Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 345: Cầu người người đến

Trăm ngàn thứ xuất hiện trong đầu Lưu Hoài.
Lúc thì là Dương Kiến Đức đại khai sát giới trên điện, tự tay giết sạch người thân con cái.
Lúc thì Lưu Hoài lão học thành ma công, thay chủ báo thù, giết vào Lâm Truy, huyết tẩy Tề cung, giết chết tên họ Khương kia ngay trên điện.
Lúc thì lại là lão đứng trước thi thể Dương Huyền Sách, mà Dương Kiến Đức vốn nên chết lại máu me be bét đứng trước mặt lão: “Cẩu nô tài, Cô lệnh ngươi bảo hộ nhi tử còn sót lại của Cô, vì sao ngươi lại giết hắn?”
“A!!”
Lưu Hoài điên cuồng thoát ra khỏi suy tưởng, kịch liệt thở hổn hển, trên mặt trên thân đã phủ kín mồ hôi.
Nhưng những chữ viết màu máu kia vẫn quanh quẩn trong đầu lão, càng lúc càng rõ rệt.
“Không, không, ta không thể!”
Lão điên cuồng hô lớn vài câu, sau đó đột ngột trở tay đánh nổ đầu mình.
Trắng đỏ trôi đầy đất.
Thi thể Lưu Hoài ngã rạp trên mặt đất, nhưng da thịt đều mềm nhũn ra, không còn trạng thái kéo căng dưới sự sợ hãi như lúc nãy.
Nhưng…
Cửa sổ đang đóng chặt, lại không biết một sợi gió từ nơi nào chui đến, cơn gió xoáy này cuốn lấy tàn tro của cuốn sách nhẹ nhàng vẩy lên thi thể của Lưu Hoài.
Tàn tro biến mất, xác của Lưu Hoài cũng dần dần tan biến, cuối cùng, trên mặt đất không còn lại thứ gì, ngay cả vết bẩn đỏ trắng hay xương cốt cũng không còn.
Chỉ còn lại bộ quần áo Lưu Hoài mặc khi còn sống, cùng… một cuốn sách da thú lẳng lặng nằm bên trên!
...
...
Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công tạo ra chút gợn sóng ở Dung Quốc, hoàn toàn không ảnh hưởng đến Dương vực.
Bách tính nơi này nghênh đón sự thống trị của Tề Quốc trong thấp thỏm lo âu, sau đó nhanh chóng thích ứng.
Tất nhiên việc này có nhiều nguyên nhân.
Ví dụ như người ‘trụ cột sau cùng của triều đình Dương Quốc’ Hoàng Dĩ Hành, hay ‘nhân nghĩa vô song’ Thanh Dương trấn nam.
Hai người đều ra lực cản trở đồ đao của Hung Đồ, Hoàng Dĩ Hành bảo vệ hòa bình của Hành Dương quân, Khương Vọng thành lập được thế ngoại đào nguyên ở thành vực Gia thành Nhật Chiếu quận khi đang trong thời chiến loạn.
Hai bên đều cứu vô số người.
Tất nhiên, thanh danh của Khương Vọng có thể vượt lên trước chủ yếu là do Trọng Huyền Thắng cố gắng tạo thanh thế. Bây giờ ba quận của Dương Quốc, chỉ có vị trí trấn phủ sứ Nhật Chiếu quận là không giải quyết được, có thể thấy được lực cản ở giữa rất lớn. Tuy nhiên danh tiếng của Khương Vọng trong dân gian đã rất lớn.
Đối với việc này, Khương Vọng cũng có chút trông cậy vào. Sau khi lấy được tước vị Thanh Dương trấn nam, hắn mới chính thức nhận ra chỗ tốt mà Thanh Dương trấn vực mang lại.
Tước vị quan chức, xưa nay không chỉ gói gọn trong vinh dự, nó là một mối quan hệ thiết thực giữa triều đình với quốc gia thống trị, nói cách khác, nó cũng hưởng thụ một phần quốc vận.
Cụ thể mà nói thì ở một chức quan nào đó, nó ảnh hưởng đến quyền lực của quan viên, cũng quyết định mức ‘phản hồi’ mà quan viên đó có thể tiếp nhận.
Ví dụ như Tịch Mộ Nam có thể lấy sắc lệnh ấn hành của thành chủ Gia thành, là được mượn lòng dân Gia thành. Tập hợp đủ lòng dân, không chỉ có lợi ích cho việc chinh phạt, càng có hiệu ứng thức tế hơn ở chỗ có thể trợ giúp tu hành.
Lấy bản thân Khương Vọng làm ví dụ:
Hắn đã sớm hoàn toàn khống chế được Thanh Dương trấn vực, nhưng lễ nghi không được đầy đủ cho nên không thể danh chính ngôn thuận. Chỉ có lúc thần hồn gặp phải Phi Tuyết kiếp Mới ngoài ý muốn nhận được phản hồi. Nhưng cuối cùng đó cũng không phải là thủ đoạn chính cống.
Cẩm Lý Hồng Kỳ kia vốn có thể giúp hắn tập hợp lòng dân ý dân, để cho hắn sử dụng, đáng tiếc còn chưa hoàn toàn hòa thành một thể cùng Thanh Dương trấn vực thì đã bị Long Diện phá hủy.
Nhưng bây giờ lãnh thổ Dương Quốc đã về tay Tề Quốc, triều đình đem một tờ chiếu thư đến, Khương vọng danh chính ngôn thuận trở thành người đứng đầu Thanh Dương trấn. Cái gọi là “dân tâm dân ý, chìm chìm nổi nổi”, lúc này hắn mới có thể chính thức lý giải.
Thể hiện trong việc tu hành, dân ý thuộc về Thanh Dương trấn vực, mỗi phút mỗi giây đều chuyển đến bên trong tước ấn của hắn…Là một con dấu nhỏ rộng bằng hai ngón tay, dài chừng hai đốt tay, khắc chìm bốn chữ Thanh Dương Nam Ấn.
Đeo ảnh này ở bên người, có thể cảm nhận được lực lượng thần hồn được tẩm bổ lớn mạnh hơn, tất nhiên, quá trình này vô chậm chạp, chỉ là nếu cứ tích lũy theo năm tháng, thì cũng có thể tiến bộ trông thấy.
Còn nếu như có thể đạt được vị trí trấn phủ sứ Nhật Chiếu quận, đem nơi đây kinh doanh là được, liền mang ý nghĩa càng nhiều dân tâm dân ý, càng nhanh thần hồn lớn mạnh.
Rất nhiều quan lại Sở dĩ tranh thủ khi còn tại vị bày đủ mọi loại âm mưu, không phải không nhìn chỗ tốt như vậy. Mà bởi vì thứ này phản quá chậm, còn tham nhũng, sưu cao thuế nặng lại nhanh chóng có thu hoạch.
Bình thường mà nói Quốc vận càng hưng thịnh quan viên càng cần nhân tâm, muốn bền vững lâu dài thì cần phải tính toán. Thực lực quốc gia càng mỏng, quan lại càng vội vàng hơn bởi vì căn bản không xác định được mình có thể đạt được thu hoạch dài lâu, chỉ nghĩ đến kiếm đầy túi rồi chạy.
Tục ngữ nói rằng: "Cường quốc văn sĩ định núi sông, phá quốc văn quan không bằng gà" cũng chính là lý giải cho việc này.
Trở lại vấn đề thống trị của tệ quốc với Dương Quốc bên trên.
Theo Khương Vọng, sở dĩ bách tính có thể nhanh chóng tiếp nhận sự thống trị của Tề quốc là bởi vì năm này qua tháng nọ, phong tục của Tề Quốc dần thẩm thấu vào bách tính nơi đây, kế sách của tướng quân Yến Bình trước đây đã có hiệu quả, nhưng nguyên nhân trực tiếp nhất vẫn ở chỗ, việc đầu tiên sau khi quân Tề hoàn toàn chiếm lĩnh Dương vực là quét sạch toàn bộ hung thú ven biên giới, giải quyết tai họa hung thú mà bách tính Dương Quốc căm thù nhất.
Đại đa số bách tính Dương Quốc cả đời chưa từng bước ra khỏi lãnh thổ Dương quốc, lần đầu tiên bọn họ phát hiện thì ra hung thú cũng có thể tiêu diệt sạch sẽ, đất hoang cũng không có nhiều nguy hiểm như vậy, đạp thanh cũng không phải chỉ có ở quanh vài dặm vùng ngoại thành… cũng cảm nhận được sinh hoạt an ổn mà người dân Tề Quốc có được.
Điểm này có lẽ bản thân người Tề Quốc cũng không cảm thấy có gì, nhưng từ Trang Quốc đến Dương Quốc, khi tự mình trải qua sự oanh liệt của Tam Sơn Thành, mắt nhìn thấy vô số tình cảnh đi thảm, Khương Vọng hoàn toàn có thể hiểu được.
Nếu như có quốc gia đồng ý thanh trừ tai họa hung thú, vậy thành chủ Đậu Nguyệt Mi một lòng vì bách tính còn có thể cam đoan trung thành với Trang Quốc nữa sao?
Chỉ riêng chuyện hung thú này tuy rằng rất phổ biến nhưng bí mật liên quan phía sau quá nhiều, cho đến nay Khương Vọng vẫn không thể hiểu được nguyên do ở giữa, hỏi Trọng Huyền Thắng cũng là không nói rõ được.
Trong tĩnh thất Thanh Dương trấn, Khương Vọng chậm rãi thu công, khống chế đạo mạch Đằng Long quay trở về thiên địa hoang đảo, kết thúc chuyến thăm dò biển Khu Càn hôm nay.
Sương mù mông muội tất nhiên đáng sợ, nhưng những khu vực đã từng thăm dò qua được ghi nhớ trong lòng, hình thành một bản đồ chỉ một mình biết. Theo việc thăm dò vị trí ngày càng nhiều, sớm muộn cũng có một ngày có thể xem toàn cảnh biển Khu Càn.
Khi đã rõ phương hướng ở trong lòng, sự đáng sợ của sương mù mông muội cũng giảm mạnh.
"Lão gia." Tiếng của Độc Cô Tiểu vang lên ở ngoài cửa.
Nàng là một người hiểu chuyện, lúc Khương Bọng tu hành sẽ không tùy tiện tới quấy rầy.
"Chuyện gì?"
Khương Vọng hỏi.
"Có một lão hòa thượng đang chờ ngài ở trong viện."
"Hòa thượng?"
Khương Vọng ngớ ra.
Trừ những người đã từng giao thủ trong Thái Hư Huyễn Cảnh, hắn không nhớ rõ mình có liên hệ với người trong Phật môn, lại còn là một lão hòa thượng! Nhưng Độc Cô Tiểu cũng cảm thấy mê man:
"Hắn nói hắn và lão gia hữu duyên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận