Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2118: Lang Ưng trứ miện

Có một tổ chức thanh danh không nổi tiếng nhưng lại cực kỳ quan trọng, được gọi là Liên Tịch Trưởng Lão Đoàn.
Những nhân vật đức cao vọng trọng nhất của mỗi bộ lạc sẽ tham gia, tạo thành một trưởng lão đoàn phụ chính.
Điều này tương tự như Kinh quốc nhưng cũng có điểm bất đồng.
Nói một cách tương đối, Liên Tịch Trưởng Lão Đoàn là người chia sẻ vương quyền, ở thời điểm sớm nhất, đã cùng với Mục Thiên Tử đứng bên dưới thần quyền. Thời gian trôi qua, quyền bính dần dần bị mất đi. Chức năng hiện tại của tổ chức này tương đương với Chính Sự Đường của Tề quốc, nhưng lại chỉ có quyền lực của triều nghị, quyền bính cụ thể thế nào lại phụ thuộc vào thực lực của bộ lạc đại biểu.
Nhưng nếu nói là Liên Tịch Trưởng Lão Đoàn chỉ hoàn toàn là đồ trang trí, thì cũng không đủ. Cơ cấu trị an Thương Vũ của Mục quốc, tên chính thức là Thương Vũ Tuần Thú Nha, nằm dưới sự kiểm soát của Liên Tịch Trưởng Lão Đoàn. Vì vậy, trên thảo nguyên này, Liên Tịch Trưởng Lão Đoàn vẫn có một địa vị không thể nghi ngờ. Mà lão nhân vừa nói chuyện với Đồ Hỗ, chính là thủ tịch trưởng lão của Liên Tịch Trưởng Lão Đoàn. Có thể tùy tiện đánh giá Mặc môn cùng Đồ Hỗ, tự nhiên cũng là Đương Thế Chân Nhân. Có danh xưng là… Bột Nhi Chỉ Cân . Ngạc Khắc Liệt! “Ngươi xem, chỗ ta vẫn còn một tấm thẻ Phi Nha này.”
Khương Vọng nắm một tấm thẻ thú cốt hình tròn trong tay, nói cười đùa với Vũ Văn Đạc. Năm đó, khi hắn đang du hành trên thảo nguyên, hắn đã cứu một số Mục dân dưới một trận bão tuyết. Phi Nha thuộc về Thương Vũ Tuần Thú Nha cũng tình cờ đến cứu viện, sau khi thấy hắn đã hoàn thành công việc cứu viện rồi, đã đưa cho hắn một tấm thẻ Phi Nha và bảo hắn đến Vương Đình để nhận phần thưởng. Vừa rồi, hai người vừa vặn nói chuyện về Phi Nha, về những ngày tháng lịch luyện của Vũ Văn Đạc ở Thương Vũ. Nói tới thì cũng đã điều tra vụ án, cũng xem như một nửa người đồng hành với Khương bộ đầu có tiếng tăm lừng lẫy. Vũ Văn Đạc cũng cười theo một hồi, rồi sau đó có chút mâu thuẫn nói:
“Thật ra thì chuyện ngày hôm nay...”
“Nói đến vụ phá án, ta quen biết một người bằng hữu, đặc biệt lợi hại.”
Khương Vọng nói với giọng điệu thoải mái:
“Nàng ta là hậu nhân của danh bộ, có bản sự gia truyền, lại trời sinh mạnh mẽ, thông tuệ linh mẫn. Thật sự là đến thần quỷ cũng khó mà qua mắt được nàng ta, mọi chi tiết đều có thể bị nhìn thấu, vụ án nào mà nàng ta xem xét qua, đều có thể tìm ra đầu mối.”
Vũ Văn Đạc phụng bồi nói:
“Rồng không chung sống cùng với rắn, đã là bằng hữu của Võ An Hầu, thì có thể kém được sao? Với phương pháp phá án thần kỳ như vậy, vị trí Tuần Kiểm đô úy về sau, chắc chắn không thể chạy thoát rồi.”
Điều quan trọng nhất đối với vị trí Tuần Kiểm đô úy, cũng không phải là năng lực phá án. Nhưng không cần phải nói điều này với Vũ Văn Đạc. Khương Vọng chỉ cười:
“Con người của nàng ta không quá thích hợp hoạt động ở chốn quan trường. Bây giờ nàng ta đã đi Tam Hình Cung tu hành rồi, sau này nhất định sẽ có tiền đồ tươi sáng!”
“Quan đạo tự nhiên không phải là đạo đồ duy nhất, Tam Hình Cung là một địa phương cực kỳ tốt, thánh địa Pháp gia a, khi còn làm ở Phi Nha, ta cũng đã rất muốn đi tiến tu đấy!”
Vũ Văn Đạc thực sự không phải là người có thể nói chuyện, tiếp chuyện quá mức cứng nhắc. Nhưng tâm tư muốn xóa bỏ khúc mắc của hắn ta, quả thực cực kỳ rõ ràng. “Được rồi, được rồi, bây giờ ngươi không cần phải ở đây bồi ta nói chuyện nữa đâu, ngươi cứ đi thăm miếu Thần Ân của ngươi đi.”
Khương Vọng cười ha hả nói:
“Một lúc nữa ta còn phải tu luyện nữa.”
“Ca a. Nhìn ngươi nói kìa, chẳng lẽ ta lại là loại người không biết kiềm chế thế sao?”
Vũ Văn Đạc sững lại, sau đó mới nói:
“Kỳ thật Vân điện hạ hôm nay bận việc, không chuẩn bị đi Thanh Nha Đài. Chỉ để ta dùng đá lưu ảnh ghi lại quá trình quyết đấu của ngài, để sau đó nàng ta có thể xem nó với Nhữ Thành. Nhưng sau khi nghe nói ngài gặp Đồ Hỗ đại nhân ở biên hoang, nàng ta mới quyết định đích thân đến đây, còn dẫn sư thái Tẩy Nguyệt Am.”
“Lại nói về vị sư thái Tẩy Nguyệt Am,” Khương Vọng hỏi:
“Hôm nay ai là người tới vậy?”
“Là Ngọc Hoa sư thái.”
Vì tâm lý bù đắp, Vũ Văn Đạc lại nói ra thêm một tin tức bí mật khá thần bí khác:
“Nghe nói là nàng ta rất có hy vọng trở thành người đứng đầu của Diệu Hữu Trai Đường tiếp theo.”
Ngọc Hoa! Đêm hôm qua chỉ đó dường như lại trôi qua trước mắt. Ngọc Hoa vẫn còn đang tranh giành vị trí đứng đầu, còn chưa ngồi được xuống hay sao? Thông thường mà nói, tranh đấu lâu như vậy rồi, nếu có thể ngồi lên thì đã sớm ngồi lên rồi. Bây giờ vẫn chưa thành công, vẫn còn đang nỗ lực, gần như có thể xác định là đã thắng lợi. Không biết Ngọc Hoa thái sư này thực sự không biết gì hay đang tự lừa mình dối người. Khương Vọng lại nghĩ. Vị trí đứng đầu của Diệu Hữu Trai Đường bỏ trống lâu như vậy rồi, rõ ràng không phải chuẩn bị vì Ngọc Hoa, vậy thì đang chờ đợi ai đây? Khương Vọng bình tĩnh nói:
“Nói ra thì, sao Vân điện hạ lại có giao hảo với vị sư thái Tẩy Nguyệt Am vậy, ta nhớ rằng, trong Hoàng Hà Hội, nàng ta cũng mang theo một vị sư thái tới xem trận chiến. Thảo nguyên được gột rửa dưới thần quang, chẳng lẽ còn có không gian cho Bồ Tát và chư Phật hay sao?”
Khương Vọng có ấn tượng vô cùng sâu sắc cho tiết với Thương Đồ thần giáo. Năm đó khi trên đường tới Quan Hà Đài, người dân Mục quốc mỗi khi băng qua một cây cầu đá nào đó, đều sẽ che kín bức phù điêu Toan Nghê lại, để thể hiện hương hỏa của người dân Mục quốc tuyệt đối sẽ không bao giờ bị chia cắt. Nếu nói Hách Liên Vân Vân có quan hệ cá nhân với vài vị sư thái đó thì thôi đi, nhưng hiện tại những vị sư thái của Tẩy Nguyệt Am lại đến chí cao Vương Đình vào thời điểm quan trọng như vậy, thì rõ ràng là họ tới vì đại điển kế nhiệm thần miện tế ti. Chẳng lẽ Thương Đồ thần giáo không có ý kiến gì hay sao? Vũ Văn Đạc trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng thể hiện thành ý lớn nhất của bản thân mình trong ngày hôm nay:
“Sự vĩ đại của Thương Đồ Thần, như bầu trời mênh mông, thần quang của Thương Đồ Thần chiếu rọi khắp nơi trên thế giới, bao dung tất cả mọi thứ. Tất nhiên cũng bao gồm cả Tẩy Nguyệt Am rồi.”
Khương Vọng bị thông tin trong câu nói này làm cho sững sờ, nhất thời không nói nên lời. Sau đó hắn mới mơ hồ nhớ tới, sau khi hắn tới thảo nguyên lần này, người trong thảo nguyên tựa hồ càng có khuynh hướng tôn thời Thương Đồ Thần là “chí cao thần linh” rồi. Lúc đó hắn mới chợt nhớ ra rằng sau khi đến thảo nguyên lần này, sự tôn kính của người dân thảo nguyên đối với Thương Đồ Thần dường như đã giảm đi, thiên về ‘chí cao thần linh’. Đương nhiên danh xưng ‘chí cao thần linh’ là một danh hiệu tôn kính cực kỳ cao quý, nhưng người dân thảo nguyên trước đây có xu hướng tuyên dương là ‘vị thần thực sự duy nhất’ hơn. Chí cao thần linh nhìn từ trên cao xuống nhưng vẫn thừa nhận sự vĩ đại của những tồn tại khác, mà vị thần thực sự duy nhất thì bác bỏ tất cả. Có một sự thay đổi cơ bản giữa hai điều trên. Tin tức rõ ràng đến như vậy, mà đến giờ hắn mới cảm giác được! Nếu là Trọng Huyền Thắng, sợ là vừa nghe thấy thì hắn ta đã có thể ý thức được vấn đề ở chỗ nào. Thực sự hắn quá tập trung vào việc tu hành của bản thân, mà hơi kém nhạy cảm với tình hình hiện tại. Hắn muốn hỏi nhiều hơn, nhưng lại biết không quá thích hợp, Vũ Văn Đạc có thể nói trước điều này, đã là một loại thành ý cực kỳ lớn rồi, y một lòng muốn bảo vệ mối quan hệ giữa Khương Vọng và Hách Liên Vân Vân, có lẽ đây cũng là yêu cầu của Hách Liên Vân Vân với y. Sau khi suy nghĩ một lúc, Khương Vọng nói:
“Nếu thảo nguyên phong quang di nhân cởi bỏ những hạn chế, thì đương nhiên là cực kỳ tốt. Chỉ là ta lo rằng ngư long hỗn tạp tùy tiện tiến vào, trong đó không biết có bao nhiêu yêu mà quỷ quái, chỉ sợ sẽ làm xáo trộn phong quang mà thôi.”
Vũ Văn Đạc đáp:
“Sóng lớn cuốn cát đi thì cuối cùng cũng sẽ thấy vàng. Hơn nữa, thảo nguyên rất rộng lớn, đại bàng, ngựa, trâu bò và cừu đều có nhà riêng của chúng.”
Khương Vọng như có điều suy nghĩ:
“Xem ra thảo nguyên sắp bắt đầu trở nên náo nhiệt rồi. Vũ Văn huynh, nếu sau này có thời gian, giúp ta chú ý đến một thế lực tên là Vô Sinh giáo được không?”
Trương Lâm Xuyên của Vô Sinh giáo đang phát triển với tốc độ cực kỳ tà tính. Trong một thời gian cực kỳ ngắn, đã có hàng loạt các bước phát triển ở Ung quốc, Thành quốc, Tiều quốc. Trước đây, Khương Vọng đã từng ra tay giải quyết một trú điểm của Vô Sinh giáo ở Thành quốc, nhưng vẫn không thể tra ra được chân tướng, chỉ là nghe được đầy một lỗ tai về [Vô Sinh Kinh], trong lòng cực kỳ kiêng kỵ. Hắn nghĩ, nếu như thảo nguyên buông mở quản chế, thì khả năng là Vô Sinh giáo sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. “Đương nhiên không thành vấn đề!”
Vũ Văn Đạc vỗ ngực ầm ĩ. Không sợ Khương Vọng làm phiền tới y, chỉ sợ là hắn không chịu làm phiền tới mình. Vỗ ngực xong, lại hỏi:
“Khương huynh có thù hay có chuyện cũ gì với Vô Sinh giáo vậy?”
Ít nhất thì trên địa phương thảo nguyên nhất mẫu tam phân này, y vẫn cực kỳ tự tin:
“Nếu có chuyện cũ, ta sẽ chiếu cố một chút, mà có thù thì ta cũng sẽ chiếu cố một chút!”
“Không cần chiếu cố, giúp ta thăm dò thật hư một chút là được rồi.”
Khương Vọng thuận miệng nói. Kỳ thật hắn cũng không ôm quá nhiều hi vọng, Vô Sinh giáo có thể sẽ không đến thảo nguyên phát triển, chỉ là hắn muốn tìm cái cớ để làm phiền Vũ Văn Đạc một chút, chứng tỏ việc hắn không có thái độ khúc mắc gì. Khương Vọng đã nói như vậy, thì Vũ Văn Đạc tự nhiên đã hiểu rằng hắn và Vô Sinh giáo không phải lão bằng hữu hòa thuận gì cả. Y lập tức tuyên bố:
“Vô Sinh giáo không vào thảo nguyên thì thôi, nếu chúng dám tiến vào, đảm bảo sẽ để cho ngươi biết nội khố của bọn chúng có màu gì.”
“Hahaha vất vả rồi!”
Khương Vọng cười lớn và đẩy y ra khỏi cổng viện tử, tiếp tục ngày tu hành của chính mình.
Thanh thiên thần đồ kỳ đại diện cho đế quốc Đại Mục vĩ đại bay phấp phới trên bầu trời cao, xung quanh được bao phủ bởi thần quang, bản thân có sự uy nghiêm của cả một đại quốc. Bầu trời trăm dặm không một gợn mây, sắc trời vừa đẹp. Hôm nay là đạo lịch ngày 27 tháng 6 năm 3921, cũng là ngày 28 tháng 6 năm 5372 theo thần lịch. Nghi thức kế nhiệm thần miện bố đạo đại tế ti chính thức được tổ chức tại Thần Quang Đàn. Thần lịch tự nhiên là lịch pháp của Mục quốc, và Mục quốc cũng là quốc gia duy nhất trong thiên hạ có niên đại lịch pháp vượt qua đạo lịch mới được thiết lập lại. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là Mục quốc có lịch sử lâu đời hơn Cảnh quốc. Năm ngàn ba trăm bảy mươi hai năm trước, chính là ngày Thương Đồ Thần thành đạo trong truyền thuyết, năm đó được coi là thần lịch năm thứ nhất. Nói cách khác, Thương Đồ Thần thành đạo ở thời đại cận cổ. Đương nhiên, người dân Mục quốc vô cùng tin tưởng điều này, nhưng nó không được quốc tế công nhận rộng rãi. Người ta nói rằng thời điểm sớm nhất mà Thương Đồ Thần giáo định chế ra thần lịch, phải đẩy lùi về trước vài chục vạn năm, bắt đầu tính nắm từ thời đại trung cổ lúc Thương Đồ Thần trong truyền thuyết ra đời, nhưng sau đó điều này đã bị bác bỏ vì quá vô lý. Bên phía Cảnh quốc đã từng công khai tuyên bố rằng, Thương Đồ Thần chẳng qua chỉ là nhặt được phần dinh dưỡng còn lại của thời đại thần thoại, mới có thể thành đạo. Người ta nói rằng ngày đó là “nhiêu thiên chi hạnh, lang ưng trư miện”, và nhấn mạnh rằng thời điểm mà Thương Đồ Thần thành đạo là sau tân lịch.
Hai quốc gia vì thế mà tranh luận không biết bao nhiêu lần. Cả hai bên đều có một vài chứng cứ, cái kiểu thuộc về loại ông nói ông giỏi, bà nói bà hay. Khương Vọng biểu thị rằng Ta tin Tư Mã Hoành. Trong [Sử Đao Tạc Hải] có ghi rõ ràng rằng, trên thực tế Mục quốc được thành lập vào năm 2754 theo thần lịch. Toàn bộ Mục quốc từ trước đến nay có hai ngàn sáu trăm năm lịch sử. Đây là điều mà cả Mục quốc và Cảnh quốc đều công nhận. Tư Mã Hoành giấu kín như bưng những thứ liên quan đến lịch của Thương Đồ Thần. [Mục Lược] có sáu tập, bắt đầu từ khi kiến quốc, và dừng lại trước thời nữ đế. Không truy tố thần linh, cũng không phê phán chính giáo, mà chỉ kể về quá trình phát triển của đế quốc này trên thảo nguyên, auns triệt toàn bộ nguyên tắc viết sử của Tư Mã Hoành. Thần Quang Đàn là tế đàn lớn nhất và có thần lực nhất của chí cao Vương Đình, trong toàn bộ thảo nguyên, nó chỉ đứng sau tòa đứng trên đỉnh núi Khung Lư kia mà thôi. Quảng trường khổng lồ bên dưới tế đàn có thể chứa mười vạn tín đồ cùng một lúc. Để tiếp đãi sứ thần liệt quốc, tất nhiên là không thành vấn đề. Khương Vọng với tư cách là chính sứ của Đại Tề, tất nhiên là ngồi ở vị trí gần tế đàn nhất, là vị trí trung tâm trong trung tâm. Tề, Sở, Tần, Kinh, Cảnh, ngồi ngang hàng ở năm phía. Khương Vọng, Đấu Chiêu, Hoàng Bất Đông, Mộ Dung Long Thư và Trần Toán, năm vị chính sứ ngồi dưới quốc kỳ của các quốc gia tương ứng. Những người bảo vệ phía sau họ, đều là những chiến binh tinh nhuệ đi cùng họ trong các nhiệm vụ. Thiên Phúc Quân, Thần Tội Quân, Trấn Lão Quân, Xích Mã Vệ, Đấu Ách Quân, đều là những cường quân trong thiên hạ, vào thời khắc này, biểu thị được sự uy nghi của quốc thế. Nhân số của đội ngũ các bên đều không phải là ít. Các sứ thần từ các quốc gia khác, chẳng hạn như Khúc quốc, Trinh quốc, vân vân... , đều phải đứng ra bên ngoài một chút. Lúc này, Vũ Văn Đạc đã trà trộn vào trong đội ngũ sứ thần của Tề quốc, tiến tới đứng bên cạnh Khương Vọng thần bí nói:
“Ta nói cho ngươi biết, nội khố của Vô Sinh giáo mẫu kia là...”
“Nói chính sự!”
Khương Vọng ngăn y lại:
“Trong đại điển kế nhiệm thần miện bố đạo đại tế ti lại thảo luận... Ai dà, ngươi thảo luận về nội khố của người khác để làm cái gì!”
Vũ Văn Đạc lắc đầu, dường như vô cùng vô tội nói:
“Lần trước không phải ngươi nói muốn biết hay sao?”
Vũ Văn Đạc vừa quay về đã điều tra một cách cẩn thận tổ chức Vô Sinh giáo mà Khương Vọng đã đề cập đến trước đó. Không tra thì thôi, vừa tra xét, quả nhiên phát hiện vết tích của Vô Sinh giáo tiến nhập vào thảo nguyên! Nếu xem xét tình hình thảo nguyên hiện tại, Thương Đồ Thần giáo vẫn giữ vị trí độc tôn, loại tiểu giáo như Vô Sinh giáo, không thể có khả năng tranh đoạt tín ngưỡng được. Nhưng những người truyền giáo của Vô Sinh giáo cực kỳ cơ chí. Bọn họ tuyên bố rằng, Vô Sinh giáo tổ là tòng thận tọa dưới Thương Đồ Thần, từ thời Thương Đồ Thần vẫn còn chưa thành đạo, đã bắt đầu phụng sự thần linh rồi. Nói tóm lại, rất nhiều truyền thuyết và câu chuyện đã được tạo ra, được phụ trợ thêm bởi một số bài ca dao để truyền bá, mục đích cốt lõi là để thể hiện rằng Thương Đồ Thần là chí cao vô thượng, có hàng trăm tỉ tín dân, không thể chiếu cố tất cả được. Vì vậy, tín dân cầu nguyện tòng thần của Thương Đồ Thần, thì cũng giống như đang cầu nguyện với Thương Đồ Thần. Vô Sinh giáo tổ một thân thần thuật, đều là do Thương Đồ Thần đích thân truyền lại, mặc dù không mạnh bằng Thương Đồ Thần, nhưng hóa giải một số tai họa nhỏ cũng không thành vấn đề. Xuyên suốt lịch sử, không giáo phái nào, dù lớn hay nhỏ, lại nói thần linh mà mình tín ngưỡng không được.
Một quốc gia nhỏ bé gần như không thể thấy như Hòa quốc, gần như không có chút sức ảnh hưởng nào trong thiên hạ. Nhưng vị Nguyên Thiên Thần của quốc gia đó lại được gọi là ‘thanh thiên chi tử, vị thần đầu tiên trên thế giới’, phong cách đó, còn cao hơn nhiều so với Thương Đồ Thần, người tự xưng là thời đại cận cổ thành đạo. Sự việc truyền đạo này, ai mà không thổi phồng về vị thần của chính họ cơ chứ? Vị thần nhà ai mà không gì không biết, không gì không làm được cơ chứ? Tuy nhiên, Vô Sinh giáo đã tìm ra một con đường khác. Đầu tiên tụ hợp tất cả ba vị lãnh tụ thần chủ, đạo chủ và giáo chủ của mình, rút ngắn thành thị giả của Thương Đồ Thần, rồi sau đó chiếm lấy tín ngưỡng của Thương Đồ Thần. Bởi vì phần lớn tín ngưỡng vẫn đổ dồn vào Thương Đồ Thần, nên nếu như Vũ Văn Đạc không điều tra kỹ lưỡng với sự hỗ trợ của Hách Liên Vân Vân, và có những đặc điểm cụ thể do Khương Vọng cung cấp, thì đúng là cực kỳ khó để tra xét ra manh mối. Trong quá khứ, một giáo phái nhỏ mà cũng dám lừa dối như vậy, một khi bị phát hiện, Thương Đồ Thần nói không chừng sẽ phái một vài kim miện tế ti xuống, quét sạch sẽ tất cả các vị thần mà giáo phái kia tín ngưỡng.
Nhưng lúc này, Mục quốc.... lại tuyệt không để ý. Vì Khương Vọng đã đề cập đến, nên Vũ Văn Đạc mới đặc biệt động thủ. Đánh cắp tín ngưỡng dưới mí mắt của Thương Đồ Thần, Vô Sinh giáo cũng phải cực kỳ thận trọng và phát triển rất chậm. Nhưng Vũ Văn Đạc hiểu rất rõ rằng, với những thủ đoạn truyền giáo xảo quyệt lão làng của Vô Sinh giáo kia, nếu chờ hôm nay qua đi, thì chắc chắn sẽ mở ra một thời kỳ phát triển nhanh chóng trên thảo nguyên. Trong một khoảng thời gian rất ngắn, y đã tra ra lai lịch của đối phương, cho nên lúc này mới tới trước mặt Khương Vọng hiến bảo. Khương Vọng nghiêng đầu liếc nhìn y một cái:
“Bây giờ nếu đã nói đến chuyện này, ta liền nhắc nhở ngươi một chút. Mấy thứ như miếu Thần Ân, rồi nội khố gì đó, ngày thường ngươi nói đùa với ta thì thôi cũng được, ta là người từng trải. Nhưng Nhữ Thành còn nhỏ, đừng có làm mấy thứ như thế trước mặt đệ ấy, rồi lại dạy hư đệ ấy.”
Ánh mắt của Vũ Văn Đạc trở nên cổ quái. Nhữ Thành còn hiểu nhiều thứ hơn ngươi được không hả? Tam ca ngươi thật đúng là đồ cổ hủ cứng ngắc. “Nghe rõ chưa?”
Trong mắt của Khương Vọng tăng thêm lực uy hiếp. Vũ Văn Đạc bĩu môi, đang muốn qua loa một chút, đột nhiên nhìn thẳng chăm chăm về phía trước, nhìn về phía trước, đó là trên tế đàn, nơi vị trí ngồi của bốn vị kim miện tế ti. Khương Vọng theo bản năng nhìn sang, cũng ngây ngẩn cả người. Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên bên tai:
“Mời Đông Hoàng nhập tọa!”
Vị Chân Quân tân tấn của Tuyết quốc, Diễn Đạo cường giả tên là Đông Hoàng, cuối cùng cũng xuất hiện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận