Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1500: Yến Cư (2)

Phùng Cố mở thư ra, vừa nhìn vừa đọc: "Chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên đã phân ra thắng bại. Khương Thanh Dương trở lại từ thiên ngoại, một kiếm định càn khôn. Quân Thần và thống soái Đấu Ách quân Vu Khuyết, đã ký kết "Minh ước Tinh Nguyệt".
Sau khi đọc xong, mặc dù trên mặt Phùng Cố không chút biểu cảm, thế nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự kính nể.
Trước kia lão là thân tín của Lôi quý phi, đi theo làm tùy tùng bên người quý phi. Sau chuyện Lôi quý phi bỏ mình, cũng chủ động xin tới chăm sóc Khương Vô Khí.
Qua nhiều năm như vậy, có thể nói là nhìn Khương Vô Khí lớn lên từng ngày.
Vị thiên hoàng quý tộc được vô số người chú ý này, chịu đựng sự đau đớn mà người thường không thể tưởng tượng, cũng có được tài trí mà người thường không thể với tới.
Tựa như hiện tại.
Mặc dù lão cũng biết được những tin tức tình báo về Tinh Nguyệt Nguyên tương đương với Khương Vô Khí, thế nhưng lão lại hoàn toàn không thể dự đoán được hướng đi của chiến tranh, hết lần này tới lần khác, Khương Vô Khí lại có thể phán đoán chính xác thời gian mà chiến tranh kết thúc.
Nếu như không hiểu rõ thiên kiêu của hai trận doanh, cùng với nắm rõ tình thế trên toàn bộ chiến trường, sẽ không thể suy tính cục diện chiến tranh rõ ràng tới như vậy.
"Cô còn tưởng rằng, người rực rỡ hào quang trong trận chiến này sẽ là Trần Toán hoặc là Trọng Huyền Thắng, không ngờ Khương Thanh Dương lại trở về." Khương Vô Khí nói tới đây, dừng một lát rồi nói tiếp: "Xem ra dị động của Ngọc Hành Tinh có liên quan tới hắn... Lại nói, việc hắn rời khỏi doanh địa trước trận chiến, Chiến Sự Đường dự định xử lý thế nào?"
"Trừ với công lao." Phùng Cố nói.
Khương Vô Khí im lặng một lát, nói: "Chắc hẳn trong 'Minh ước Tinh Nguyệt', cũng nhấn mạnh trừng phạt đối với Trang quốc."
Nghe vậy, Phùng Cố lật qua đọc lại những điều khoản liên quan tới "Minh ước Tinh Nguyệt" phía sau bức thư ... Lão đã biết những điều khoản phía trước của minh ước, cho nên khi nãy còn chưa đọc kỹ.
Sau khi lật xưm, lão sửng sốt. Minh ước giữa hai quốc gia bá chủ, là minh ước ký kết sau cuộc chiến Tinh Nguyệt Nguyên, mỗi một chữ đều phải suy đi nghĩ lại nhiều lần, thế mà bây giờ lại điều chỉnh chỉ vì Khương Vọng.
Biểu hiện trên chiến trường của người này khủng bố tới mức nào?
"Lại đúng..." Phùng Cố không biết nên nói gì mới phải.
"Người này lên như diều gặp gió vậy!" Khương Vô Khí cảm thán một câu, lại mỉm cười, nhìn trở lại giấy tuyên.
Giọt mực trên bút lông cũng rơi xuống, làm cho nghiên mực xuất hiện gợn sóng.
Mấy chữ cuối cùng được y viết liền một mạch.
Sau đó y để bút xuống, đứng dậy, một mình đi ra ngoài.
Phùng Cố cất bước đi theo, lại bị y giơ tay ngăn cản: "Đã qua nhiều năm như vậy, ngươi vất vả rồi. Đoạn đường này, cô muốn tự mình đi."
"Điện hạ..." Phùng Cố đứng tại chỗ, âm thanh rung động.
Quý tộc thiên hoàng trong chiếc áo khoác lông chồn, vừa đi vừa cười hỏi: "Bệ hạ là thánh minh thiên tử, Quân Thần là giá hải kim lương hiện tại, Khương Thanh Dương là ngọc trụ chống trời trong tương lai... Thái tử rộng lượng lại không thiếu cẩn thận, có tướng của vị nhân quân; tam tỷ tự mình mở võ đạo, khí tượng hào hùng; cửu huynh thông minh thần tú, quý khí ứng tinh... Như vậy cô thì sao? Cô là ai?"
Y hỏi vậy rồi đi ra ngoài, không chờ ai trả lời.
Cũng không cần câu trả lời.
Phùng Cố đứng im trước thư án, vẻ mặt bi thương.
Thập Nhất hoàng tử của Đại Tề là ai?
Vốn là cung chủ Trường Sinh Cung, là đứa con mà đương kim Thiên tử yêu thương nhất, làm việc bố cục cũng đại khí hùng hồn, được mọi người tin phục, cả triều chính đều công nhận là "giống với đế vương nhất", cũng là người có hi vọng tranh đoạt ngai vàng nhất.
Bởi vì vụ án Trương Vịnh khóc từ, trong vòng một đêm, triều chính im tiếng.
Phụng Tiên Trương thị chính là hậu nhân của trung thần có công phục quốc, Khương Vô Khí thu nhận Trương Vịnh cũng là vì thanh danh của quốc triều. Tất cả công pháp lẫn tài nguyên đều chưa từng bạc đãi người này... cuối cùng lại chịu kết quả như vậy.
Làm sao mà Phùng Cố lại không đau khổ.
Vị quý tộc thiên hoàng đã từng nói "hướng về Đại Tề, chính là hướng về ta", hiện tại lại tự hỏi "Cô là ai?"
Sự bi thương ẩn trong lời nói của Khương Vô Khí, khiến người theo bên người y bao lâu nay như Phùng Cố, sao lại không đau lòng?
Thế nhưng khi thấy bóng lưng của Khương Vô Khí, lão cũng chỉ có thể im lặng.
Im lặng nhìn Khương Vô Khí đi khỏi cung điện, im lặng cuốn bức chữ mà Khương Vô Khí vừa viết xong, im lặng tựa như một cô hồn dã quỷ lơ lửng trong tòa cung điện khổng lồ này...
Lơ lửng từ năm Nguyên Phượng thứ ba mươi chín tới tận ngày nay.
Ngọn núi cao nhất trong phạm vi Lâm Truy thành chính là Vân Vụ Sơn.
Trên con đường mây mù dày đặc lên núi, có một bóng người mặc áo choàng lông chồn đang chậm rãi tới gần.
Khi đó sắc trời đã hơi sáng, dù cho núi cao như vậy, cũng có thể chiếu tới.
Bóng hình gầy gò kia đi trong mây mù, mặc dù dần dần tới gần, thế nhưng lại cho người ta một cảm giác vẫn rất xa xôi.
Tuy rằng Thiên Hương Vân Các - một trong tứ đại danh quán của Lâm Truy thành ở tại nơi đây, thế nhưng Khương Vô Khí cũng không phải tới vì mỹ nhân.
Mỗi lần bước trên nắng sớm, đi tới đỉnh Vân Vụ Sơn, ngồi một mình tại thạch đình trên đỉnh núi.
Một bình trà vân trung ẩn, ngồi từ mặt trời mọc tới giữa trưa.
Từ lần trước ở trước Tử Cực Điện thân trần ngậm ngọc, gã đã dùng rất nhiều ngày, dưỡng thành thói quen này.
Nói là hưởng thụ, chẳng bằng nói là một loại tự trừng phạt bản thân.
Đối với Khương Vô Khí, người mà từ nhỏ đã chịu nỗi đau đớn từ hàn độc, tại đỉnh núi lạnh lẽo này, tựa như bị tra tấn vậy.
Nếu như ngày xưa y cần dùng những hành vi này để biểu thị hàn độc không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì tới mình, làm vậy để tạo lòng tin cho những người đi theo Trường Sinh Cung chủ, thì hiện tại khi y đã thất sủng, y tới đây, có ý nghĩa gì?
Lòng yêu mến của Thiên tử, vị trí thái tử, chẳng lẽ tỏ vẻ thảm thương là được sao?"
Người như Khương Vô Khí, chắc chắn sẽ không làm những chuyện không có ý nghĩa đó.
Rất nhiều người không khỏi nghĩ tới ...
Vị Thập Nhất hoàng tử của đế quốc Đại Tề này, chẳng lẽ tu hành dựa vào nơi lạnh lẽo này sao?
Hoặc là, tới nơi đây tìm kiếm đầu mối gì?
Tra cứu kỹ thì tại Vân Vụ Sơn này, chính là nơi Trương Vịnh lần đầu xuất chiến giúp Khương Vô Khí trước mặt mọi người sau khi gia nhập Trường Sinh Cung, mà đối thủ của gã lúc đó, chính là Khương Thanh Dương vang danh thiên hạ hiện tại.
Khi đó Khương Thanh Dương dựa vào Bát Âm Diễm Tước lấy được thắng lợi, mà Khương Vô Khí lại khoan dung cho việc Trương Vịnh chiến bại, vẫn luôn tín nhiệm, đạt được nhân tâm.
Nói tới, khi đó Khương Vọng và Khương Vô Khí đều hành xử vô cùng hợp lý, thu được kết quả có lợi cho cả hai.
Ai có thể ngờ, về sau chính Trương Vịnh, làm cho Khương Vọng dính vào hiềm nghi phản quốc. Cũng là Trương Vịnh, cắt đứt con đường thông thiên của Khương Vô Khí.
Thế sự khó liệu, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Dù Thôi Trữ hành thích đế vương, hay là Trương Vịnh khóc từ, đều diễn ra vô cùng đột ngột, trước khi đó không có bất cứ dấu hiệu nào, mục tiêu vô cùng tinh chuẩn. Mặc dù phiền phức bị Thiên tử dùng đại thế tiện tay xóa đi, thế nhưng không thể không nói ... Lực lượng Bình Đẳng quốc ẩn núp tại quốc gia bá chủ phương đông này vô cùng sâu, vô cùng bí mật, mới có thể làm được những chuyện như vậy.
Chỉ tiếc, người bị liên lụy vào trong đó, thanh danh suy giảm rất nhiều.
Hiện tại Khương Vọng đã rửa sạch vết bẩn, nổi danh khắp thiên hạ. Mà Cung chủ Trường Sinh Cung Khương Vô Khí thì sao?
Một trận chiến tại Tinh Nguyệt Nguyên, Tề thiên kiêu thắng Cảnh thiên kiêu, tương lai Tề quốc chiến thắng tương lai của Cảnh quốc, uy danh Đại Tề bỗng phóng đại!
Tại thời điểm đế quốc Đại Tề vui mừng khôn xiết này, Khương Vô Khí lại đi trên đường núi Vân Vụ sơn ban sáng, sẽ có tâm trạng thế nào?
Hôm nay không có Phùng Cố, càng không có những tùy tùng khác.
Trong Lâm Truy thành, cường giả như mây, thế nhưng không phải luôn giám sát mọi lúc mọi nơi.
Cho nên khi một lão nhân lưng gù chống gậy đi tới, có lẽ cũng không gây nên bất ngờ.
Bước chân của lão rất chậm, có thể nói là đi tập tễnh.
Thế nhưng tập tễnh như lão, lại có thể đi trên con đường núi lung la lung lay này, cũng là một chuyện rất không tự nhiên.
Khương Vô Khí dường như không cảm thấy không tự nhiên, vẫn đi về phía trước.
Trời lúc này vẫn quá sớm, trên đường núi không còn người thứ ba nào.
Người qua đêm trên Vân Vụ Sơn, lúc này vẫn đang nằm trên giường êm tại Thiên Hương Vân Các.
Lúc này, chỉ có tiếng gió núi cùng với tiếng ho khan, lại thêm tiếng gậy chống gõ trên đường núi mà thôi ...
"Vù vù vù vù..."
"Khụ khụ khụ..."
"Cạch... cạch... cạch..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận