Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1745: Mưa phía tây, tình phía nam (1)

Phía nam Trần Quốc, phía tây Ung Quốc, có nước tên là “Tiều”.
Thạch và Tiêu, từng cộng hưởng thiên hạ. Tổ tiên hai họ dắt tay nhau lập quốc. Đương nhiên câu chuyện sau này mọi người đều biết.
Họ Thạch ngồi vững long ỷ, hậu nhân họ Tiêu chạy trốn tới Ung Quốc.
Năm đó U Minh Đế Hàn Chu độc thân thụ hàng đương nhiên là giai thoại, Tiêu gia đóng giữ ở cô thành không ai giúp, người còn chưa chết, triều đình Tiều Quốc liền lập bia lập truyện muốn lấy thanh danh giết người, cũng là sự thật.
Từ đó về sau họ Tiêu làm quan to, trung thành và tận tâm.
Đến đời Uy Ninh Hầu Tiêu Võ, càng là dẫn quân phạt Tiều, thề diệt hoàng thất họ Thạch.
Lúc đó, tân quân Ung Quốc Hàn Hú cứu vãn xã tắc, bức lui Trang đế, lập Mặc gia là quốc học, đạt được Mặc môn ra sức ủng hộ. Quốc nội một công tám hầu đều quy phục, cải cách triều chính, khiến quốc gia dục hỏa tân sinh.
Ung quân muốn thể hiện thành tích của tân chính, Uy Ninh Hầu muốn chứng minh lòng trung thành, chính cái gọi là quân thần một lòng. Mà lấy cường Ung phạt nhược Tiều, không khác lấy đá đè trứng. Thiên thời địa lợi nhân hòa đều ở đây, trận chiến này theo lý nước chảy thành sông.
Nhưng cuối cùng lại sấm to mưa nhỏ, không giải quyết được gì.
Thật sự làm cho người khó hiểu.
Trên phố đồn đại, là Trần Quốc nhúng tay, khiến Ung Quốc lui binh.
Nhưng chỉ một Trần Quốc, quốc thế so với Tiều Quốc cũng không mạnh hơn bao nhiêu, lại dựa vào cái gì, để cho Ung Quốc tạm dừng binh qua chứ?
Ung Quốc to lớn như vậy, năm đó cũng là luân chiến chư quốc, vừa rồi quật khởi, trở thành đại quốc khu vực. Tuy thua trận Trang Ung quốc chiến, đánh dăm ba cái Trần Quốc, nghĩ đến cũng không có vấn đề gì.
Quốc chủ Trần Quốc ở trước mặt Hàn Hú nào có thể diện gì!
Cho nên cũng chỉ là nghe đồn, không có mấy người tin tưởng.
Nguyên nhân chân chính trong đó, ước chừng chỉ có những đại nhân vật cao cao tại thượng mới biết được.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, mặc dù quốc thế Tiều Quốc ngày càng lụn bại, cuộc sống của bách tính trong cảnh nội vẫn an ổn.
Trong nước có một huyện Văn Sơn, chữ văn nhìn núi mà không thích bằng, trong huyện có nhiều ngọn núi hiểm trở, cho nên lấy cái tên này.
Giờ phút này, tại một đỉnh núi hiểm trở đâm thẳng vào tầng mây, hai bóng người hiện ra vết tích.
Cửu Chương Ngọc Bích tên là Bi Hồi Phong, trôi nổi giữa hai người.
Phương Hạc Linh cố gắng kiềm chế niềm vui sướng thu hoạch, lúc mở mắt ra, cơ mặt đã rất buông lỏng. Sau đó gã nhìn thấy ánh mắt Vương Trường Cát.
Bình tĩnh mà xa cách như vậy.
Khuôn mặt trong ký ức vốn thuộc về Trương Lâm Xuyên này, chỉ là vì ánh mắt khác biệt, liền hiện ra khí chất hoàn toàn khác biệt.
Phương Hạc Linh không biết tại sao, trong lòng hoảng hốt, lập tức nói: “Ta thu hoạch được một môn ấn pháp của Hoàng Duy Chân truyền lại, gọi là Dư ấn, bác đại tinh thâm. Thiên tư của ta có hạn, khó giải huyền bí trong đó, vẫn xin Vương sư huynh hỗ trợ chỉ điểm một chút.”
Lúc nói những lời này, vẻ mặt gã thành khẩn.
Vương Trường Cát chỉ thản nhiên nhìn gã một cái: “Thu hoạch của ngươi, ngươi tự mình thu xếp đi.”
Cảm giác an toàn của một người được muốn xây dựng nên cần thời gian rất dài. Mà gõ nát nó, thường thường chỉ cần một chuyện, thậm chí chỉ trong nháy mắt.
Sự cảnh giác và đề phòng, tự ti và mong đợi của Phương Hạc Linh.
Vương Trường Cát đều thấy rõ ràng, song hắn cũng không quá để ý, nói một câu như vậy đã là cực hạn.
Giờ phút này hắn đứng ở đỉnh núi vô danh, nhìn biển mây dưới bóng đêm, tùy ý dựng thẳng một ngón tay trước mặt.
Đầu ngón tay là một viên Quỳ Ngưu nguyên đan, đen như châu ngọc hổ phách, bên trong ẩn ẩn có lôi đình.
Phương Hạc Linh im lặng đứng ở bên cạnh, đương nhiên gã không dám hỏi Vương Trường Cát có thu hoạch gì, nhưng suy đoán chắc là thu hoạch cao cấp nhất cùng loại với bí mật Thần Lâm của Hoàng Duy Chân.
Nếu quy tắc của Sơn Hải Cảnh là công bằng, ai làm được chuyện càng khó làm hơn, không cần nói cũng hiểu.
Thiên phong cuồn cuộn thổi qua ngọn núi vô danh.
Người vô danh đi theo người vô danh.
Vương Trường Cát lẳng lặng nhìn phía trước, ánh mắt xa cách, không có động tác gì khác.
Phương Hạc Linh không biết hắn đang nhìn biển mây, hay là đang nhìn Quỳ Ngưu nguyên đan.
Rất muốn thảo luận một chút gì đó, nhưng lại không biết lấy cái gì ra để thảo luận với hắn.
Chỉ là an tĩnh đứng cùng hắn.
Mặc kệ thời gian trôi qua.
Đợi đến lúc mặt trời nhảy ra khỏi biển mây, vạn dặm tầng mây phủ lên màu vàng, Vương Trường Cát mới phá vỡ yên tĩnh.
“Đã đến giờ rồi.” Hắn nói.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng ngoắc một cái, đã há miệng nuốt viên Quỳ Ngưu nguyên đan này vào.
Lôi quang dữ dội lập tức bùng lên trên người hắn!
Khí thế kinh khủng chỉ tiết lộ một chút, Phương Hạc Linh đã không chịu được lui về phía sau một bước.
“Không cần khẩn trương." Lôi quang xuyên qua thân thể đã tụ tập đến trình độ có thể nói là hung hiểm, nhưng giọng nói của Vương Trường Cát vẫn bình tĩnh như cũ: “Ta chỉ bù đắp khuyết điểm của thân thể này một chút.”
Những lời tương tự, Phương Hạc Linh tựa hồ đã từng nghe Vương Trường Cát nói qua, không nhớ là xảy ra lúc nào. Nhưng cho tới bây giờ gã đều cho rằng, đó chỉ là lời nói khiêm tốn.
Mạnh như Vương Trường Cát, làm gì có “khuyết điểm” gì?
“Trong phạm vi mà ta biết, ngài là thiên tài hàng đầu.” Phương Hạc Linh từ đáy lòng nói.
Vương Trường Cát hờ hững nói: “Đây là thân thể mở liền tứ phủ cũng chưa chạm đến thần thông, cho nên Trương Lâm Xuyên mới từ bỏ nó, mưu đoạt Bạch Cốt thánh khu. Chẳng qua trong đệ ngũ phủ, ta đã bắt được Lôi Trì.”
Lôi Trì?
Phương Hạc Linh có chút thất vọng mơ hồ.
Gã đã lăn lộn trong Vô Hồi cốc một thời gian dài như vậy, đối với thế giới tu hành từ lâu đã không còn xa lạ gì. Lôi Trì gã cũng từng nghe nói.
Tuy nói không có thần thông mạnh nhất, chỉ có người mạnh nhất.
Nhưng lấy vị cách của bản thân thần thông mà nói, Lôi Trì khẳng định kém hơn loại thần thông cấp chủ tể như Lôi Tỳ. Dù sao Lôi Tỳ chính là được xưng “Nhất tỷ ấn thiên địa, ta là Lôi Điện chủ". Lôi Trì đương nhiên cũng phải chịu sự điều khiển của nó.
Gã cảm thấy…thần thông như vậy không xứng với Vương Trường Cát.
Nhục thân mở liền tứ phủ cũng không tìm thấy thần thông, lại ở đệ ngũ phủ bị Vương Trường Cát hái xuống thần thông, đây mới là sự tích cần phải xứng đôi với cái tên Vương Trường Cát này.
Nhân vật như Vương Trường Cát, thần thông hái xuống, không nói là tuyệt đỉnh, ít nhất cũng phải là vị cách của vô thượng thần thông…
Phương Hạc Linh cũng không biểu hiện ra ngoài vẻ thất vọng của mình, gã chỉ nghiêm túc nhìn những lôi quang kia, muốn nhìn thấy một ít tiếng vang không giống bình thường.
Vương Trường Cát có lẽ không phát hiện ra tâm tình của Phương Hạc Linh, có lẽ phát hiện nhưng cũng không để ý, chỉ tiếp tục nói: “Lôi Trì là một thần thông rất thú vị, có khả năng mở rộng. Ta sinh ra rất nhiều ý nghĩ đối với nó, trong đó có một loại tuyệt diệu nhất, hôm nay mới có cơ hội nghiệm chứng.”
Ngón trỏ của hắn ở vị trí ngực hư điểm một cái: “Đây là Lôi Trì.”
Trong Ngũ Phủ Hải, tòa Nội Phủ thứ năm ầm ầm hiện ra, lôi quang lấp lóe trong đó!
Mà vị trí ngực kia, cũng theo tiếng hiện lên một quang điểm mãnh liệt lôi điện nhảy vọt.
Lơ lửng ở nơi đó, chói mắt vô cùng.
Ngón tay Vương Trường Cát nhẹ nhàng di động xuống phía dưới, lại có một đạo điện quang tùy theo di chuyển. Ở giữa ngực bụng, xẹt qua một đường điện quang rõ ràng…
Như là thần văn cổ xưa, lại miêu tả hư ảnh gì đó.
Khi ngón tay này ngừng lại, lại một quang điểm có lôi điện bập bùng sinh ra!
Bên trong Ngũ Phủ hải người ngoài không nhìn thấy, Nội Phủ thứ tư cũng hiện ra trên bầu trời. Mà trong Nội Phủ thứ năm, lúc này một đạo lôi quang nhảy ra, bùng nổ như cầu, vượt qua không trung, gác trên Nội Phủ thứ tư!
Bạn cần đăng nhập để bình luận