bèn kéo Khương Vọng: "Vậy chúng ta gặp lại trong Thiên Phủ bí cảnh, bọn ta phải qua bên kia thương lượng chiến thuật."
Dứt lời cưỡng ép kéo Khương Vọng đi vào trong góc. Thập Tứ đương nhiên đi theo hắn nửa bước không rời.
Khương Vọng đành phải cười áy náy chào Lý Long Xuyên và Hứa Tượng Càn, đi theo.
Thật ra thì làm gì có cái chiến thuật phải thương lượng nào, cái gì nên thương lượng thì đã thương lượng từ trước cả rồi, với lại bây giờ, ai cũng đang nhìn chằm chằm vào Thiên Phủ bí cảnh, đâu có thương lượng được.
Trọng Huyền Thắng chẳng qua chỉ đơn thuần là muốn kéo dãn khoảng cách với Lý Long Xuyên thôi.
Điều này Khương Vọng biết, Lý Long Xuyên cũng biết.
Có lẽ chỉ có Hứa Tượng Càn là ngoại lệ...
Hắn còn vô cùng nhiệt tình vẫy tay: "Khương huynh! Gặp lại trong bí cảnh! Quân tử chi tranh!"
Nói xong còn hết sức siết nắm đấm bày tỏ quyết tâm.
Bên này Trọng Huyền Thắng kéo Khương Vọng vào trong góc, dặn: "Tiểu tử Lý Long Xuyên mặc dù dáng dấp bình thường, nhưng thực lực rất là mạnh mẽ, chúng ta nhất định không được coi thường. Đừng nên ở cạnh hắn lâu, ở lâu hắn có thể tự động tìm ra nhược điểm của ngươi đó."
Khương Vọng hơi giật mình: "Đáng sợ như vậy?"
"Không thì ngươi nghĩ sao?" Trọng Huyền Thắng cố gắng liếc con mắt hí, chợt giọng hơi ngượng: "Theo lý thuyết chúng ta là bằng hữu, không nên để ngươi phải đi tìm cơ duyên cho ta. Nhưng mà tìm được thần thông nội phủ đối với ta rất là quan trọng. Chờ ta lấy được cơ duyên rồi, ta sẽ lập tức đi giành cho ngươi!"
"Có là gì đâu!" Khương Vọng bật cười: "Thân huynh đệ cũng còn phải tính toán rõ ràng cơ mà. Ngươi không hề dụ dỗ ta, là chính ta đồng ý. Hơn nữa, dù ta có nguyện ý đi tìm cơ duyên giúp người khác, người ta chịu cho hay sao?"
Trọng Huyền Thắng rõ ràng cảm động, vỗ vai Khương Vọng: "Ngươi nghĩ được như vậy... thì quá tốt."
Thật ra có lúc, người ta muốn phân rõ ràng cũng không phải là chuyện dễ, điểm khó nhất là phải nắm chặt được.
Cái gọi là một thước ân mười thước thù, chính là do hai bên không nắm được phân lượng.
Chuyện gì cũng giấu nhẹm trong lòng tính toán, không biết mình càng chi li, sơ hở sẽ càng lớn.
Giống kiểu Trọng Huyền Thắng nói thẳng rõ ràng mọi chuyện trước như thế này, ngược lại lại không làm tổn thương tình cảm.
Mọi người thấp thỏm, mong đợi, nói chuyện với nhau, thời gian từ từ trôi đi.
Chợt có một người nhìn thấy, chẳng biết từ lúc nào, trong đầm Mãn Nguyệt xuất hiện một cái bóng ngược của chính nó.
Rõ ràng mặt trăng vẫn còn chưa mọc lên mà.
Nhưng ngay lúc này, bóng đêm hạ xuống.
Tất cả kiến trúc bên ngoài Mãn Nguyệt đầm chính là một cái hành lang dài hình tròn vây quanh nó.
Mái cong của hành lang không rộng, cả Mãn Nguyệt đầm đều phơi ra dưới bầu trời đêm,
Căn cứ kinh nghiệm trước đây, đến một thời gian nhất định, lúc mặt trăng trên trời và mặt trăng trong nước chồng lên nhau, Thiên Phủ bí cảnh sẽ mở.
Khương Vọng ngẩng nhìn sắc trời, mặt trăng đã đến lưng chừng trời, còn cách một đoạn.
Nhưng ngay lúc này.
Đát! Đát! Đát!
Tiếng bước chân đều đặn gõ vào lỗ tai từng người.
Sắc mặt Trọng Huyền Thắng thay đổi, nói với Khương Vọng: "Đối thủ lớn nhất, tới rồi."
Đi ra khỏi hành lang dài, tới bờ Mãn Nguyệt đầm, là một nam tử mặc võ phục mặt dài.
Mặt của người này rất dài, nhưng không hề khó coi, ngược lại bởi vì đôi mắt sắc bén, sống mũi cao thẳng kia, lại tạo ra một mị lực đặc biệt.
Cho dù Thiên Phủ bí cảnh sắp mở, đám người cũng không nhịn được xì xào.
"Sao hắn lại tới?"
"Vương Di Ngô... sao hắn lại tới đây?"
"Hắn mà còn cần à?"
Một sự chấn động mà từ lúc Lý Long Xuyên đi vào đến giờ không hề có.
Có thể thấy người tới kia mang tới áp lực đến cỡ nào.
"Hắn là ai ?" Để tránh gây ra phiền toái, Khương Vọng truyền âm hỏi.
Trong tai vang lên giọng nói mang theo ý giận của Trọng Huyền Thắng: "Đệ tử quan môn của quân thần Đại Tề Khương Mộng Hùng, nhỏ tuổi nhất, tu vi thấp nhất, nhưng được Khương Mộng Hùng kỳ vọng là quân thần đời tiếp theo của nước Tề! Hắn căn bản không cần đến Thiên Phủ bí cảnh, mặc dù hắn vẫn còn ở Thông Thiên cảnh, nhưng hắn mới vừa khai mạch đã cảm ứng được mầm mống thần thông của mình.
Khu kiền hải của hắn cũng đã sớm được tẩy rửa sạch sẽ, cửa thiên địa với hắn chỉ như một giấy mỏng.
Hắn chỉ cần mở cửa thiên địa, là sẽ lập tức mở được nội phủ, lấy được thần thông. Căn bản không cần phải rèn luyện ở Đằng Long cảnh.
Hắn vẫn còn chưa mở cửa thiên địa, thuần túy là bởi vì hắn quá mạnh mẽ. Cửa thiên địa không đủ để tiêu hao quá nhiều sức lực của hắn, lúc bước vào đạo mạch đằng long, không thể khống chế được sức lực, sẽ rất có thể khiến khu kiền hải bị tổn hại, làm tổn thương đến căn cơ đại đạo, nên Khương Mộng Hùng vẫn luôn tìm cách gia tăng cường độ cửa thiên địa của hắn."
Cửa thiên địa là một đạo hùng quan trên con đường tu hành, chặn đường vô số người tu hành.
Có người cả đời cũng không mở được cửa thiên địa, có người mở cửa thiên địa xong cả người khô kiệt, không thể khống chế được đạo mạch Đằng Long, khiến Đằng Long cảnh từ khi sinh ra đã kém cỏi.
Nhưng với thiên tài Vương Di Ngô, lại bởi vì cửa thiên địa quá yếu, mà không thể không trì hoãn bước chân!
Từ trong lời nói của Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng còn bắt được một điểm chính.
Vương Di Ngô căn bản không cần Thiên Phủ bí cảnh, nhưng hắn vẫn tới.
"Cho nên..." Khương Vọng hỏi: "Hắn tới là vì ngươi?"
Với thực lực của Trọng Huyền Thắng, nếu mở hết chiến lực, ở trong Thái Hư ảo cảnh cũng có thể ung dung đánh vào một trăm hạng đầu Thông Thiên cảnh.
Cuối cùng hắn đã hiểu, mạnh như Trọng Huyền Thắng, muốn thăm dò một đối thủ trong một bí cảnh mà tất cả đều bị hạn chế ở dưới tu vi Đằng Long cảnh, tại sao còn cần tìm người giúp.
Sắc mặt Trọng Huyền Thắng hết sức khó coi: "Ta tưởng hắn sẽ không đến."
Đát! Đát! Đát!
Tiếng giày ống gõ xuống đất, như gõ vào lòng từng người cạnh tranh.
Vương Di Ngô đi qua đám người, đi thẳng tới chỗ Trọng Huyền Thắng ở trong góc.
"Bây giờ đi về, vẫn còn kịp." Hắn nói.
Lúc này, dáng vẻ của Trọng Huyền Thắng lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Hắn nheo đôi mắt vốn đã nhỏ của mình: "Ngươi với Trọng Huyền Tuân, thật đúng là quá giống nhau."
Hắn không buông lời uy hiếp, bởi vì uy hiếp là vô dụng.
Hắn không có khiêu khích, bởi vì khiêu khích chỉ tự làm rước lấy nhục.
Nhưng hắn sẽ không trở về.
Hắn sẽ đánh lại.
Người không hiểu sâu về Trọng Huyền Thắng sẽ cảm thấy người này rất phức tạp. Có lúc ngây thơ, có lúc thâm trầm.
Nhưng sự ngoan tuyệt và dẻo dai của hắn, rất ít có người biết.
Đối với phản ứng của Trọng Huyền Thắng.
Vương Di Ngô không giận, cũng không cười.
Hắn không nói gì thêm, xoay người cứ thế đứng cạnh Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng, và Thập Tứ.
Hắn không nói thêm một câu nào.
Đã không cần phải nói gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận