Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 244: Người bỏ ta đi

"Nhi tử biết sai!"
Tịch Mộ Nam vừa dứt lời, Tịch Tử Sở liền cúi cái đầu luôn ngẩng cao xuống.
"Sợ ngươi ngoài miệng nói biết, nhưng trong lòng không biết."
"Trong lòng nhi tử biết rõ."
"Đó là thúc gia của ngươi, dù các ngươi chưa từng tiếp xúc, không có tình cảm, thì ngươi cũng không nên biểu hiện lãnh đạm như vậy!"
"Đây là vì ở trước mặt phụ thân thôi. Nhi tử cho là, không cần che giấu."
"Ngay cả trước mặt phụ thân ngươi ngươi còn lười che giấu, ta còn có thể trông mong ngươi sẽ cố gắng che giấu trước mặt người khác hay sao?"
Tịch Tử Sở há miệng, không nói ra lời.
"Ngươi đó!" Tịch Mộ Nam chỉ chỉ vào Tịch Tử Sở, hận sắt không thành thép: "Chẳng những khinh thường Khương Vọng, còn khinh thường Hồ Thiểu Mạnh. Ngươi tưởng ngươi áp chế hắn lâu như vậy, thật sự đều nhờ bản lãnh của bản thân ngươi, chứ không phải gia thế Tịch gia à?"
"Nếu con mắt chỉ có thể nhìn được trước người ba thước, vậy thì chẳng bằng đừng nhìn. Nếu lỗ tai chỉ có thể nghe được ở bên trong một bức tường, vậy thì không bằng đừng nghe. Vọng văn vấn thiết của Đông Vương Cốc, không ngờ lại biến ngươi thành tên ngu vừa mù vừa điếc, chỉ biết tin vào chút hiểu biết tí ti của mình!"
Những lời này, quả thực rất nặng.
Tịch Tử Sở chưa từng nghe thấy bao giờ, cũng vô cùng khó mà tiếp nhận.
"Phụ thân!" Hắn không nhịn được: "Ta đã yêu cầu Liễu sư gia đi cùng gia lão tới hầm mỏ, dùng xuất thân Thành Phong Lâm của Khương Vọng, dẫn dắt người mang mặt nạ xương heo tới đó. Ta làm đến vậy, còn chưa đủ coi trọng Khương Vọng hay sao? Nhưng mà mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Vận may không nằm ở bên ta, ta còn biết thế nào? Huống chi, cuối cùng cũng chỉ có một mình gia lão đi, chẳng lẽ đó là vấn đề của một mình ta hả?"
"Tính cả ta và ngươi, Tịch gia có tổng cộng bốn Đằng Long cảnh. Ta với Liễu sư gia là không thể đi đâu được, bên ngoài có ác hổ, bên trong có họa lớn. Quận trưởng dòm lom lom Tịch gia ta đã lâu, chỉ là ngại tình hình nên chưa động thủ. Ngươi và gia thúc là đã tới hai Đằng Long cảnh, nếu nói theo lời ngươi, còn có một diện giả của Bạch Cốt Đạo bị ngươi dẫn đến nữa. Vậy lúc chuyện xảy ra, ngươi đang ở đâu? Ngươi bị ảo ảnh của Hồ Thiểu Mạnh lừa cho ở trong thành, như một con rối ấy!"
"Ta không hiểu, ác hổ gì, nội họa gì? Nhật Chiếu quận trưởng là một lão già chậm chạp, tính là ác hổ gì? Trong vòng năm năm, ta nhất định sẽ đột phá nội phủ. Đợi ta thành tựu nội phủ cảnh, chính là đến lúc ngài ngắm chức quận trưởng. Còn nội họa bên trong, trong cả Gia Thành này, thò ra kẻ nào đã đè kẻ đó, còn kẻ nào nữa?"
Tịch Tử Sở vô cùng uất ức, càng nói càng tức: "Nói lời bất kính. Nếu không phải phụ thân ngài quá đáng cẩn thận, ngay từ đầu đã làm theo lời ta, bốn người chúng ta cùng xuất động, lấy lực áp người, làm sao Thiên Thanh Vân Dương bị rơi vào tay kẻ khác! Có bảo vật đó, ta muốn đột phá nội phủ, đâu cần phải tới năm năm! Cứ lo này lo kia, chẳng lẽ ngài không có lỗi gì hay sao? Mà đổ hết lên đầu nhi tử!"
Tịch Mộ Nam im lặng.
Ông ta yên lặng nhìn Tịch Tử Sở, một hồi rất lâu sau, mới lên tiếng: "Ngươi làm ta rất thất vọng."
"Đi ra ngoài." Ông ta nói.
"Phụ thân..."
"Cút ra ngoài!"
Ông ta mất bình tĩnh, gầm lên.
Rời khỏi chỗ ở, nơi đầu tiên Khương Vọng đi, là tiểu viện của Trương Hải.
Là siêu phàm tu sĩ đầu tiên thật sự đầu hàng hắn, mặc dù chỉ có tu vi Du Mạch cảnh, nhưng Khương Vọng vẫn bày tỏ một sự thân thiện nhất định.
Huống chi đây còn là một tu sĩ say mê luyện đan, cho dù chỉ là bất nhập lưu, chỉ luyện được ít đan dược chữa thương, nhưng coi như cũng có chút giá trị.
Tán gẫu với Trương Hải một hồi, được hắn ân cần tiễn chân, Khương Vọng chuyển hướng đi tới viện của Hướng Tiền.
So với Khương Vọng, Trương Hải say mê luyện đan và Hướng Tiền đều đù đờ, cả hai đều cần có thị nữ hỗ trợ.
Trên thực tế, nếu hai cây củi mục này không phải siêu phàm tu sĩ, Khương Vọng thực không chắc họ có thể tự lo cho mình sống được hay không.
Viện của Hướng Tiền miễn cưỡng cũng coi như sạch sẽ. Được thế này cũng đã là không tệ, có một chủ nhân lười biếng thế này, thị nữ cũng chẳng siêng năng gì nổi.
Hôm nay hiếm khi Hướng Tiền không mơ mơ màng màng, trên người cũng không có mùi rượu.
Nhìn dáng vẻ, hẳn là đã có chuẩn bị đón Khương Vọng tìm tới cửa.
Cho thị nữ lùi.
"Nói nghe xem." Khương Vọng nói thẳng: "Ngươi có tính toán gì?"
"Ngài đuổi ta, thì ta đi. Ngài không đuổi, thì ta cứ tiếp tục ở lại." Hướng Tiền mặc dù không mơ màng, nhưng giọng điệu vẫn thờ ơ như cũ: "Nằm ở đâu mà chả phải nằm."
"Thực lực của ngươi không kém. Thực không cân nhắc làm việc cho ta sao?"
"Ta đã làm việc giúp ngài rồi."
Ý tứ của hắn rất rõ ràng. Coi sóc hầm mỏ, hộ tống thợ mỏ trở về Thanh Dương trấn, mấy chuyện đơn giản này hắn làm. Làm chuyện khác, không làm.
Nếu là trước khi chiến đấu với người mang mặt nạ xương heo, Hướng Tiền đi hay ở, Khương Vọng sẽ không để ý.
Nhưng sau khi nhận ra được Hướng Tiền ẩn giấu thực lực, giá trị của hắn liền trở nên khác hẳn, đáng để Khương Vọng đầu tư giữ lại.
Chuyện trên đời đều đơn giản như vậy.
Khương Vọng một mình một kiếm tới Dương quốc, không hề có một binh một chốt.
Sinh ý ở Dương quốc là Trọng Huyền Thắng bảo hắn phải làm, nếu hắn không nắm được nó vào tay, sẽ bị Trọng Huyền Tuân bên kia nhanh chóng đoạt lấy.
Dương quốc có nhỏ thế nào, thì cũng là một nước. Một nơi to như vậy, đủ thứ tài nguyên rải rác, Khương Vọng không thể chỉ dựa vào một mình mình chỉnh hợp được.
Hắn cần người giúp một tay. Cần rất nhiều người có thể sử dụng được.
Cho nên hắn tiếp nhận Trương Hải đầu hàng, đào tạo Tiểu Tiểu, cả việc hiện giờ dụ dỗ Hướng Tiền, đều là từ nguyên nhân này.
Huống chi Hướng Tiền còn có thực lực vượt xa Trương Hải.
"Ta sẽ không miễn cưỡng ngươi. Đi ở ngươi tùy ý, quyền quyết định là ở chính ngươi." Khương Vọng nhớ lại phong cách thủ đoạn của phụ thân trước kia khi quản lý làm ăn, trước khi đưa ra yếu tố quyết định, phải tận lực khiến đối phương mất đi cảnh giác.
"Ta đã nhìn thấy thực lực của ngươi, ta nghĩ ngươi có thể phát huy tác dụng lớn hơn, cũng hy vọng ngươi có thể phát huy tác dụng lớn hơn. Đương nhiên, ta cũng sẽ trả cho ngươi thù lao tương ứng. Chỉ cần ngươi đồng ý làm việc cho ta, mọi thứ đều dễ nói. Giá cả đưa ra, nhất định sẽ không làm ngươi thua thiệt."
"Ta không biết là từ nguyên nhân gì, lại khiến ngươi quyết định chọn cuốc sống như bây giờ. Những chuyện này, trừ phi ngươi tự mình muốn nói, nếu không ta cũng sẽ không tra hỏi ngươi."
"Việc ta muốn nói với ngươi là..."
Khương Vọng nghiêm túc: "Nếu ngươi có thù, ta sẽ không giúp ngươi báo thù. Nếu ngươi có ràng buộc, ta sẽ không gỡ nó cho ngươi. Nếu ngươi có phiền não, ta sẽ không phụ trách giải phiền. Nhưng nếu ngươi đi theo ta làm việc, ngươi sẽ có cơ hội, để có một ngày, ngươi có thể dựa vào bản thân mình, làm được những chuyện đó."
"Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, ngươi rất có thiên phú." Hướng Tiền khẽ hé mí mắt: "Nhưng ngươi cũng chỉ là một Thông Thiên cảnh... Ngươi có biết cái thế giới này lớn cỡ nào, người mạnh hơn ngươi bao nhiêu không?"
"Ngươi tính thử xem." Giọng điệu không hề có ý giễu cợt, hắn nói: "Tính đi. Đành chịu thôi. Ta lớn hơn ngươi mấy chục tuổi, thứ ta mất đi vô ích, không chỉ có thời gian. Kẻ vô vọng, cũng không chỉ có ngươi với ta."
Nhưng tư thái, vẻ mặt, giọng nói, tâm ý của Khương Vọng, không chút dao động.
"Ta từ Thiên Phủ bí cảnh đắc thắng đi ra, thần thông nội phủ đối với ta, là vật ở trong túi. Trước Đằng Long cảnh, đương nhiên cũng không phải vấn đề. Điểm cuối của ta, cũng không phải chỉ là Nội Phủ."
Khương Vọng nói: "Bởi vì kẻ địch của ta, không phải nằm ở đó."
Tương lai của hắn rất xa, mục tiêu của hắn cũng rất xa.
Hướng Tiền nhìn thiếu niên trước mắt, không hề có men say, lại bỗng nhiên hoảng hốt.
Dáng vẻ của người trẻ tuổi này...
Quen thuộc quá.
Từng vì say rượu thúc danh mã, e sợ đa tình ngộ mỹ nhân. Thiếu niên như vậy...
Không biết bắt đầu từ lúc nào.
Hướng Tiền trẻ tuổi còn sống, nhưng tuổi trẻ của Hướng Tiền, đã chết.
Hướng Tiền vốn nghĩ hắn đã sẵn sàng chấp nhận mọi thứ, nhưng hắn không thể không thừa nhận, giờ khắc này trong lòng vô cùng ủ ê.
Cuối cùng, hắn nói: "Ta không phải một người tuyệt vọng, nhưng đây là một thế giới vô vọng."
"Ta nguyện ý ở lại, để xem đến khi nào ngươi nhận ra được điều này."
"Nhưng mà xuất ra bao nhiêu lực, xuất lực thế nào, là do ta quyết định. Điều duy nhất ta có thể bảo đảm với ngươi, là ta xuất lực, ít nhất sẽ không ít hơn Trương Hải. Ngươi cũng chỉ cần trả thù lao cho ta bằng hắn là được."
Khương Vọng cười.
Người không dễ dàng hứa hẹn, lời hứa thường có giá trị.
"Đồng ý!"
"Quên nói cho ngươi biết." Trước khi Khương Vọng rời đi, Hướng Tiền lười biếng bổ sung.
"Ta tu, là phi kiếm thuật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận