Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 263: Qua sinh nhật, muốn ăn trứng

"Hướng về phía trước! Ngươi phải vĩnh viễn hướng về phía trước! Không bao giờ được lùi về phía sau!"
"Nhưng ta mệt mỏi quá, sư phụ ơi, ta mệt mỏi lắm. Rất mệt mỏi! Ta... Không muốn đi tiếp nữa!"
"Ngươi quên rồi? Ngươi quên hử? Có phải ngươi đã quên hết rồi không?"
"Hướng Tiền! Hướng Tiền! Hướng Tiền!"
Hướng Tiền giật mình tỉnh dậy.
Nhìn trái nhìn phải, hắn sững ra, mới nhớ ra mình đang ở trong trấn thính của Thanh Dương trấn.
Mồ hôi lạnh mướt lưng nhắc hắn nhớ, hắn đã rất lâu không nằm mơ. Đã từ rất lâu rồi… không còn nhớ lại.
Mỗi một ngày, hắn đều cố tình giải tán đạo nguyên, say khướt ngả đầu xuống ngủ, lúc tỉnh giấc, đầu đau muốn nứt, cái gì cũng không nhớ nổi, đó là trạng thái tốt nhất.
Trong lòng trở nên yên bình hiếm thấy.
Không cầu được yên bình, thì cầu nó trở nên lộn xộn.
Không cầu được giải thoát, thì cầu mình lãng quên.
Lãng quên...
Lúc này trời mới vừa tờ mờ sáng, trong trấn thính, đám bộ khoái ngã trái ngã phải, ngủ say tít thò lò.
Hướng Tiền đứng dậy đi ra khỏi trấn thính, cầm thiết bị lên, chọn đại một hướng kiểm tra, đây là việc hắn đang làm dạo gần đây.
Hiện giờ ôn dịch bùng nổ, chỉ có siêu phàm tu sĩ mới bảo đảm được an toàn.
Ở đâu có người cần đồ đạc, ở đâu người trúng dịch cần di dời, ở đâu có người thừa dịp loạn sinh sự... cũng cần hắn tới xử lý.
Cả Trúc Bích Quỳnh tính tình ngây thơ, hay Trương Hải lúc nào cũng mê luyện đan không muốn rời, cũng đều làm như vậy. Bận không ngơi tay, không ngừng không nghỉ. Mãi đến lúc này, mới có chút cơ hội nghỉ ngơi.
Bên Gia Thành đã công khai công bố ôn dịch, hơn nữa còn bắt đầu đối phó toàn diện, tiếp viện các nơi đã tới. Đường đi rất là khúc chiết, nhưng cuối cùng cũng đã nhìn thấy chút ánh sáng.
Những thứ này, đều là do thiếu niên kia mang tới. Người thiếu niên tự tin kiên định, nói thần thông Nội Phủ nhất định không phải là điểm cuối của mình đó...
Nhưng Hướng Tiền không rảnh.
Hắn luôn bắt mình phải bận rộn, có như vậy mới chống đỡ được giấc mơ đã làm hắn tỉnh giấc kia. Đúng vậy, dạo này hắn đã tìm ra một cách đối phó với đau khổ mới. Ngoài rượu, sự bận rộn không ngừng cũng là một cách.
Kiểm tra một vòng, đưa hai người vừa bị phát hiện mắc dịch đến nơi cô lập đặc biệt ở khu tây, những người từng có tiếp xúc với họ cũng đã được đánh dấu, phần công việc tiếp theo sẽ có người khác quan sát.
Người mắc dịch được tập trung ở khu tây, từ một trăm ba mươi người thời điểm đầu nay đã tăng lên đến hai trăm bốn mươi bảy người.
Nhưng có thể nhìn thấy được, sau khi sử dụng các biện pháp mạnh, số lượng người mắc bệnh mới đã giảm bớt rất nhiều.
Hai tu sĩ danh y Trọng Huyền gia phái tới đều ở đây toàn lực chữa cho người mắc dịch.
Dược vật để chữa trị hoặc ít nhất làm trì hoãn căn bệnh là ưu tiên hàng đầu, vì từ lúc người mắc dịch đến khi mất chỉ ngắn ngủn ba tới năm ngày. Nếu chỉ dựa vào hai danh y đạo tu chữa cho từng người, e là sẽ có rất nhiều người không thể chờ nổi đến phiên mình.
Loại thuốc này không phải là không có, nhưng thứ tìm được hiện giờ, thì quá đắt, cơ bản là không thực tế, không có nhiều ý nghĩa.
Ví dụ một viên Khai Mạch Đan là đủ để giải quyết vấn đề bị lây dịch, nhưng ai có khả năng vì hai trăm bốn mươi bảy dân thường mắc dịch của Thanh Dương trấn, mang đến hai trăm bốn mươi bảy viên Khai Mạch Đan?
Rồi cả thành vực là bao nhiêu? Cả Dương quốc là bao nhiêu? Cơ bản là không có thế lực nào gánh nổi, hoặc đồng ý gánh.
Siêu phàm tu sĩ không bị ôn dịch ảnh hưởng, không phải vì họ có cách đặc biệt để xử lý ôn dịch, mà vì họ có phi phàm chi khu.
Trên thực tế, hai danh y đạo tu sĩ kia ngày đêm chữa trị, đã là một khoản chi phí vô cùng không nhỏ, đạo nguyên thạch họ sử dụng, tiền xem bệnh, đều không phải con số người bình thường tưởng tượng nổi.
Cũng chỉ có tiền muôn bạc biển như Trọng Huyền Thắng, mới chịu phái tới cho Khương Vọng.
Đưa người bị mắc dịch vào nơi cô lập, làm số hiệu cho từng người, ghi tên họ, thống nhất phân phối nguyên vật liệu...
Làm hết mọi thứ xong, Hướng Tiền mới xoay người rời đi.
Có một đôi mắt nhìn theo hắn, không ngừng dõi theo, quan sát khít khao.
Hướng Tiền quay phắt đầu lại, đúng lúc nhìn thấy chủ nhân của đôi mắt kia, là từ một người ở trong một căn phòng nhỏ trên lầu một bên phải, thò đầu ra nhìn hắn.
Cốp!
Thấy hắn quay đầu nhìn, cửa sổ lập tức đóng vào.
Hình như là bị cụng đầu.
"Á!"
Một tiếng thét chói tai.
Hình như là té lộn mèo.
Tuy chỉ một cái liếc ngắn ngủi, nhưng bằng con mắt của một tu sĩ siêu phàm, Hướng Tiền vẫn nhìn ra được cảnh ở trong cửa sổ.
Là một đứa trẻ.
Gầy đến trơ cả xương.
Hướng Tiền còn đang nghĩ có nên đi lên xem một cái hay không, thì cửa sổ nhỏ kia lại két một tiếng mở ra.
Tiểu hài tử chắc là đứng trên ghế, thò đầu ra cửa, vừa tò mò, vừa sợ hãi nhìn Hướng Tiền.
Hướng Tiền cố rặn ra một nụ cười.
Mặc dù nụ cười của hắn không thể nói là tươi tắn rạng rỡ, nhưng có vẻ đã cho thằng bé trai dũng khí.
"Hôm nay." Đôi môi thằng bé trắng xanh, nói năng cũng không có sức: "Là sinh nhật bảy tuổi của ta!"
Giọng nói non nớt trẻ con kia, đã phá vỡ rất nhiều lớp bụi phong trần.
Hướng Tiền trong thoáng chốc nhớ ra, hắn cũng còn trẻ tuổi.
Cong ngón tay nhẩm tính, mới cập quan có năm năm, vẫn còn là một thanh niên phong nhã hào hoa.
Nhưng đã rất lâu rồi chưa chỉnh trang lại dung nhan, râu tóc hơi lộn xộn lung tung, làm hắn trông tang thương hẳn.
Tiếc nuối là... Hướng Tiền làm sao không nhìn ra, sinh mệnh của tiểu hài tử kia đã như nến tàn trước gió.
"À!" Hướng Tiền nói: "Chúc mừng ngươi lại lớn thêm một tuổi!"
"Cám ơn!" Thằng bé trai gật đầu, bày tỏ cảm ơn, tiếp đó tò mò hỏi: "Đại nhân, ngươi là Bồ tát giúp chúng ta phải không? Nương nói... Các ngươi là Bồ tát."
Một trong thánh địa Phật môn, Huyền Không Tự nằm ở ngay trong đông vực, ở nơi này, đạo thống được truyền bá rất rộng.
Bồ tát là một loại quả vị của phật môn, có khi còn được dùng đại biểu cho người có công đức lớn.
"Chúng ta không cần dựa vào Bồ tát, gặp phải khốn khó, chúng ta nên dựa vào bản thân mình cố gắng!"
Hướng Tiền theo bản năng định nói như vậy, nhưng rồi nhận ra, mình không xứng nói những lời đường đường chính chính như này.
Hắn có chỗ nào giống người luôn cố gắng đâu!
Nên hắn bèn hỏi: "Ngươi có nguyện vọng gì không?"
Thằng bé trai ngẫm nghĩ, vừa ngượng ngùng, vừa ngần ngừ, lại có chút không kiềm chế được hy vọng: "Mỗi năm ngày sinh nhật, nương đều cho ta ăn hai quả trứng..."
Cái này quá dễ.
Hướng Tiền thầm nghĩ.
"Cha nương ngươi đâu?" Hắn hỏi.
Tiểu hài tử giọng khổ sở: "Cha nói, họ đi ra ngoài kiếm tiền, nếu không đến khi ôn quỷ rời đi, ta không đến học đường được."
Hướng Tiền trầm mặc.
Bây giờ, ở đây, còn đi được đến đâu để kiếm tiền?
Phụ thân mẫu thân của thằng bé đi ra ngoài vào lúc này, chỉ có hai khả năng, đi chữa bệnh, hoặc là đi chết.
Nếu là đi chữa khỏi, bọn họ sẽ không có khả năng không trở lại với con. Cho nên kết quả thế nào đã hiểu.
Đi kiếm tiền, chỉ là một lời nói dối dịu dàng mà thôi.
"Đến sinh nhật được ăn trứng gà!" Hướng Tiền nói.
"Ngươi chờ ta!"
Hắn xoay người chạy ra ngoài.
Gặp phải hai bộ khoái phụ trách canh cửa.
"Có trứng gà không?" Hướng Tiền hỏi.
"Hả?" Hai bộ khoái nhìn nhau, không hiểu ý của vị siêu phàm lão gia này.
Hướng Tiền nhún người vọt đi.
"Có trứng gà không?"
"Nhà ai có trứng gà?"
Hướng Tiền không lo được quá nhiều, vừa đi vừa lớn tiếng hỏi.
Một lão ẩu run rẩy gỡ bọc thịt muối trên lưng xuống: "Có thịt muối, muốn lấy không?"
"Không cần, cám ơn!"
Hỏi qua rất nhiều người, Hướng Tiền mới phát hiện, Thanh Dương trấn hiện giờ, muốn tìm một quả trứng gà, rất là không dễ.
Đừng nói trứng gà, gà cũng bị ăn sạch hết rồi.
Hắn là siêu phàm tu sĩ, xưa giờ chưa từng quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này, không biết nhu cầu cuộc sống lại đủ thứ linh tinh như thế.
Cuối cùng, hắn trở về trấn thính, hỏi Tiểu Tiểu đang cắm đầu trong đống công văn: "Sao thực phẩm ở Thanh Dương trấn thiếu tùm lum vậy? Ngay cả chút đồ như này, Khương Vọng cũng không kiếm ra được sao?"
Tiểu Tiểu khó hiểu ngẩng đầu lên: "Ngươi không biết? Cả Dương quốc hiện giờ đều bùng nổ ôn dịch, lúc này không phải vấn đề là đồ gì, mà là có tiền cũng không có để mà mua!"
"Cho nên các ngươi mặc kệ? Chỉ vì không mua được, nên bỏ mặc luôn?"
Hướng Tiền không hiểu sao mình lại đột nhiên thấy giận, hắn chỉ biết tự nhiên trong bụng có một cục lửa, nóng rực khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận