Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1304: Che lấp

Trời cao mây rộng, ở trên quan đạo, một bộ thanh sam đang dạo bước mà đi, đạp nát đóa đóa mây xanh, nhìn tới ung dung không vội, tốc độ lại là cực nhanh.
Trong ngực của hắn căng phồng, qua một hồi, một cái đầu nhỏ lông xám đón gió chui ra, nháy nháy con mắt, có chút ngây thơ khi vừa tỉnh ngủ.
Một người một chó này đương nhiên là Khương Vọng cùng tiểu hôi cẩu mà hắn vừa thu dưỡng.
Không phải Khương Vọng thích thiếp địa phi hành, khiến cho tầm mắt của chính mình hạn chế như vậy, mà vì hiện tại thương thế vẫn chưa phục hồi, cũng không biết động tĩnh của Bình Đẳng quốc, không thể không điệu thấp làm việc.
Trước kia bận bịu chạy trốn, cũng không có thời gian nghiên cứu kỹ, chỉ biết cuối cùng là chạy về phía nam mà thôi. Nhưng sau khi rời khỏi chỗ tiểu trấn kia, Khương Vọng mới biết mình đã đến Tượng quốc.
Nước này có cự tượng, người Tượng quốc lấy làm cúng bái.
Khương Vọng lại không đi qua.
Dù sao nơi cự tượng dừng chân là Thánh địa nhà người ta, ngày thường cũng không mở ra. Mà hắn hiện tại cũng không có quá nhiều tâm tư tò mò.
Chẳng qua là thân ở Tượng quốc, hắn đương nhiên muốn đi Tinh Nguyệt Nguyên một chuyến.
Thứ nhất là bổ sung tinh lực đồ đằng, thứ hai tiếp tục giao lưu cùng Quan Diễn đại sư, ba thì... có cường giả truy tung hắn hay không, nếu hắn không phát hiện được, Quan Diễn đại sư sẽ có thể giúp hắn kiểm tra một lần.
Khương Vọng một bên bay nhanh, một bên tiện tay lấy ra một cái bao giấy dầu, nhanh chóng mở ra, vươn tay nâng, phô bày ở trước mặt con tiểu hôi cẩu nọ.
Bên trong gói giấy dầu là từng khối từng khối thịt đùi gà cắt gọn.
Vẻ mông lung trong mắt tiểu cẩu kia mơ hồ quét sạch sành sanh, thoáng chốc trở nên cực kỳ có tinh thần. Nó mở miệng gâu một tiếng, đắc ý bắt đầu ăn.
Với thể trạng của nó hiện tại mà nói, khẩu vị hiển nhiên là quá tốt, rất nhanh ăn sạch sẽ một bao thịt đùi gà này. Sau khi ăn xong, còn liếm liếm tay Khương Vọng lấy lòng.
Khương Vọng ghét bỏ ồ lên một tiếng, dẫn động Thủy nguyên tẩy rửa bàn tay của mình một lần.
Nhìn dòng nước tinh tế bay múa ở trên không trung, tiểu hôi cẩu kia lập tức rụt đầu một cái, hiển nhiên nhớ tới kinh lịch bị trói lấy tắm rửa năm xưa.
Một người một chó chậm rãi đi về phía Tinh Nguyệt Nguyên.
...
Dung quốc là một tiểu quốc không quá thu hút ở Đông Vực.
Từ những năm qua mà nói, một sự kiện có thể để cho người ta có ấn tượng, khả năng chính là năm Đạo Lịch ba chín một tám, Dung quốc dẫn đầu phát ra quốc thư, tuyên cáo khắp thiên hạ chuyện Dương quốc có ô họa tàn phá bừa bãi.
Đây cũng là một chuyện rất ít khi thấy quốc gia này đảm đương, nói lớn chuyện ra, Dung quốc có thể là tiêu trừ một trận đại họa, cứu vớt Đông Vực ở trong nước lửa... Đây đương nhiên chẳng qua là người Dung quốc lúc đó tự cho là như vậy mà thôi.
Sự thực là, Tề quốc quả quyết triệu tập đại quân, quét dọn ô họa triệt để, đồng thời cũng thu Dương quốc về đất Tề.
Đảm đương thanh danh cùng chỗ tốt thực tế đều là Tề quốc đấy.
Trong một đoạn thời gian rất dài, Dung quốc đều là trò cười của những quốc gia khác.
Một phen thao tác hao hết tâm lực, kết quả biến chính mình thành hàng xóm Tề quốc. Liền giống với một con thỏ chủ động ngủ thẳng một bên miệng cọp, nghĩ không ra trên đời này vẫn còn quốc gia như thế?
Thế nhưng tại bên trên Hoàng Hà chi hội năm Đạo Lịch ba chín một chín, Dung quốc hoàn toàn chính xác để cho rất nhiều người phải lau mắt mà nhìn.
Lâm Tiện thân có thần thông Vô Câu, dùng một thanh đao đốn củi lưu lại hào quang óng ánh độc thuộc về chính mình ở trên Quan Hà Đài.
Quả thật còn lâu mới có thể sánh cùng kẻ che đậy quần tinh như Khương Vọng Tề quốc, nhưng ngoại trừ Khương Vọng mà nói, phóng nhãn toàn bộ Đông Vực, ở bên trong cấp độ Nội Phủ cũng chỉ một tên Giang Thiếu Hoa của Thân quốc là có thể sánh cùng gã.
Người Dung quốc đều đã xưng Lâm Tiện là người thuộc ba thứ hạng đầu Nội Phủ rồi.
Cái gọi là "Ba thứ hạng đầu Nội Phủ Đông Vực", kỳ thật cũng không có gì quá uy phong đáng nói.
Nhưng đây cũng là một loại an ủi, đại biểu Dung quốc... có lẽ vẫn còn tương lai!
Bởi vì bóng ma bao phủ trên bầu trời quốc gia này đã khổng lồ như thế.
Người thực sự thanh tỉnh kỳ thật minh bạch, Dung quốc ẩn giấu Lâm Tiện thật lâu, lại chỉ nhận lấy kết thúc chán chường ở bên trên Hoàng Hà chi hội, gần như đã tuyên cáo cố gắng của Dung quốc thất bại.
Hoặc là giãy giụa thế nào đi nữa, cũng chẳng qua là lặp lại chuyện xưa của Dương quốc mà thôi.
Thậm chí như Dương địa quy về Tề địa, có lẽ đã là kết quả tốt nhất. Kết quả ác liệt hơn kỳ thật có rất nhiều. Tỉ như... Tề quốc cũng không muốn xem người Dung quốc là người Tề, mà xem toàn bộ Dung quốc tựa như là sào huyệt của hung thú!

Dẫn Quang thành là biên cảnh trọng trấn, đã từng là biên thành quan trọng bậc nhất giữa Dung quốc cùng Dương quốc, hiện tại trực tiếp giáp giới cùng Tề quốc...
Lực lượng quân thường trú ở đây đã tăng lên gấp hai có thừa.
Đối với Tề quốc trú quân thưa thớt trên đường biên giới này, bên phía Dung quốc có thể nói là trận địa sẵn sàng đón quân địch. Nhưng so với sĩ tốt Tề quốc ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin sắc bén. Sĩ tốt bên phía Dung quốc mặc dù không đến mức sợ hãi rụt rè, từng tên cũng vô cùng thấp thỏm.
Đây là chuyện có thể dễ dàng hiểu được.
Chênh lệch bên trên quốc lực vốn khổng lồ như thế, mặc cho là danh tướng cường binh như thế nào, cũng khó có thể bảo trì sĩ khí ngang nhau.
Xem như là quân trấn, Dẫn Quang thành chắc chắn sẽ không có bầu không khí nhẹ nhõm, thương nghiệp phát đạt giống những thành thị phổ thông kia, chỗ có thể cung cấp tiêu khiển cũng ít đến thương cảm.
Cho nên khi người béo hùng hùng hổ hổ kia, nói: "Thành thị cứt gà gì thế này, chỗ tiêu tiền cũng tìm không ra." thì cũng chẳng có gì lạ.
"Đúng vậy, đúng vậy." Tên người gầy đi bên cạnh gã lên tiếng phụ họa.
Thanh âm phàn nàn Dẫn Quang thành không thú vị mặc dù không hiếm lạ, hai người một béo một gầy này đi cùng một chỗ vẫn làm người khác tương đối chú ý đấy.
"Không có cách nào." Người béo bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Đã là thành không chỗ chơi, vậy trước tiên làm chính sự đi."
"Tam ca, có thể chơi một chút trước hay không?" Người gầy mang vẻ mặt đau khổ nói: "Đệ vẫn chưa muốn bắt đầu làm việc."
Đùng!
Người béo vung một cái tát đập lên trên ót y, đại nghĩa lẫm nhiên nói: "Ăn không ngồi rồi đáng xấu hổ! Ngươi không làm việc, ta ăn cái gì? Tiền ăn chơi ta kiếm từ chỗ nào?"
Người gầy vuốt vuốt đầu, cực kỳ ủy khuất nói: "Được rồi."
Hai người vì vậy đi về phía hướng bắc.
Cho đến khi rời đi một khoảng thời gian rất dài, ngang qua rất nhiều người, rất nhiều phòng ốc.
Người béo bỗng nhiên dừng lại, từ trong ngực móc ra một quyển địa đồ, nhìn nhìn đối chiếu cẩn thận.
Nhưng sau đó gã lại xoay người, không nói một lời đi về phía nam.
Người gầy đi theo phía sau, cắm đầu rời đi nửa ngày lại nhịn không được hỏi: "Tam ca, vừa rồi có phải chúng ta đi nhầm hay không?"
Người béo quay đầu nhìn chằm chằm y: "Ừm?"
Người gầy méo miệng: "Hỏi một chút đi."
"Lý lão tứ a Lý lão tứ." Người béo quát lớn: "Đầu óc ngươi không dùng được thì ít nói một chút. Hiểu được cái gì gọi là dò đường không? Chúng ta hiện tại làm người xấu đấy, lúc nào cũng phải chuẩn bị đường lui thật cẩn thận. Cái này gọi là trước khi trời mưa phải chuẩn bị dù, ngươi có hiểu được hay không?"
"Hiểu được!" Người gầy thực sự ủy khuất.
"Đáng ghét!" Người béo hất đầu, vênh vang đắc ý tiếp tục dẫn đường.
Hai người lần này không tiếp tục đi sai chỗ, chiếu vào địa đồ, rất nhanh tìm đến vị trí.
"Ài, nơi này còn có người ở." Người gầy biểu hiện ra vẻ chán ghét buồn bực: "Thật phiền phức."
Ở trước mặt bọn họ chính là một chỗ sân nhỏ rất rộng.
Hai tên môn đinh khổng vũ hữu lực đang cảnh giác nhìn bọn họ: "Làm cái gì vậy?"
Không biết là do nơi này quá vắng vẻ, hay là vì nguyên nhân gì khác.
Trên đường lúc này cũng không hề có người qua lại.
Người béo không nói lời nào, trực tiếp một tay kẹp một tên, giống như hái quả đào nhẹ nhõm lấy hai cái đầu xuống, một cước đạp cửa lớn ra, nhanh chân đi vào bên trong.
Người gầy nhẹ nhàng sửa sang lại một chút vết máu, trên hai vai vừa khiêng một bộ tử thi không đầu, theo sát phía sau, cũng đi vào trong sân.
Y tùy tiện ném hai cỗ thi thể xuống đất, quay người muốn đóng cửa lớn lại.
Nhưng chốt cửa dù sao cũng bị đạp gãy, làm thế nào cũng không thể đóng lại được.
Phanh phanh!
Y đập cửa hai lần, tức giận nói: "Tam ca à, huynh ra sức quá lớn! Không sửa được cái cửa này rồi!"
Lúc đó người béo đang một cái tát đập đầu một thị nữ vào trong lồng ngực, bắt lấy cỗ thi thể này trở tay ném một cái.
Thi thể liền vừa vặn cắm ở phía sau cửa.
Gã tức giận nói: "Như vậy không phải là xong rồi sao? Đồ đần!"
"Ai !" Người gầy phảng phất như phát hiện ra thế giới mới, vui vẻ vỗ tay nói: "Chúng ta xem người nào xếp cao hơn!"
Người béo trợn trắng mắt: "Chả có gì hay ho mà chơi."
Nhưng dưới chân lại nhanh cất bước, tranh thủ thời gian tiến vào phòng trong.
"Không được chơi xấu!" Người gầy luôn mồm kêu, theo sát ở phía sau.
Bên trong rất nhanh vang lên tiếng thét, nhưng thanh âm cũng không thể truyền ra xa được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận