Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1956: Sương Tuyết Minh (1)

Nhìn ra xa, có thể nhìn thấy bóng núi của dãy Khổ Tiều Lĩnh, dưới ánh trăng như một con cự thú an tĩnh ngồi yên như đang đợi cái gì, hoặc là đang định chiếm cái gì.
Vượt qua Khổ Tiều lĩnh, Từ Lai Đạo đã không còn xa.
Chiến sự phủ Hội Lạc, chắc sẽ đến kết thúc nhanh thôi.
Mọi thứ đều rất bình thường.
Trừ việc... vùng đất phía xa chợt có tiếng rên!
"Toàn quân phòng bị!"
Khương Vọng vừa mới hô lên cảnh báo, đã nghe thấy tiếng ùng ùng ầm ầm!
Âm thanh vang dội liên hoàn, trong nháy mắt đã choán đầy thính giác. Đất dưới chân đang lay động!
Với thành tựu về âm thanh nhất đạo của Khương Vọng, lời cảnh báo của hắn vẫn xuyên qua loạt tiếng nổ vang, vọng rõ ràng vào tai từng người, nhưng quả thật là không cần thiết nữa.
Vì trên mặt đất rộng rãi, chợt có từng ngọn núi nhọn mọc lên. Thế như kiếm phong chỉ thẳng lên trời. Quần sơn nguyên hiện, vây quanh Tề quân. Chống trời tiếp đất, rung chuyển lòng người. Khu vực bao la nhất của hành lang Mân Tây này bị chín ngọn núi cao quây lại, trong chớp mắt biến thành lòng chảo! Trận bàn áp đáy rương Đại Hạ Thái thị chính là dùng ở lúc này. Có tên là Nhất Cửu Tử Hoàn Sơn Trận! Trong phút chốc địa thế đất đai hoàn toàn thay đổi, vùng đất bằng phẳng hóa thành lòng chảo, xung quanh là núi cao hiểm trở, hoàn toàn ngăn cách đường đi, hóa thành một cái lồng giam thiên nhiên, nhốt hơn ba mươi ngàn quân Tề! Bên trong "Lồng giam", còn có núi non chập trùng, đè áp tứ phương, khiến tất cả Tề quân trong phạm vi đại trận, đều như bị đá đè! Khương Vọng khống chế đạo nguyên cực kì tinh chuẩn, quanh người xuất hiện vòng nước gợn, dùng phương thức dấu vết không lọt này đối kháng uy lực của trận pháp, đồng thời trong nháy mắt mở ra Thanh Văn Tiên Thái, lắng nghe tất cả mọi âm thanh! "Quân địch có hơn năm vạn người!" Hắn nhanh chóng truyền thanh cho Trọng Huyền Thắng:
"Phía đông hai mươi ngàn, phía tây mười ngàn, tây bắc mười ngàn, phía nam mười ngàn, đã kết thành binh trận, đang đến gần!" Trọng Huyền Thắng lập tức đưa ra phản ứng, cờ xí rung lên. Tề quân bắt đầu di chuyển như nước chảy. Mặc kệ toàn bộ khu vực đã bị biến đổi địa hình, quân thế vẫn vận chuyển mượt mà như nước chảy mây trôi! Chỉ thị đưa ra không hề phức tạp, chỉ đơn giản điều chỉnh vài phương vị quan trọng dựa theo thông tin Khương Vọng cung cấp, đưa ra sự điều động hoàn mỹ nhất với điều kiện hiện tại. Thật sự là cảnh đẹp ý vui. Cùng lúc này, chợt có một tiếng quát khẽ, đập mạnh vào nhĩ thức, làm lỗ tai Khương Vọng đau nhói. "Bắt được ngươi rồi!" Tiếng quát rất khẽ, nhưng lực rất mạnh.
Nếu không phải Khương Vọng đã luyện Kiến Tự Tại Nhĩ thành công, hẳn lỗ tai đã bị thương. Hắn đã ngụy trang thành một binh sĩ đi tuần, lúc lên tiếng cũng dùng thuật pháp để truyền thanh, chính là để mình không bị lộ, nhưng vẫn là người đầu tiên bị bắt lấy! Quân địch đúng là có chuẩn bị mà đến! Bóng áo xanh chợt lóe. Trên lưng Đạp Phong Yêu Mã đã không còn người. Liên tiếp bảy đóa thanh vân ấn kí hiện lên rồi toái diệt giữa không trung, trong nháy mắt Khương Vọng đã chuyển hướng hơn bảy lần, mới thoát được đường kiếm công tới! Bình thường kẻ địch Ngoại Lâu cảnh, chỉ sợ ngay cả chéo áo của hắn cũng không sờ tới. Liếc qua một cái, một nam tử trung niên khí chất nho nhã đạp ánh trăng đi tới. Dáng người nho nhã, dáng vẻ ôn hòa, nhưng bàn tay xòe ra, ùn ùn kéo tới, năm ngón tay như lao tù, lập một lao tù trong thiên địa! Khương Vọng không biết Chu Hùng là người phương nào, nhưng cảm nhận của hắn không hề nhầm, đây là một tu sĩ Thần Lâm cảnh! "Thiên đường có lối ngươi không đi, lại đến tìm chết!" Khương Vọng trợn mắt quát vang, trong nháy mắt mặt tỏa thần quang, uy vũ không thể xâm! Như muốn thi triển thủ đoạn hàng ma, chém Thần Lâm cảnh này dưới kiếm. Lúc nói đến hai chữ ‘tìm chết’, mang theo tiếng sấm nổ vang. Lôi quang ẩn hiện trên trời cao, trong nháy mắt hóa thành vô số lôi tước, nổ đùng đoàng vọt tới. Có tên: Hàng ngoại đạo kim cương lôi âm! Kiếm cầm trong tay, kiếm thế muốn phát, kiếm khí đã bắt đầu bay ra. Cơ thể chớp mắt hóa thành hai, một bên đông một bên tây, cùng đạp lên thanh vân mà đi. Chức năng huyễn thân của Hồng Trang Kính! Ở trong đại quân, hắn căn bản không cần sợ Thần Lâm, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải cho Trọng Huyền Thắng thời gian để điều quân. "Chút tài mọn!"
Chu Hùng dịch bàn tay, cả tiếng sấm vô biên lẫn lôi tước không đếm xuể đều bị một sức mạnh vô hình bắt hết, ném sang một bên. Bàn tay còn lại vẫn tiếp tục thò về phía trước, lại xuất hiện “ngũ chỉ lao”! Một tay làm hai việc! Chu Hùng không phải xuất thân Pháp gia, mà là tu sĩ Nho gia thực thụ. Nhưng chiêu thức Pháp gia này, quả thật là luyện đến cử trọng nhược khinh, diệu đến tuyệt đỉnh. Huyễn thân do Hồng Trang Kính tạo ra biến mất ngay tức khắc. Bàn tay tiếp tục nhắm về phía bản tôn của Khương Vọng. Năm ngón tay như núi như lao tù, nhưng kiếm quang mạnh mẽ lại linh hoạt kinh người, trên không trung rẽ ngoặt mười chín lần, hiểm hóc lướt ra khỏi kẽ hở của ngón tay.
Thật là người tài cao gan lớn. Một tu sĩ Ngoại Lâu cảnh nho nhỏ, lại dám giở thân pháp ngay trước mặt cường giả như thần minh! Chu Hùng lãnh đạm liếc một cái, linh thức trong tích tắc trào ra như thủy triều, khóa chặt cả phiến trời đất, ép về phía thần hồn, đồng thời điểm mũi chân, vọt tới trước. Động tác không hề mạnh mẽ, nhưng lúc tay áo tung bay, đã gạt phăng tất cả binh sát, nguyên lực, không khí, với khí thế không thể tránh né đánh về phía Khương Vọng, cứ như một sự gặp gỡ tình cờ được định trước sẽ xảy ra! Bỗng nhiên từ đối diện, có ánh đao chém tới! Xẻ đôi linh thức chi vực của ông ta, xẻ đôi thế của ông ta, đường cuồng đao vô cùng dữ dằn như làn tên mũi giáo! "Ta cũng bắt ngươi! Tiếng gầm như sấm làm mở mắt. Dùng khí thế mạnh mẽ cưỡng ép xông vào tầm mắt Chu Hùng, một hán tử đường đường, mắt hổ hàm én, khí thế hùng hổ như núi như sơn, huyết khí dồi dào như sông như biển. Một đao, như trảm phá vạn quân. Đệ nhất danh tướng Dực quốc, Diêm Pha! Tề quân cũng đã có chuẩn bị trước! Tâm niệm thay đổi cực nhanh, tác động đến toàn bộ tình hình của chiến trường... Bất ngờ tuy có, nhưng ưu thế cũng vẫn còn! Chu Hùng hoàn toàn không sợ, hất tay áo:
"Trợ Trụ vi ngược, chết!"
Hai cường giả Thần Lâm cảnh đụng vào nhau, binh sĩ không chạy kịp ở gần đó bị vạ lây, chết liền mấy mươi người! Trọng Huyền Thắng một là không kịp, hai là cũng không khống chế nổi nơi này, thậm chí còn cắt riêng khu vực ngay giữa đại quân này ra, cho những khu vực Tề quân khác nhanh chóng kết xuất binh sát, tạo thành chiến lực. Vì nếu để hai Thần Lâm giao chiến ở trong binh trận, cũng sẽ trở thành một tràng tai nạn đối với người lãnh binh, với lại cần phải nhanh chóng giết chết Chu Hùng, vì với sức mạnh của cường giả Thần Lâm, có thể thay đổi cục diện binh lực thua kém quân Tề của đối phương. Chu Hùng phải mau chóng giết chết Diêm Pha, hỗ trợ chiến trường Mân Tây định thắng bại, sau đó tranh thủ thời gian đi cứu viện Thái Dần đang ở Thiệp Sơn. Nên cả hai đều không nương tay, trong nháy mắt đã tiến vào trạng thái sinh tử chiến! Hai bóng người ngoặt qua lộn lại, chớp nhoáng cực nhanh, không ngừng đụng ra tia lửa! Ánh sáng thuật pháp chói lọi nổ bùng như pháo hoa.
Những thứ đến gần, đều bị tan xương nát thịt. Nhưng dư âm ghê gớm này của trận chiến đấu, khi ra đến một phạm vi nhất định, đều bị một sợi hỏa tuyến nhún nhảy cắt nhỏ ra, là Tam Muội Chân Hỏa Khương Vọng dùng để ngăn cản dư âm lan rộng. An toàn! Trong cảm giác truyền tới tin tức như vậy. Sau trận Thành Ngọ Dương, Hạ quân quả nhiên còn có hậu thủ, lại mở ra chiến tranh ở bên ngoài Thành Ngọ Dương vực, mai phục đại quân ở Mân Tây! Thậm chí, còn âm thầm điều tu sĩ Thần Lâm tới tham chiến! May mà Trọng Huyền Thắng cẩn thận, đã tìm cách điều Diêm Pha tới. Cuộc chiến Thần Lâm nhìn hoa cả mắt, giết đến nguyên lực băng tán. Khương Vọng như chim bay, lướt vòng quanh bên ngoài phạm vi giao chiến của hai Thần Lâm, kịp thời túm lấy những binh sĩ không kịp thoát ra khỏi chiến trường ném ra ngoài, mỗi tay một người, nhanh như chớp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận