Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1936: Như Được Hưởng Đất Lành Ngọc Quý Mà An Vui (2)

Giao thừa năm 3920 Đạo lịch, tiến đến ngay trong chiến tranh.
Khoảng thời gian vạn nhà chúc mừng năm mới này, có lẽ đối với người Tề và người Hạ, đều là một trải nghiệm tương đối phức tạp.
Bảo Bá Chiêu chẳng có cảm giác gì đối với giao thừa.
Thân là trưởng tử của Sóc Phương bá, y luôn nghiêm khắc với bản thân, hiếm có lúc phóng túng. Việc phải học rất nhiều, chỉ hận không đủ thời gian. Binh pháp thao lược, đạo thuật thần thông, luật pháp lễ nghi, ngày ngày tu hành…
Thứ gọi là ngày Tết, đơn giản chính là nghênh đón tiễn đưa, duy trì các mối quan hệ, thật sự chẳng phải là cuộc sống thoải mái gì. Nhất là lúc này trên chiến trường Tề - Hạ, trong mắt của y nhìn thấy, chỉ có chiến công. Sóc Phương Bá thừa kế tước vị đã hết thảy đều kết thúc, nhưng y cũng sẽ không buông lỏng như vậy, sau đó y muốn truy tìm, là vinh danh siêu việt "Sóc Phương" như thế nào!
Quân Tề thế cục ưu lớn, ý chí chống cự quân Hạ, cũng không ương ngạnh như trước kia. Đây chính là hiện tượng cho thấy… đối với Hạ quân mà nói, đầu hàng giống như cũng trở nên không còn… khó khăn như trước nữa. Trọng Huyền Thắng bức hàng Đại Thành, còn phải dùng đại quân công thành hai ngày đêm, lại vây bốn phía, dưới tình huống tạo áp lực cao nhất mới thành công. Đến sau bức hàng Thọ An, chỉ mang một cái hàng binh doanh liền có thể hoàn thành... Mà đến hiện tại, thậm chí có nơi chỉ cần Tề quân giương cờ lên thì quân giữ thành đã đầu hàng rồi.
Ví dụ như tòa thành trước mắt này. Thế cục mà ai cũng có thể thấy rõ ràng…
Trước binh phong của Đại Tề, Hạ quốc căn bản không có sức hoàn thủ! Cái gì Võ Vương, Mân Vương, Hề Mạnh Phủ, Liễu Hi Di, tất cả đều bị ấn chết tại thành Đồng Ương không thể động đậy. Ba tốt chủ lực đều tại chiến trường thành Đồng Ương, Tề quốc vẻn vẹn lấy quận binh cùng chư quốc liên quân Đông vực, vẫn như cũ là gió xoáy lớn lá rụng, quét ngang Hạ cảnh. Năm xưa hai quốc gia cùng tranh đoạt vị trí bá chủ, hiện tại, đã hoàn toàn chẳng còn là đối thủ ở cùng một đẳng cấp. Gì mà long tranh hổ đấu chứ, chỉ là hổ đói vồ dê mà thôi! Cho nên từ đầu Tề Thiên tử đã không có ý nghĩ tự mình kết thúc công việc, Tự Nguyên đã chết, Tề Thiên tử lười chú ý đến phía Nam. Cho nên Quân Thần Đại Tề cũng không tới. Làm người dĩ nhiên có tình yêu nước, có lòng gìn giữ đất đai bảo vệ biên cương.
Những tướng sĩ Hạ quốc này, đương nhiên cũng tràn đầy nhiệt huyết. Nhưng mà chiến đấu trong vô vọng, có thể kiên trì trong bao lâu? Tề - Hạ vốn dĩ cùng một tông! Bảo Bá Chiêu thầm nhẩm một lần, chỉ cảm thấy những lời này đúng là diệu không thể tả, hoàn toàn có thể khiến người ta cảm nhận được trí tuệ chính trị thuận lòng người tuân mệnh trời của Yến Bình, khiến địch ý của đối thủ biến mất không ít! Thuận thiên ứng mệnh, hợp tông đồng lưu, tiêu tan nhiều ít địch ý! Lúc này chính là lúc tiếp nhận đầu hàng. Bảo Bá Chiêu động tác lưu loát xuống ngựa, đưa tay nâng thủ tướng Hạ quân đang quỳ rạp phía trước dậy, vô cùng thân thiết nói:
“Ta vừa gặp tướng quân, liền cảm thấy thân thiết! Tướng quân có thể cải tà theo chính, dẫn thành đầu hàng, thật sự khiến Bảo mỗ cảm động! Sau này đều là người một nhà rồi, chớ xa lạ với ta!”
Thủ đoạn chiêu hiền đãi sĩ, tất nhiên Bảo Bá Chiêu sẽ không thiếu, làm đến mức vô cùng tự nhiên, khiến người nghe như tắm trong gió xuân. Y nắm lấy tay người này, tươi cười ấm áp:
“Mỗ gia tên Bá Chiêu, huynh đệ xưng hô như thế nào?”
Thủ tướng Hạ quân trước mặt vẫn hơi bối rỗi:
“Tội tướng là Ngụy Quang Diệu.”
“Tên rất hay!” Bảo Bá Chiêu khen ngợi, lại vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, làm dịu tâm tình bất an của hắn ta:
“Ngụy huynh lớn lên tuấn tú lịch sự, lại nói năng bất phàm, nhất định có thể làm nên một phen sự nghiệp ở Đại Tề!”
Lại giọng mang oán hận nói:
“Bắt đầu từ bây giờ, ngươi đã là người Tề, hiến thành chính là công lớn, sao có thể dùng chữ tội này để nói mình chứ?”
“Là ta lỡ lời.” Ngụy Quang Diệu rõ ràng thả lỏng hơn nhiều, giả vờ tát một cái vào miệng mình:
“Đúng là đáng đánh đòn. Còn chưa quen với tình hình!”
Hai người cười rộ. Đang nói chuyện, phó tướng của Bảo Bá Chiêu dẫn người vào thành, cấp tốc tiếp quản mấu chốt phòng thành, khống chế quân giới, đoạt đi binh khí, chỉnh biên hàng quân. Dù có thuận lợi như thế nào cũng không thể thiếu cảnh giác, đây là bản phận làm tướng. Thân là một chủ tướng, nhất định phải chịu trách nhiệm với toàn quân, không thể có chút khinh thường nào. Thủ hạ làm chuyện của thủ hạ, chủ tướng làm chuyện của chủ tướng. Thái độ của Bảo Bá Chiêu thật sự rất ấm áp, trạng thái của hàng tướng Ngụy Quang Diệu cũng dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu vừa nói vừa cười.
“Bảo tướng quân mới như rồng phượng trong loài người! Đại Tề Bảo thị, danh môn thế hệ, ai không biết? Ta nói thực tế còn muốn chống cự một phen nhưng thấy cờ hiệu chữ Bảo ngoài thành thì chân lập tức mềm!”
Ngụy Quang Diệu lắc đầu, giọng nói mang vẻ kính ý cùng khổ sở:
"Uy danh của Bảo tướng quân, đã là vang rền Đại Hạ!"
Bảo Bá Chiêu nắm lấy cánh tay, cười nói với hai bên:
“Ngụy huynh đây là cho ta mặt mũi, ủng hộ thanh danh đây!”
Cứ nói chuyện như vậy một lúc, Tề quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, đã hoàn thành việc nắm giữ các điểm phòng thủ mấu chốt trong thành. Nắm được các điểm mấu chốt của đại trận hộ thành, bắt đầu phong tỏa phủ khố, kiểm kê quân nhu. Một đoàn người cười cười nói nói đi vào bên trong khe cửa thành. Vừa trò chuyện cười đùa, Bảo Bá Chiêu ngược sáng liếc nhìn lên trên cổng thành, nhìn thấy hai chữ “Ngọ Dương”. Bảo Bá Chiêu nói:
“Tề - Hạ vốn một tông, bây giờ ngươi cũng là người Tề, sao không là thân nhân! Nếu Quang Diệu huynh không chê, từ nay về sau chúng ta xưng huynh đệ!” Ngụy Quang Diệu nhất thời mặt mũi nghiêm túc, chắp tay thi lễ với Bảo Bá Chiêu:
“Ngụy Quang Diệu ta có tài đức gì, có thể lọt vào mắt xanh của một nhân vật như ngài chứ! Không nói hai lời, từ nay về sau liền xem ngài như huynh trưởng! Nguyện đi theo làm tùy tùng của huynh trưởng!”
Bảo Bá Chiêu là nhân vật thiên tài nổi danh của Đại Tề, Ngụy Quang Diệu thì năm hơn ba mươi mới lăn lộn trở thành thủ tướng thành Ngọ Dương. Xét về tuổi tác, thật ra Ngụy Quang Diệu lớn tuổi hơn. Nhưng có thứ gọi là ai thắng làm đại ca, tiếng huynh trưởng này cũng không khó gọi! Hắn ta gọi thật sự rất trôi chảy. Bảo Bá Chiêu cười nâng người kia lên:
“Đi theo làm tùy tùng là chuyện nhỏ, có thể không đến phiên hiền đệ, nhưng mà kiến công lập nghiệp, tất phải liên thủ với hiền đệ mới làm được!"
"Huynh trưởng nguyện ý dìu dắt, tiểu đệ nào có không theo? Về sau huynh trưởng chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, Quang Diệu tuyệt không hai lời!" Bảo Bá Chiêu cười đến xán lạn. Một lần chiến tranh phạt Hạ, y đã nhận bốn cái nghĩa đệ, kết cục đều là thành viên trong tổ chức của y. Có thể ở Hạ quốc nắm một thành, danh chấn một phủ, tay cầm binh mã, những người này thật có bản lĩnh cũng không dễ mời chào. Nếu không phải có trận chiến này, phải đi đâu tìm chứ? Y cần những người có năng lực này, những người này sau khi đầu hàng Tề quốc, tích lũy nửa đời đều biến mất, cũng cần nhờ đến lực lượng của Bảo thị Đại Tề, cũng là theo nhu cầu của nhau. Mối quan hệ như vậy mới gọi là bền vững.
“Hiền đệ Quang Diệu, nói ta nghe một chút về thành Ngọ Dương này.”
Bảo Bá Chiêu vừa đi vừa quan sát tòa thành nồng đậm điển hình phong cách nước Hạ này. Ngụy Quang Diệu cũng cười hầu ở một bên, tận chức tận trách giải thích:
"Thành Ngọ Dương lịch sử lâu đời, dựa vào núi, ở cạnh sông, hoàn cảnh ưu mỹ, theo năm đó Tiên Đế định Quỷ Đầu Man... Nhìn ta cái miệng này! Là từ Hạ Tương Đế năm đó càn quét Quỷ Đầu Man đến nay ! " Oành! Cửa thành vốn dĩ đã bị Tề quân khống chế bỗng vang lên tiếng ầm ầm đóng cửa! Một tiếng này giống như tráng sĩ đánh trống, giống như tiếng sấm vang dội đất trời. Toàn bộ thành Ngọ Dương, đột nhiên tối sầm!…
Bạn cần đăng nhập để bình luận