Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1494: Gió lốc (3)

Ba trận hợp lại, chính là Toái Giáp trận phiên bản thô, mặc dù không phải là chiến trận nổi danh thiên hạ gì, nhưng trong chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên này, đã đủ để càn quét phần lớn quân lực của đối thủ.
Hai phương trận đối diện vẫn còn đang nhanh chóng điều chỉnh, Toái Giáp trận của hắn bên này đã sấn tới, một phát phá ra!
"Trận 1 lui về!"
"Trận hai xông lên!"
"Trận 3 tập trung sang phải!"
Liên tục phá tan hai trận, Lý Long Xuyên không mở rộng chiến quả, mà cho điều chỉnh trận hình, cực kỳ hung ác tấn công đội quân Phó Thành của Cảnh quốc ở phía trước bên trái.
Huyết khí binh sĩ kết thành binh sát, chiến trận va vào chiến trận, Toái Giáp phá nát Ngư Lân.
Chiến đao chém vào chiến đao, máu tươi bắn lên máu tươi.
Dưới ánh đèn, mọi dấu vết đều không giấu được.
Lý Long Xuyên kéo căng Khâu Sơn, một mũi tên bay ra như rồng nhảy, rít lên nhắm thẳng vào Phó Thành mặc Tỏa Tử Giáp đang gầm thét ở trước mặt! Phó Thành dẫn quân tới, vốn đợi kẻ địch mệt mỏi rồi mới định tấn công, không ngờ đối phương đổi trận nhanh như vậy, công kích tàn bạo như vậy... Không thể không né người tránh đi.
Ùng ùng!
Trong vạn quân, bỗng vang tiếng sấm!
Ngay phía trước đội của Lý Long Xuyên, một chiếc chiến xa cao to lạnh ngắt như mãnh hổ xuất hiện, lướt ngang qua tầm mắt. tiếp theo là chiếc thứ hai, chiếc thứ ba...
Thế như mãnh hổ xổng chuồng, đối mặt với đao thương như rừng.
Hao Hổ chiến xa của Cảnh quốc! Đội của Vương Khôn!
Đội của Lý Long Xuyên đang cắm vào đội của Phó Thành đột ngột chuyển binh sát, hồn thành một thể, hóa thành một mũi tên khổng lồ, xuyên thủng đội của Phó Thành, nghênh ngang rời đi.
Quân của Phó Thành hoàn toàn hỗn loạn trận hình, tạo thành một bức bình phong che chở thiên nhiên.
Đội Hao Hổ chiến xa của Vương Khôn khí thế hung hăng xông tới, kết quả lại chỉ được tay không, trơ mắt nhìn đội của Lý Long Xuyên nhanh chóng chạy về đội ngũ Tề quốc.
"Đáng tiếc!"
Rời khỏi khu vực chiến trường, Lý Long Xuyên lẫn Trần Toán, đều buột tiếng thở dài gần như cùng lúc.
Lý Long Xuyên thấy tiếc vì khó khăn lắm mình mới tìm được cơ hội, đục được lỗ hổng, lại bị Trần Toán nhanh chóng dồn binh lực trám vào.
Trần Toán thấy tiếc...
Vì Phó Thành nhát gan, không giữ chân được đối thủ.
Tiếc vì Vương Khôn quá tham công!
Không chờ được mệnh lệnh của hắn đã tự tiện đánh ra, trong khi đội của Từ Tam còn chưa chạy tới vị trí cần thiết, chưa tạo xong miệng túi, khiến con cá lớn xổng ra chạy mất!
Nước cờ Hao Hổ chiến xa này, hoàn toàn thua trắng.
Trên chiến trường kịch liệt thế này, vị trí hạ một quân cờ nào cũng phải đạt được mục đích đặt ra, nếu không sẽ là lãng phí cực lớn. Nhất là quân cờ quan trọng như Hao Hổ chiến xa, Vương Khôn làm này chính là phạm tội!
Nhưng lúc này không phải lúc tính sổ.
Trần Toán nén cơn giận, nhanh chóng sắp xếp, trám lỗ hổng do hai đội bị phá lại.
Đứng trên Hao Hổ chiến xa, mặt Vương Khôn tái xanh, căm hận nhìn Phó Thành, chửi thề một tiếng đồ nhát gan, rồi quay xe rời khỏi.
Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, sai lầm lớn mắc phải vừa rồi là do hắn tự gây ra, và Trần Toán nhất định sẽ không tha thứ.
Chiến trường khu vực thắt cổ mới vừa rồi còn đông đúc, thoáng cái chỉ còn lại tàn quân của Phó Thành. Hắn cắn răng thu xếp lính, đúng là quân của hắn bị dễ dàng đánh xuyên, hắn cũng không có gì để giãi bày.
Chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên, quân sĩ giao thoa đan xen vào nhau, sinh tử đâu chỉ một cái chớp mắt!
Lý Long Xuyên đúng là đã có một đợt xông trận vô cùng đặc sắc, nhưng chẳng có tác dụng gì tới toàn bộ chiến cuộc.
Hai phương trận bị phá được lấp lại rất nhanh, trước khi hao hết giọt máu cuối cùng, cuộc chiến này sẽ không dễ gì kết thúc.
Nên Lý Long Xuyên mới tìm cách phá vỡ chiến cuộc!
Tiếc là đã bị Trần Toán nhẹ nhàng phá hỏng.
Trong cuộc chiến này, hình thức tổ chức trận doanh của hai phe Tề Cảnh là khác nhau. Tề phương có mười doanh, mỗi doanh tự làm chủ, phối hợp lẫn nhau. Cảnh phương thì có hai mươi đội, đều nằm dưới sự chỉ huy của Trần Toán.
Trong chiến tranh siêu phàm, rất khó nói cái nào ưu việt hơn. Tập trung vào một chỗ thống nhất đương nhiên là có ưu thế, nhưng các đại thiên kiêu lôi bản lĩnh trông nhà của mình ra, dùng tài năng riêng của thiên tài để tranh thắng, thật sự cũng rất có lợi cho việc rèn binh.
Mặc dù chủ yếu là vì bên Tề quốc không có thiên kiêu có khả năng áp phục tất cả mọi người, nên không thể thống nhất về một mối, nhưng với hình thức chinh chiến hiện giờ, sau bảy ngày chiến đấu, hai bên cũng chưa phân ra thắng bại.
A Vũ là một người dân Húc quốc rất bình thường.
Tuổi bình thường, xuất thân bình thường, là một người lính lĩnh lương bình thường.
Nói thật lòng, hắn không hề biết ý nghĩa của cuộc chiến tranh này là gì, không biết tại sao phải chiến đấu, không biết tại sao phải liều mạng.
Nhưng cái gọi là ý nghĩa chiến tranh này, vốn cũng không quan trọng.
Cha hắn làm lính, hắn lớn lên cũng làm binh, như vậy mà thôi.
Yêu nước đương nhiên là yêu, yêu bao nhiêu, không nói được.
Húc quốc to hay nhỏ, mạnh hay yếu, hắn cũng sẽ không rời khỏi đất nước, không có cảm nhận gì quá lớn.
Tướng quân nói đi hướng nào, thì hắn đi hướng đó, tướng quân nói dừng thì hắn dừng.
Sự sợ hãi núp ở trên giường hành quân lệ rơi đầy mặt trước ngày khai chiến, hắn đã sớm quên. Trên chiến trường giết đến là nóng mắt, không còn tồn tại cái thứ gọi là sợ hãi này nữa. Hoặc là giết người, hoặc là bị giết.
Ở nơi này, quan hệ giữa người và người, còn đơn giản hơn quan hệ của người với heo.
Hắn tiến về phía trước, hắn quơ đao, hắn giết người. Cứ lặp đi lặp lại như thế, cho đến khi quân lệnh kêu hắn dừng lại, hoặc là hắn ngã xuống.
Khi tướng quân ở phía đối diện xông tới, hắn biết đã kết thúc.
Đây chính là như lời cha nói, sinh tử có số, số mạng đến rồi.
Một binh sĩ bình thường như hắn, không đỡ nổi một đao của đối phương đâu.
Nhưng hắn vẫn theo bản năng vung đao chém lên, đây là bản năng sau vô số lần quơ đao tạo ra, cũng là một đao mạnh nhất cuối cùng của đời hắn!
Kết quả cũng giống như hắn nghĩ, thanh đao nặng nề chém vào khoảng không.
Còn đao của đối phương thì nhẹ nhàng quẹt một cái qua ngực hắn.
Hắn cơ bản không nhìn rõ được một đao đó tới như thế nào!
Kết thúc rồi đúng không?
Ngoài ăn cơm, làm ruộng và làm lính, hình như hắn chưa hề làm một việc gì khác.
Cả đời này của mình sống là vì cái gì? A Vũ chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, không biết tại sao vào thời khắc này, ở cái nơi này hoàn toàn không thích hợp để ngẫm nghĩ về cuộc sống, lại đi nghĩ tới vấn đề này.
Con người bình thường là hắn, không có câu trả lời.
Giống hệt như hắn đã nghĩ, cơ thể hắn bay lên, rồi rơi mạnh xuống!
Nhưng...
Hắn đã nghĩ tới việc mình không phải là đối thủ, nghĩ tới việc mình sẽ bị một đao chém bay, chỉ có một việc là không ngờ... Mình lại không có chết.
Hắn nằm trên đất, cố gắng ngóc đầu lên nhìn xuống ngực mình, rồi thư thái lại nằm trở về.
Phù! Hắn thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Bên kia, thiên kiêu Cảnh quốc Ngũ Tướng Thần, sau khi dễ dàng chém bay một tên binh tiểu tốt, cũng ngẩn ra không ngờ.
Là một tu sĩ thiên kiêu, chỉ là tiện thể trên đường đi ngang qua chiến trường, quẹt một đao thôi. Giết một tiểu tốt vô danh, đương nhiên không cần phí sức. Hoặc là nói, dù chỉ sử dụng một phần lực, cũng là sỉ nhục.
Hắn khống chế lực đao chỉ vừa đủ để rạch bụng đối phương, tuyệt đối không để lãng phí thêm một chút.
Nhưng người này... Lại bị chém bay đi?
Ngũ Tướng Thần vô thức sinh ra nghi ngờ về khả năng khống chế của mình!
Hắn không nhịn được quay đầu qua nhìn, thấy bên dưới chiến y bị rách của tiểu tốt Húc quốc kia, dưới ánh đèn chiếu sáng, có chút băng văn chói mắt!
Ngũ Tướng Thần chuyển sang nghi ngờ thị lực của mình.
Mình nhìn nhầm phải không? Là ảo giác đúng không?
Chỉ là một tiểu tốt, mà con mẹ ngươi có nội giáp băng văn? ? ?
Nội giáp băng văn, ít nhất cũng phải Đô thống mới có chứ ?
Ngũ Tướng Thần đã ở lâu trong quân ngũ, vô cùng tin mình tuyệt không đoán lầm. Nếu đối phương là một tướng quân cấp bậc Đô thống, một đao kia của hắn sẽ không chỉ dùng chút lực đạo như vậy đâu. Nhưng đối diện rõ ràng chỉ là một tiểu tốt mà?
Tên chết tiệt này là bộ hạ của ai vậy?
Ngũ Tướng Thần sững người, quay đầu một vòng, và hắn nhìn thấy... cả một rừng phù triện chi chít.
"Không!"
Hắn chỉ kịp mắng một tiếng, đã bị phù triện ùn ùn kéo tới nhấn chìm.
Pháp thuật ngũ quang thập sắc vây chặt lấy hắn.
Yến công tử mặc cẩm y, chân không dính chút đất nào đứng ở đằng xa, mỉm cười khen ngợi: "Tốt lắm, làm thêm lần nữa."
Binh sĩ xung quanh chờ đợi nãy giờ lập tức xé phù triện trong tay.
Diễm quang, lôi quang, ánh đao chen nhau tràn tới.
Một chiếc hồ lô màu xanh đột ngột bay tới, hút hết quang diễm đầy trời vào trong.
Thiên kiêu Cảnh quốc Từ Tam ngự gió bay tới, một kiếm chém ra hoa đào đỏ thẫm cản đường, kéo Ngũ Tướng Thần vẫn còn đang choáng váng chuyển hướng, quay đầu bay đi.
Phó tướng Yến Phủ doanh, thiên kiêu Dực quốc Lận Kiếp đứng ngay đó ngẩn ra nhìn theo, hoàn toàn không tìm được cơ hội ra tay, kẻ đột ngột xông vào trận kia, đã chạy trốn thoát.
Không kiềm chế được vừa sợ vừa vội quay qua nhìn Yến công tử.
Nhìn lầm rồi, Khương Thanh Dương Hà Túc Đạo có là gì. Thiên kiêu vô song thật sự của Tề quốc, phải là vị này mới đúng!
Yến Phủ nhìn theo bóng lưng của Từ Tam và Ngũ Tướng Thần, nói: "Không tệ!"
Lận Kiếp lập tức giải thích: "Người tới sau là Từ Tam, thực lực quả thật không có gì để chê. Nghe nói hắn vốn cũng có suất để đi Hoàng Hà chi hội..."
"Ta là nói cái hồ lô kia không tệ, về phải đi mua một cái." Yến Phủ vừa nói, vừa lôi hộp đựng trữ vật ra: "Làm phiền phát phù triện trong này ra đi, trong tay các huynh đệ trống không hết rồi."
Lận Kiếp: "Rõ, tướng quân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận