Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 846: Gần Hứa sẽ hói đầu

Nan Thuyết đại sư bị lột mặt nạ xuống ở quán trà, bẽ mặt vô cùng, ảnh hưởng của sự kiện này tạo thành thực sự khá sâu.
Nhưng vào thời điểm đó, đám đông thường không nhìn thấy chuyện phía sau, hầu hết đều chỉ tức giận khi bị lừa dối.
Đại sư bị một cái tát kéo xuống thần đàn, lúc này mọi người mới thấy rõ ràng, khuôn mặt thực sự được che lấp ở dưới huyễn thuật của gã.
Người này vốn chỉ là một truyền nhân của một môn phái nhỏ đã bị đoạn tuyệt truyền thừa, vì cơ duyên xảo hợp mà có được một viên Thận Vương Châu.
Gã không nghĩ dùng viên Thận Vương Châu này để tu hành mà lợi dụng năng lực huyễn thuật của Thận Vương Châu để lừa gạt mọi người. Sau lần đầu tiên giả thần giả quỷ thành công, đã không dừng lại được.
Nhiều năm qua lừa gạt vô số người, có thể gọi là "tài nguyên sung túc tiến vào", những thứ đã tiêu xài thì không nói, lúc này trên người nếu tính hộp trữ vật đã có ba mươi tám cái.
Việc lừa đảo bị Lý Long Xuyên phát hiện, người là do Hứa Tượng Càn lấy xuống, những vật này tự nhiên cũng sẽ rơi vào tay bọn họ.
Trên đảo Tiểu Nguyệt Nha có mấy tông môn, nhưng không có một tông môn nào có thể khiến tất cả mọi người tin phục. Những người Tề như đám Lý Long Xuyên, cũng không thể nộp những "tang vật" này lên Điếu Hải Lâu.
Toàn bộ mọi chuyện đều nhờ công lao thần thông Chúc Vi của Lý Long Xuyên, Khương Vọng và Hứa Tượng Càn đều kiên quyết không lấy một xu, mà người xuất thân danh môn như Lý Long Xuyên cũng không thiếu mấy thứ này.
Nhưng gã lại có một phương pháp xử lý cực hay.
Gã đưa tất cả những "tang vật" này đến Băng Hoàng đảo, kể cả Nan Thuyết đại sư cũng bị đưa đến nhà tù ở Băng Hoàng đảo chịu thẩm vấn.
Băng Hoàng đảo là căn cứ địa bên ngoài của Thạch Môn Lý thị, lúc này tỷ tỷ Lý Phượng Nghiêu của Lý Long Xuyên đang trấn giữ ở trên đảo.
Lý Long Xuyên định ra một quy tắc. Tất cả những người đã bị "Nan Thuyết đại sư" lừa gạt, chỉ cần có thể cung cấp bằng chứng chính xác chứng minh mình thực sự bị lừa thì sẽ có thể tìm lại những tổn thật của họ ở Băng Hoàng đảo, mãi cho đến khi tất cả "tang vật" được rõ ràng mới thôi.
Toàn bộ quá trình, mỗi một viên đạo nguyên thạch được công khai trưng bày, Băng Hoàng đảo tuyệt đối không giữ lại nửa viên.
Phương pháp này hay ở chỗ đã lợi dụng tối đa cái tên của "Nan Thuyết đại sư", vô cùng tốt để mở rộng sự ảnh hưởng của Băng Hoàng đảo. Tên lừa đảo này đáng trách bao nhiêu thì Băng Hoàng đảo được tin cậy bấy nhiêu.
Mà chuyện Băng Hoàng đảo xét xử công khai Nan Thuyết đại sư cũng là tuyệt nhất, chắc chắn sẽ thiết lập được pháp uy của Băng Hoàng đảo. Khiến cho hải dân có một loại nhận thức chung - Băng Hoàng đảo cũng là nơi có pháp quyền và thế lực cao trên quần đảo gần biển.
Giống như Tề quốc, khi mọi người gặp phải chuyện bất công thì điều đầu tiên nghĩ đến chính là đến quan phủ. Ở các quần đảo gần biển, vai trò này được thay thế bằng các tông môn.
Trên cơ sở này mà phát triển tiếp, Băng Hoàng đảo sẽ không còn được coi là thế lực bên ngoài của Thạch Môn Lý thị ở Tề quốc nữa, mà nó sẽ giống như Quyết Minh đảo, sẽ được hải dân ở quần đảo gần biển công nhận.
Là đích tử của Thạch Môn Lý thị, những thủ đoạn ngự người dùng thế thì y đã được bồi dưỡng từ nhỏ. Phương hướng xử lý này của Lý Long Xuyên, hay ở chỗ là chiều hướng phát triển, không quá khác người, nhưng lại không thể ngăn cản.
Không nghi ngờ gì, sự tích về Nan Thuyết đại sư cũng sẽ thông qua một trận "trả lại tang vật" này mà càng ngày càng truyền bá sôi nổi, sâu xa.
Nhưng thứ đáng để người ta phải suy nghĩ sâu xa chính là - Gã chỉ là một tu sĩ Đằng Long Cảnh, dựa vào cái gì mà chỉ cần một lời chỉ điểm mập mờ là đã có thể trở thành đại sư được tung hô của những người dân trên biển? Cũng có mấy người thực sự nghe hiểu những điều vô dụng của gã?
Nhưng lại không thấy có ai nghi ngờ, chỉ thấy hoan hô. Không ai đứng thẳng trước mặt, chỉ có quỳ rạp xuống đất.
Kính nể, mù quáng theo, bảo sao như vậy, ba người thành hổ.
Nhưng cũng không phải dừng lại ở người thường, đến cả những người tu hành có sức mạnh siêu phàm cũng không hề có sự khác biệt.
Giống như Khương Vọng từng nói với Khánh Hỏa Kỳ Minh khi ở Phù Lục, con người ở bên ngoài thiên thanh cũng không khác gì với người Phù Lục.
Không thể thoát khỏi ô trọc, sao có thể chân chính "siêu phàm"?
Nan Thuyết đại sư bị bắt, không ai còn hứng thú uống trà nữa.
Tất nhiên Hứa Tượng Càn là một ngoại lệ, y nghênh ngang mời người dâng trà một lần nữa, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, lại quấn lấy nói chuyện với Chiếu Vô Nhan.
Trải qua chuyện Nan Thuyết đại sư, đương nhiên Dương Liễu thấy vô cùng xấu hổ, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Nhưng gã cũng không chịu rời đi. Bởi vì gã biết rất rõ là vì chuyện này mà gã đã mất điểm nghiêm trọng, một khi chán chường rời đi như vậy, rất có thể sẽ không có cơ hội nữa.
Vì vậy cho dù cực kỳ nhăn nhó thì vẫn ở lại quán trà, ba người cứ vậy mà chen lấn trong một bàn.
Đám người góp sức mà gã tụ tập lại cũng được giữ lại. Những người này là những đệ tử bình thường của Điếu Hải Lâu, chỉ đơn giản là được Dương Liễu mang theo để chống đỡ trận này, để có thể vây đánh Hứa Tượng Càn bất cứ lúc nào.
Khương Vọng cũng lười tiếp cận với ba người này, hắn không nói tiếng nào ngồi ở bàn trà bên cạnh xem cuộc vui.
Lý Long Xuyên đang đứng ở cửa nói chuyện với người Băng Hoàng đảo, Nan Thuyết đại sư đã bị trói gô cổ, chéo tay ra sau lưng và khiêng đi như khiêng heo.
Sư muội của Chiếu Vô Nhan, Tử Thư cô nương thì đang ngồi bên cạnh Khương Vọng, tất nhiên là do sắp xếp của Hứa Tượng Càn.
Nàng nhìn lén Khương Vọng đang lẳng lặng uống trà vài lần, vừa ngại ngùng vừa thiếu tự nhiên, nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi: "Các ngươi thực sự là Song kiêu Cản Mã Sơn à?"
Âm thanh này thực sự nhỏ đến đáng thương.
May mà Khương Vọng tu hành cũng có thành tựu, tai thính mắt tinh, nếu không thì sẽ không nghe thấy.
Nhưng hắn vẫn sửng sốt một chút: "Hả?"
Tử Thư len lén đưa ngón trỏ ra, chỉ về phía Hứa Tượng Càn đang hưng phấn khua tay múa chân ở cách đó không xa:"Các ngươi, nổi danh? Cùng xưng là Song Kiêu Cản Mã Sơn?"
Giọng nói của nàng rõ ràng mang theo nghi ngờ, dù sao khí chất hai người này thoạt nhìn thực sự quá kém.
".. Cứ coi như thế đi."
Cái danh "Song Kiêu Cản Mã Sơn" cho tới bây giờ cũng chỉ là quan danh của một mình họ Hứa ... Cũng coi như là gã không nói dối.
Nhưng tại thời điểm này, Khương Vọng còn có thể nói gì khác sao? Dù sao thì cũng không thể hủy đi sân khấu của bằng hữu ngay trước mặt, hắn chỉ có thể cười khổ.
"Cản Mã Sơn là nơi nào vậy?" Sau khi nói chuyện vài câu, Tử Thư không còn ngại ngùng như trước, sự tò mò gần như hiện trên mặt.
"Một nơi, khá đặc biệt." Khương Vọng hơi khó nói, điều này cũng không dễ bịa đặt, trước đó Hứa Tượng Càn cũng không nói rõ.
"À, ta hiểu." Tử Thư rất hiểu chuyện: "Ta không hỏi nữa."
Cũng không biết rốt cuộc nàng đã hiểu cái gì.
Ngừng một hồi, nàng lại hỏi: "Nghe nói ngươi đánh bại Vương Di Ngô, chỉ dùng hai chiêu thôi đúng không?"
Đầu tiên Khương Vọng hơi sửng sốt một chút, nhưng nghĩ lại bỗng hiểu tại sai lại là hai chiêu, bất đắc dĩ nói: "Hứa Tượng Càn nói hắn chỉ cần một chiêu thôi đúng không?"
Tử Thư rất ngạc nhiên: "Làm sao ngươi biết?"
Đứa trẻ này cũng quá ngây thơ rồi!
Khương Vọng thở dài một hơi: "Sau này ngươi vẫn nên cách Hứa Tượng Càn một chút!"
"Hả?" Tử Thư nghi ngờ: "Vì sao? Hắn là người xấu à?"
Hắn cũng không tính là xấu, nhưng ngươi thì quá dễ tin đấy! Sao nói cái gì ngươi cũng tin vậy?
Khương Vọng thầm nghĩ.
Nhưng ngoài mặt đương nhiên không thể nói như vậy, hắn không thể làm gì khác hơn là nói: "Nếu quá gần hắn, rất dễ bị lây bệnh.
Tử Thư mở to hai mắt nhìn: "Lây bệnh gì?"
Khương Vọng nhìn xung quanh một chút, rồi lấy mu bàn tay che miệng, thần bí nói: "Rụng tóc!"
Tử Thư giật mình bịt miệng lại, sau đó lại nhìn vào cái đầu to sáng loáng tỏa sáng trời sinh của Hứa Tượng Càn, không khỏi khẩn trương nói: "Không được, ta phải nói cho sư tỷ biết."
"Không cần đâu." Khương Vọng nhanh chóng ngăn nàng lại, hắn cũng không muốn bị Hứa Tượng Càn xách đao truy giết, đành phải giải thích: "Sau khi dựng lên Thánh Lâu, sẽ có lực lượng ngôi sao bảo vệ cơ thể, nên sẽ không bị khốn đốn. Sư tỷ của ngươi hẳn là có, nhưng ngươi có không?"
"Không có." Tử Thư xấu hổ lắc đầu: "Ta mới là Nội Phủ nhất cảnh".
Nàng dường như rất xấu hổ, hoàn toàn không biết rằng ở cái tuổi này của nàng mà đạt được Nội Phủ Cảnh đã là kinh người đến mức nào.
Khương Vọng đương nhiên biết nàng chưa đến Ngoại Lâu Cảnh, cho nên nghiêm túc nói: "Vậy sau này ngươi nên cách xa hắn một chút, đây không phải là chuyện đùa đâu."
"Ừ!" Tử Thư ra sức gật đầu.
Một lát sau nàng lặng lẽ xích đến gần rồi nói: "Ngươi thật tốt."
"À" Lúc đó Khương Vọng đang thưởng thức trận minh thương ám tiễn giữa Hứa Tượng Càn và Dương Liễu, cho nên nghe nàng nói thì vô thức nói một câu qua loa cho có lệ, nhưng lại có chút không hiểu: "Hả?"
Tử Thư dùng vẻ mặt thành thật nói: "Những chuyện riêng tư như thế này, một người quân tử đoan chính như ngươi, chắc chắn sẽ không muốn nói với người khác như ta. Nhưng bởi vì quan tâm đến ta, lo lắng ta... bị rụng tóc mà ngươi vẫn nói.
Ngươi thực sự là một người tốt".
Dù sao Khương Vọng cũng không phải là Hứa Tượng Càn, hắn vẫn có một chút cảm xúc.
Do đó khuôn mặt nhất thời xấu hổ đến lợi hại, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, uống một ngụm trà để che giấu.
Rất nhiều năm sau, khi Hứa Tượng Càn dùng khí thế như rồng truy cứu ngọn nguồn tin đồn "Gần Hứa sẽ hói đầu", dù thế nào thì gã cũng không thể nghĩ ra, ngay từ mùa xuân năm 3919 đạo lịch nó đã sớm sinh ra rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận