Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1459: Tinh quang như mũi tên

Phía đông Húc quốc chính là Tề.
Để giảm thiểu khả năng xung đột chính diện với Đại Trạch Điền thị, Khương Vọng không thể không lần nữa ẩn hình, biến ra như ý tiên y, đội một nón lá rộng vành.
Được Dư Bắc Đấu lên tiếng giúp ở Thiên Hình Nhai, sau khi được Tam Hình Cung cho phép, Khương Vọng đã từng tưởng tượng cảnh tượng rạng rỡ khi mình trở về Tề...
Không ngờ về Tề thì cũng đã về, nhưng vẫn là lén lén lút lút.
Nhưng trong lòng bận lo nghĩ chuyện Quan Diễn đại sư, không còn chỗ để hắn cảm thấy buồn hay mất mát.
Nếu đã lén lút rời đi, thì trong địa giới nước Tề cũng không được tha hồ tùy tiện, vì khi không thể để lộ thân phận mà tùy tiện tung hoành trong quốc cảnh của một nước bá chủ, là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Rất có khả năng chỉ trong nháy mắt đã bị người ta đánh cho rớt xuống.
Khương Vọng ban ngày trà trộn vào các đội hành thương khác nhau, khi cưỡi ngựa lúc ngồi xe, ban đêm thì một mình dầm sương dãi nguyệt.
Không để lộ thân phận, liên tục đi không dừng không ngủ, lên đường với tốc độ nhanh nhất.
Từ khi bước vào phạm vi Tề Cảnh đến khi tiến vào Đại Trạch quận, hắn chỉ mất có ba ngày.
Đại Trạch quận ở phía bắc nước Tề, Tức Thành là trung tâm của Đại Trạch quận, Thất Tinh Cốc nằm ở phía bắc của thành vực Tức Thành.
Khương Vọng từng đến Tức Thành không chỉ một lần.
Lần đầu tới là ngồi cùng xe với Lý Phượng Nghiêu, lần thứ hai tới là tuân lệnh bay thẳng, lần thứ ba tới thì che giấu hành tung...
Chữ “Tức” trong Tức Thành, có cách viết giống người đứng cạnh cái máy ăn, nên trong triều có lời đồn, bảo "Điền thị có dã tâm như thao thiết, tham lam gấp gáp."
Tiếng xấu không biết có phải họ truyền hay không.
Khương Vọng không để ý lắm, bây giờ hắn chỉ muốn làm sao lẻn vào được Thất Tinh Cốc.
Điền thị xây lầu canh ở đây, bố trí trận pháp, còn cắt cả một đội tộc quân thường trú. Bề ngoài chỉ có một con đường để ra vào sơn cốc, khi Thất Tinh Lầu bí cảnh không mở, lối đi này cũng bị đóng kín.
Bởi vì thứ có giá trị duy nhất của nơi này chính là bí cảnh, có người cảm thấy, lúc nó không mở, Thất Tinh Cốc chẳng có gì phải canh chừng, thực ra không phải vậy.
Mỗi một xó xỉnh của bí cảnh Thất Tinh Lầu đều vô cùng trân quý, không phải ai cũng tranh thủ lấy được. Nên mới có nhiều người chấp nhận ẩn núp ở trong cốc, chỉ chờ đến ngày nó mở cửa, trong lịch sử đã từng xảy ra những chuyện tương tự.
Nhưng cái mức độ phòng ngự như diễn tuồng kia, không có khả năng phòng được Khương Vọng.
Điền Thường vẽ thêm một con đường mòn hẻo lánh, từ mặt đông rừng xuyên vào. Khương Vọng đã đến đó xem, nói là đường, thật ra là lối đi do thú giẫm ra, thật chẳng biết sao Điền Thường tìm ra được.
Từ những gì Khương Vọng moi ra được từ người này, những tin tức tương tự hắn có nhất định còn rất nhiều.
Ngay cả thứ tự sắp xếp trong nội bộ Điền gia, trong số những người hiểu rõ Điền gia nhất, Điền Thường nhất định được xếp mấy hạng đầu.
Nếu nói còn có ai có sự hiểu biết về Điền gia cao hơn Điền Thường, Khương Vọng chỉ nghĩa được duy nhất một người, Điền Hòa.
Không biết Điền Hòa bây giờ đang làm gì... Khương Vọng khó hiểu nghĩ.
Người này là tâm phúc số một của Điền Thường, vậy mà lại không cùng Điền Thường đến Tinh Nguyệt Nguyên.
Khương Vọng không định đi con đường mòn Điền Thường vẽ, hắn cần thông tin của Điền Thường, nhưng không hoàn toàn tin tưởng Điền Thường, mặc dù bản vẽ này sau khi nghiệm chứng cơ bản là chính xác.
Hắn có một bộ nặc y không chê vào đâu được, đây là lá bài tẩy chẳng có mấy người biết, cũng là chỗ dựa để hắn lẻn vào Thất Tinh Cốc.
Sau khi đã nắm vững tất cả các điểm cần lưu ý, hắn mặc nặc y vào, hoàn mỹ tránh thoát những điểm giám sát, thoải mái từ phía trên sơn cốc đi vào Thất Tinh Cốc.
Nơi này ban đêm vô cùng an tĩnh, mọi việc đều vô cùng thuận lợi...
Trừ việc lúc hắn hạ xuống sơn cốc, đột nhiên trên người xuất hiện tinh quang!
Luồng tinh quang này từ một chỗ xa không biết chiếu tới, sáng rực trong đêm, trong chớp mắt bao phủ Khương Vọng vào trong.
Tinh quang đột ngột chiếu xuống, làm thân hình Khương Vọng bị hiện rõ, ngay cả nặc y cũng không điều chỉnh kịp, khiến hắn bị lộ chừng hai hơi thở, mới lại giấu được thân hình Khương Vọng đi - nhưng vậy thì cũng có ý nghĩa gì!
Tinh quang rực rỡ như vậy, người Điền gia thì đâu phải người mù!
Cả Thất Tinh Cốc sôi trào.
"Có người xông vào cốc!"
"Mau báo về Tức Thành!"
"Bắt hắn lại!"
Âm thanh huyên náo từ bốn phương tám hướng ùa tới, đuổi sát theo âm thanh là rất nhiều tu sĩ giơ đao cầm kiếm.
Khương Vọng ngây ra.
Nếu không phải luồng tinh quang kia là Ngọc Hành tinh quang quen thuộc, mang theo khí tức của Quan Diễn đại sư, thì hắn đã xoay người bỏ chạy.
Nhưng bây giờ không chạy, hình như cũng không được...
Điền Hi Lễ tới thì làm sao?
Điền An Bình tới thì làm sao?
Quan Diễn đại sư... Đang làm gì vậy? !
Khương Vọng hoảng hốt, như nghe thấy tiếng xiềng xích kéo lê dưới đất...
Còn đang phân vân bối rối, thân hình chợt nhẹ đi, toàn thân được một luồng lựa nhu hòa bao phủ, không ngừng kéo hắn đi.
Khương Vọng thả lỏng toàn thân, theo luồng lực kia bay lên, bay lên trời cao với tốc độ kinh người.
Một nam tử hơi gầy, khí chất lịch sự đột ngột xuất hiện trong tầm mắt Khương Vọng, từ xa đạp không đi tới, mỗi một bước đều khiến bóng đêm rúng động.
"Không biết tân khách phương nào đến thăm, mà lén lút như vậy! Sợ Điền gia ta chiêu đãi không chu toàn hay sao?"
Cao Xương hầu Điền Hi Lễ!
Khương Vọng nào dám đáp lời, chỉ mong nặc y và cái nón rộng vành sẽ giúp che kín toàn thân mặt mũi, giờ không còn dám hy vọng ẩn giấu được tung tích, nặc y này qua mắt tu sĩ Thần Lâm còn khó, nói chi giờ còn đang hiện lồ lộ bay lên vùn vụt trong làn ánh sáng này.
"Dừng lại!" Điền Hi Lễ từ xa đã vung tay ra.
Khương Vọng thấy bóng đêm gần đó cuộn lên, nhanh chóng tạo thành một cánh tay đen nhánh khổng lồ, một trảo chụp tới!
Đạo nguyên trong cơ thể cuồng trào, hắn đang định ra tay đối phó.
Thì trong bóng đêm vô tận, ở một đầu của luồng sáng tinh quang, một điểm sáng nhanh chóng to lên, hiện ra một tòa tinh lầu rực rỡ, vượt qua không gian, chỉ lóe lên một cái, huy quang tinh lầu đã bao phủ hắn vào bên trong.
Trước khi cánh tay khổng lồ màu đen kia chụp trúng, nó nhẹ nhàng rung lên, phá vỡ những trói buộc, kéo Khương Vọng bay vụt lên cao!
Trong nháy mắt đã bỏ rơi Điền Hi Lễ xa tít tắp.
Khương Vọng được bao phủ trong tinh lầu huy quang, bên dưới tinh lầu rực rỡ, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, Thanh Vân Tiên Thải lại liền truyền tới cảnh cáo...
Có một tiếng rít cực nhỏ cực nhẹ đang bay đến gần với tốc độ cực cao!
Hắn nhìn thấy...
Trong không trung xa xôi có một đốm tinh quang như mũi tên, đang cực nhanh bay tới.
Nó xuyên qua màn đêm, để lại một đường kéo dài mơ hồ trong bầu trời đêm!
Tinh quang mũi tên chưa đến.
Khương Vọng đã cảm nhận được tim mình bắt đầu đau đớn.
Hắn hoảng hốt nhìn thấy một tòa tiểu lâu cổ quái, và bên dưới giếng trời của tiểu lâu đó...
Là Điền An Bình áo mỏng bay bay đang ngẩng đầu nhìn tới!
Mũi tên tinh quang từ xa mà tới đó là mũi tên xuyên tim! Nó được phát ra từ cái tiểu lâu kia, từ Điền An Bình!
Hắn nhìn thấy mình rồi? Có thấy rõ mình không?
Khương Vọng kinh hoàng thầm nghĩ.
Cảm giác bị người ta tỏa định lại biến mất.
Hắn rơi vào tinh lầu rực rỡ, trở nên yên tĩnh trong màn hào quang chói lọi.
Ở Thất Tinh Cốc, mọi người nhìn thấy, tinh lầu của người thần bí chỉ lóe lên một cái, hắn đã hoàn toàn biến mất.
Trong bầu trời đêm, luồng tinh quang sáng ngời chiếu xuống đã không còn, tòa tinh lầu rực rỡ cũng không còn bóng dáng.
Chỉ còn một tia tinh quang từ xa bắn tới, xẹt qua màn đêm trống trơn tối tăm, kinh hồng cô độc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận