Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2823: Đường này không thông (2)

"Một! Hai ! đồ mập chết bầm nhà ngươi! Ngươi là đồ con heo béo ú mặt mập! Lão tử biết ngươi đang nghe thấy, đừng có mà giả chết! Suốt ngày ra góc tường nghe lén, chuyện đến nơi rồi ngươi vẫn không lên tiếng, ngươi xứng làm Phương Trượng này sao? Ngươi xứng sao? Khổ Tính mà không chết, đến phiên ngươi sao? Đồ mập chết bầm nhà ngươi! Ngươi còn không chịu thò mặt ra, ta sẽ mắng tới sư phụ ngươi!"
Giọng nói yếu ớt của Khổ Mệnh vang lên:
"Chẳng phải sư phụ ta cũng là sư phụ ngươi à?"
Lão tăng mặt vàng chỉ trời mắng đất:
"Được lắm, đồ khi sư diệt tổ nhà ngươi! Mắng sư phụ ta ngươi cũng không để ý!"
Khổ Mệnh không hé răng nữa.
"Thế Tôn ơi!"
Lão tăng mặt vàng kêu to lên:
"Thế Tôn người đâu phải cái thứ..."
"Im miệng!"
Thân hình to béo của Khổ Mệnh lập tức xông vào trong thiện phòng:
"Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươi điên rồi!"
Khổ Bệnh mặt gầy gầy bệnh tật, Khổ Đế mặt mày nghiêm túc cũng bước vào thiền phòng, nghiêm khắc nhìn lão tăng mặt vàng.
Sư huynh đệ còn sống của thế hệ này bọn họ, xem như tề tụ.
Không ai ngờ được, lão tăng mặt vàng lại dám báng bổ cả Phật! Đúng là xúc phạm đến điểm mấu chốt của người tu Phật!
"Ha ha ha..."
Lão tăng mặt vàng từ dưới đất bò dậy, mặt mày đầy vẻ không sao cả, cà lơ phất phơ:
"Phật gia đã điên lâu rồi, đâu phải hôm nay mới điên, hôm nay các ngươi mới biết?!"
"Ta hiểu cảm xúc của ngươi. Nhưng chuyện đã tới nước này, chúng ta cũng đã trải qua quá nhiều chuyện, đều biết thế sự là không như ý. Cho dù có tu thành Phật, thì cũng vẫn có rất nhiều chuyện không thể thay đổi được!"
Khổ Mệnh thở dài, trên khuôn mặt sầu khổ hiện vẻ mỏi mệt không che giấu nổi:
"Sơn môn truyền thừa đến ngày hôm nay, ta và ngươi đều không thể làm theo tùy hứng. Ngươi đừng càn quấy nữa. Tấm phù này của Tử Hư Chân Quân coi như là cảnh cáo - dừng ở đây đi!"
"Vậy thì dừng ở đây."
Lão tăng mặt vàng giơ ngón tay lên, chỉ vào từng người một:
"Khổ Mệnh, Khổ Bệnh, Khổ Đế. Các ngươi nghe cho kỹ..."
Ông nghiêm túc hiếm thấy, bình tĩnh nói:
"Từ hôm nay trở đi, ta chính thức thoát ly Huyền Không Tự, duyên phận sư huynh đệ của chúng ta, đến đây chấm dứt."
"Ngươi coi Huyền Không Tự là nơi nào?"
Khổ Đế cả giận:
"Ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, nói thoát là thoát, nói trở về là trở về sao?"
"Đừng có lớn tiếng với ta!"
Lão tăng mặt vàng chỉ vào mũi lão:
"Không biết lớn nhỏ! Các sư huynh nói chuyện, không tới phiên ngươi mở miệng!"
Khổ Đế nổi giận.
Khổ Mệnh thở dài:
"Ngươi nghiêm túc?"
"Các ngươi dùng chỗ tốt của hắn, mà lại không ra tay giúp hắn. Luôn mồm nói Phật duyên thiện tín, nhưng gặp phải chuyện gì cũng rụt đầu! Thánh địa là cái gì! Tưởng ta hiếm lạ thích ở lại đây à!"
Khổ Giác tự chỉ vào chính mình:
"Ta! Khổ Giác! Hôm nay thoát ly Huyền Không Tự, vĩnh viễn không trở về nữa! Lời này thiên địa cộng giám, chư Phật làm chứng!"
"Cút ngay!"
Ông bước nhanh qua các hòa thượng, còn cố ý huých vào Khổ Đế một cái, bước ra khỏi thiền phòng.
Một vị Chân Nhân muốn rời khỏi Huyền Không tự, Huyền Không tự quả thực không có lý do gì ngăn cản.
Khổ Mệnh và Khổ Đế đều không nói gì nữa.
Chỉ có Khổ Bệnh là đuổi theo ra Huyền Không Thiên, đuổi lên tới vân không:
"Cho dù ngươi không suy nghĩ cho bản thân, cũng phải suy nghĩ cho Tịnh Lễ chứ!"
Lão tăng mặt vàng nói:
"Tịnh Lễ đã trưởng thành, tương lai của Huyền Không Tự là thuộc về hắn. Hắn là người có số mệnh tốt. Bây giờ ta phải đi cứu người có số khổ kia."
Khổ Bệnh không phản bác được.
"Cầm! Phật gia phải đi rồi, giữ lại chút đồ tốt cho đồ đệ, không được nhìn lén."
Lão tăng mặt vàng đột nhiên quăng một xấp thư vào ngực hắn:
"Chờ Tịnh Lễ nhà ta trở thành phương trượng, bảo hắn việc đầu tiên là phải thu hồi thủ tọa Hàng Long viện của ngươi, không có chút nhãn lực nào!"
Sau đó cứ thế hùng hùng hổ hổ... đạp không mà đi.
!
!
Vù, vù.
Gió nhẹ lướt qua Trường Hà.
Sáu bóng người bỗng nhiên xuất hiện, lơ lửng trên bầu trời.
Đứng đầu là một lão già tóc bạc mặt hồng hào, thân hình cao lớn. Ông ta cau mày:
"Vĩnh Trấn Sơn Hà Tỉ trấn giữ nơi này, rất khó nắm bắt được khí tức."
"Nói thế không được."
Đạo sĩ da xù xì có gương mặt đặc biệt lại bắt đầu phản bác:
"Cái "khó" này, là so với cái gì? Dựa trên tiêu chuẩn nào? Ngươi không thể vô duyên vô cớ liền nói khó, nói khó cũng không thể hiện được cái gì."
Không ai để ý tới hắn.
Nữ quan mặc đạo bào màu trắng đưa tay ra, chộp một cái vào không trung:
"Khí tức đúng là không dễ bắt, nhưng ta bắt được của Trang Cao Tiện ! hẳn là định lật bàn ở Trang cảnh, hay là chúng ta đi Trang quốc?"
Trong Tĩnh Thiên Lục Hữu, Cam Thảo trẻ tuổi nhất, xinh đẹp nhất, vẻ mặt cũng nghiêm túc nhất, lắc đầu:
"Đối với chúng ta, đối với Trang Cao Tiện, chuyện này đều là vô cùng đột ngột, lẽ ra phải vài năm nữa mới nên xảy ra, nhưng đối với Khương Vọng, đây lại là thời cơ hắn lựa chọn, vì thế chắc chắn hắn cũng đã chuẩn bị rất nhiều. Hiện giờ hắn đã bức Trang Cao Tiện thành như vậy, sẽ cho phép Trang Cao Tiện trốn về Trang Quốc sao?"
Bạch Thuật chân đi một đôi guốc gỗ, đạp lên sóng sông, phong độ nhẹ nhàng:
"Không cần sốt ruột, từ nơi này đến Trang Quốc, chỉ một chút đường như vậy, cứ từ từ đi theo sau là được. Chẳng lẽ các ngươi vội vã muốn cứu Trang Cao Tiện?"
"Dù gì cũng phải xem tình hình, xem cục diện có phù hợp với tâm tình của chúng ta không. Khoan, chờ chút..."
Bán Hạ với bộ dạng trung niên đột nhiên dừng bước, buồn cười lắc đầu:
"Hình như chúng ta chưa đi theo được đâu!"
Ngay khi hắn vừa dứt lời, oanh !
Như sao băng rơi xuống, trời giáng thiên thạch, một bóng người vạch phá bầu trời, rơi mạnh xuống mặt sông!
Đùng!
Giữa làn nước bốc cao, một lão tăng mặt vàng mặc tăng y cũ kỹ từ từ đứng dậy.
Giày rơm giẫm lên mặt nước, tăng y ố vàng bụi bặm, chiếu vào nước chỉ có bóng một mình ông, đằng sau không còn ai khác, nét mặt vô cùng đắc ý.
"Xin lỗi các vị ! ".
Ông nhìn sáu vị Chân Nhân với hình tượng khác nhau ở đối diện, nhếch môi, lộ ra một hàm răng vàng:
"Đồ nhi nhà ta đang làm đại sự ở phía trước... Không muốn bị người khác quấy rầy."
Lão đạo nhân tóc bạc mặt hồng hào là người có tính tình khó chịu nhất trong đám, nhìn lão tăng cản đường, hỏi:
"Ngươi đến đây, là đại diện cho Huyền Không Tự?"
Lần trước ở sơn mạch Ngột Yểm Đô, chính là ông ta đồng hành với Khổ Giác, cũng coi như quen thuộc hơn năm người còn lại.
Khổ Giác vỗ vỗ bàn tay, dương dương đắc ý:
"Huyền Không Tự là cái rắm gì! Ta đã đá văng bọn họ rồi, từ nay về sau không còn quan hệ gì nữa. Người đứng ở đây hôm nay là thượng Phật hàng đầu của Đại Thiên thế giới, của từ xưa đến nay... Khổ Giác Phật gia! Phật gia chỉ đại diện cho bản thân mình! Một mình Phật gia còn chưa đủ hả?!"
Ông lải nhải:
"Nếu các ngươi thức thời, lập tức ngoan ngoãn thối lui, Phật gia có biết các ngươi, nhưng nắm đấm của Phật gia thì không biết đâu, đừng có bảo là không báo trước!"
Tĩnh Thiên Lục Hữu nhìn nhau.
Bạch Thuật cũng đứng trên mặt sông giống ông, mỉm cười:
"Đã là chỉ đại diện cho một mình ngươi... Vậy không thể tốt hơn."
Oanh!
Bảy bóng người ở trên dòng sông, trong nháy mắt xoắn thành một cục!
Vừa chạm vào liền tách ra.
Khổ Giác bay ngược về sau, lại hạ xuống mặt nước, đôi giầy rơm nhúng xuống nước, cứ thế lùi hơn trăm trượng, tạo nên hai đợt sóng.
Hai chân khẽ dịch, rồi dừng lại, xuất hiện hai khe nước thật dài, hai bên phồng lên, ụp về phía hai bờ sông.
Ông đứng với tư thế như cây cung, không phải cong vòng, mà là cây cung kéo căng dây.
Một tay ở phía trước, ấn xuống mặt sông, như nắm lấy trường hà, giữ người lơ lửng, tay còn lại đặt ở sau lưng, như đè lại hư không, giữ người cân bằng.
Từ cơ thể ông tỏa ra linh quang nhè nhẹ, trong nháy mắt trở nên mãnh liệt, dường như vô tận.
Ông như viên Phỉ Thúy chôn trong tảng đá, lúc này lớp áo đá bị lột ra, cuối cùng cũng lộ ra hào quang.
"Thật đáng tiếc..."
Ông cười:
"Nghịch đồ của ta không nhìn thấy được tư thế oai hùng của ta lúc này. Khó mà khiến hắn tâm phục khẩu phục!"
Hàng mày nhướng lên, tăng bào đột ngột phồng lên, cơ thể khô gầy bắn ra sức mạnh khó mà tưởng tượng. Linh quang vô cùng vô tận, như sóng thần sơn băng, trải rộng ra bốn phương tám hướng. Nhưng vì Vĩnh Trấn Sơn Hà Tỉ trấn phong, bên ngoài Trường Hà, không thể nào nhìn thấy được.
Nhưng đâu cần phải để cho ai nhìn thấy!
Lão hòa thượng đâu phải ra tay vì nhân gian.
Lần này, chỉ vì một người mà thôi.
Thân là ngũ giác, tâm là thất tình, ý là lục tưởng, linh là tam tuệ, là có câu nghe, tư, tu, thụ Bồ Đề.
Thân giác, tâm giác, ý giác, linh giác...
Ông nhếch môi:
"Đường này, không thông!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận