Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1414: Đệ nhất Sử sách (4)

Một đao kia chém xuống, gã chỉ muốn tìm niềm vui. Gã không quan tâm người khác thế nào, gã chỉ muốn biết mình có hài lòng không! Vào thời khắc sinh tử, gã không cầu gì khác.
Đây là đạo của gã!
Lấy “vui vẻ” mà thành đạo bước lên Ngoại Lâu. Trên tinh khung xa xôi, bốn tòa thánh lâu tỏa sáng tràn vào trong Loạn Thạch Cốc tắm rửa toàn thân Trịnh Phì.
Bí thuật Nộ Hỏa lặng lẽ vỡ vụn, ngũ thức địa ngục căn bản bị tinh quang chiếu phá. Đao này theo đạo mà đến, không cho phép Khương Vọng trốn chạy.
Khương Vọng cũng hoàn toàn chưa có dự định trốn. Hắn thậm chí còn tiến tới, chính diện đón lấy, ánh mắt bình tĩnh như muốn cùng Trịnh Phì dắt tay chịu chết, khi lưỡi đao lướt đến mặt hắn thì chỉ hơi nghiêng đầu.
Soạt!
Lưỡi đao lướt sát hai gò má, chém bay tai phải của gã. Dường như không biết đau là gì, Khương Vọng lắc đầu một cái lại tiến lên phía trước, cực kỳ cường ngạnh đập vào cánh tay Trịnh Phì, lại một lần nữa đâm kiếm xuyên bụng!
Thân thể cao lớn của Trịnh Phì lập tức cứng ngắc, rơi thẳng xuống mặt đất.
Thiên địa cô đảo của gã lại bị thương nặng!
Một cái tai, đổi lấy một đường đao, một thanh kiếm giết thiên địa cô đảo. Trao đổi đồng giá không phải nguyên tắc chiến đấu của Khương Vọng, cho nên Trường Tương Tư vừa ra khỏi bụng đã bay như điện xẹt, ánh kiếm lóe lên liên tục.
Khi ngũ phủ hải của Trịnh Phì đang rung chuyển, cắt đứt hai tay và gân mạch chân phải của gã!
Trịnh Phì cũng thử dùng đạo nguyên cưỡng ép tiếp tục, nhưng kiếm khí của Khương Vọng cũng đuổi theo chính xác chém vỡ những đạo nguyên mới mở ra. Ngũ phủ hải rung chuyển, tứ chi bị cắt gân, Trịnh Phì chỉ có thể ngã ầm ầm xuống đất. Bị thần thông Ác Báo ảnh hưởng, Khương Vọng gần như dính sát bên cạnh gã cùng rơi xuống.
Đây là lựa chọn vô cùng mạo hiểm. Từ khi mới bắt đầu đã là vậy. Đao của Trịnh Phì chỉ cần chếch lên một tấc, hoặc hắn né tránh chậm một tí thôi thì một đao kia sẽ không cắt đứt tai phải của gã mà là chém thẳng vào trán hắn.
Phải có tự tin và dũng khí cỡ nào mới có thể vào đúng lúc đối diện ấy mà nghiêng đầu?
Kiếm đụng vào thiên địa cô đảo cũng là mạo hiểm từng thử một lần. Nhưng kiếm quang chém tay trân Trịnh Phì mới càng thấy rõ độ khó và mạo hiểm.
Chỉ dựa vào mấy lần giao phong, thăm dò ra cường độ đánh trả của thần thông Ác Báo, khi nhục giáp của Trịnh Phì đã bị phá, khống chế đòn tấn công vừa vặn phế bỏ tứ chi Trịnh Phì, mà lực phản kích vẫn không đến mức hoàn toàn chặt đứt tứ chi của mình.
Cần khống chế tinh chuẩn cỡ nào chứ?
Chỉ cần phán đoán sai lầm một tí thôi, hoặc là không nắm chắc được lực đạo, thì người nằm dưới đất không chỉ có Trịnh Phì đâu.
Nhưng cho dù xuất kiếm hoàn mỹ đến vậy, trên thực tế tứ chi hắn cũng đã đứt hơn phân nửa gân mạch, chỉ là hắn dùng đạo nguyên cưỡng ép tiếp tục thôi. Trong trạng thái như thế, tuy tạm thời giải quyết được Trịnh Phì, nhưng rất khó để nói có thể giao thủ với Yết Diện Nhân Ma.
Nhưng vào giây phút Khương Vọng nhìn theo Trịnh Phì rơi xuống, đã mượn thân thể thịt mỡ của gã mà bắn ra, đột nhiên nhìn sang Yến Tử, mắt phải thoáng chốc lưu động ánh sáng đỏ kim, chớp mắt mắt trái đã là một mảnh đỏ thẫm.
Lấy thần thông Xích Tâm ngự Càn Dương Chi Đồng!
Muốn dốc hết sức thần hồn giải quyết nhân ma cuối cùng này!
Nhưng Yến Tử phản ứng cũng rất nhanh, gần như vào lúc Khương Vọng chém rơi Trịnh Phì là bắn người quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp chớp mắt loang loáng như dòng nước, gợn sóng tan, hiện ra một gương mặt chua ngoa.
Mà sóng nước tiếp tục mở rộng lan khắp toàn thân, rồi nàng ta biến mất. Không nghe dư âm, không thấy dư ảnh. Nàng ta lại dùng món bảo bốn áp đáy hòm khác vội vàng chạy trốn!
Khi Hoàn Đào Lý Sấu đều chết, Trịnh Phì cũng vẫn bị áp chế, căn bản nàng ta không có dũng khí đối đầu với Khương Vọng!
Dũng khí của nàng ta đã lần lượt vỡ vụn kể từ khi Khương Vọng tiến vào rồi lần lượt giết người rồi.
Khí tức của Yết Diện Nhân Ma hoàn toàn biến mất khỏi Loạn Thạch Cốc này, Khương Vọng vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng, chỉ tạm thời thu Càn Dương Chi Đồng lại, sau đó tiện tay điều khiển kiếm khí lại lần nữa mở đạo nguyên của Trịnh Phì ra.
Bị thần thông Ác Báo ảnh hưởng, kiếm khí này cũng tác động đến bản thân hắn. Hắn ngã ngửa. Năng lực khống chế thân thể cực mạnh chớp mắt đã tiếp quyền điều khiển thân thể, hơi chuyển mình một cái, đặt mông ngồi cạnh Trịnh Phì đang nằm ngửa.
Lúc này màu đò trên thân thể Trịnh Phì đã biến mất, mặc dù vẫn to béo ụt ịt nhưng cũng đã nhỏ bớt hai vòng. Gã mở to đôi mắt ngây thơ, lo sợ, nghi hoặc nhìn Khương Vọng.
“Ta đau, Tiểu Khương, ta đau.”
Gã kêu lên như một đứa trẻ.
Khương Vọng bình tĩnh nhìn gã một cái, thần hồn tiến đụng vào thông thiên cung của gã, xốc lên đan kỵ phá trận đồ, phát khởi một lần tấn công diệt thần hồn.
Trong cơn mê muội khi thần thông Ác Báo phản kích, hắn lại lần nữa kích động kiếm khí ngăn cản năng lực khôi phục của Trịnh Phì. Tứ chi đều đau đớn, Khương Vọng vẫn không biến sắc, miễn cưỡng dùng đạo nguyên nối tay phải, nắm chặt Trường Tương Tư, một kiếm xâu vào bên cổ Trịnh Phì!
Ngay khi ấy, cổ hắn cũng trào máu tươi. Hắn vẫn không hề cố kỵ, chỉ một lần nữa dùng kiếm khí cắt đạo nguyên mở ra của Trịnh Phì. Bị thần thông Ác Báo phản kích, hai tay hắn cũng vô lực rủ xuống…
Cảnh tượng này, huyết tinh dị thường, băng lãnh dị thường, lại tràn đầy dũng khí. Tàn nhẫn với người khác không cần dũng khí, chỉ có bạo ngược, tàn nhẫn với chính mình mới cần dũng khí!
Phương pháp Khương Vọng đối phó với Trịnh Phì rất đần, cũng vô cùng đơn giản. Ban đầu, ở sơn môn Thanh Vân Đình, sau khi biết được thần thông của Lý Sấu Trịnh Phì, suy nghĩ duy nhất của hắn là sau này nhỡ gặp phải hai vị nhân ma này chỉ có xoay người bỏ chạy thôi, bởi vì quả thực không biết sơ hở ở đâu, không biết ứng phó thế nào.
Đến hôm nay, không trốn khỏi trận giao chiến gian khổ này, hắn chỉ tìm được một sơ hở không tính là sơ hở. Thần thông Ác Báo cần đủ điều kiện mới có thể phản kích ngang bằng hoặc vượt hơn. Nhưng cho tới giờ, lực phản kích của nó đều yếu hơn tổn thương do bản thân Khương Vọng gây cho Trịnh Phì.
Khương Vọng đã khuếch đại điểm này đến cực hạn, vừa bảo toàn được tính mạng đồng thời cũng phế bỏ năng lực chiến đấu của Trịnh Phì. Mà người kia là do dần dần mất máu, vết thương chuyển biến xấu mà chết.
Tổn thương từ phản kích của thần thông Ác Báo chỉ liên quan đến tổn thương khi Khương Vọng tấn công. Mà rõ ràng Trịnh Phì còn chưa ý thức được điều này. Gã nhìn chằm chằm Khương Vọng, vì cái cổ vẫn chảy máu nên tiếng nói ra cũng hụt hơi:
“Tiểu… Tiểu Khương, chúng ta cùng… cùng chết.”
Thương thế của Khương Vọng không hề lạc quan, nếu nói Trịnh Phì sắp chết thì hắn cũng sắp chết rồi. Nhưng giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh. Đó là kiên định khi nắm chắc hết thảy.
“Không đúng.”
Hắn lại hạ kiếm khí xuống, để cho thương thế của Trịnh Phì tiếp tục chuyển biến xấu, nhàn nhạt nói: “Chỉ có ngươi chết thôi. Bởi vì giết ngươi không phải là ta, mà là vết thương của ngươi và thời gian.”
Thần thông Ác Báo báo đáp tất cả tổn thương, nhưng vẫn chưa đủ về thời gian. Nhưng dường như Trịnh Phì đã không nghe rõ lời này. Bên tai gã vang lên vô số âm thanh kêu khóc, xin tha, khẩn cầu, kêu thảm… Tất cả đồng loạt ập tới. Cả đời gã đều theo đuổi tìm niềm vui, tìm kiếm thú vui trẻ con đã mất, nhưng đau đớn trên thân thể lúc này như kéo gã quay trở lại tuổi thơ, vào lúc cơn mưa đấm đá kia trút xuống…
Gã đau đến mức muốn khóc, nhưng không lên tiếng. Không biết qua bao lâu sau, dường như cả cuộc đời đằng đẵng chạy qua trước mắt. Hốc mắt gã cũng tràn ra máu. Gã mơ hồ nhìn lên bầu trời, thoáng chốc nhìn thấy khuôn mặt da bọc xương kia. Là Lý Sấu, từ nhỏ đã ăn không đủ no, lớn không nổi. Sau đó, gã đã mua rất nhiều thịt ăn, nhưng cũng không mập.
“Lão Tứ…” Gã ồ ồ nói: “Ta không đau, ta không sợ đau, ô ô ô…”
Khí tức dần dần tan rã. Gã cứ như vậy mà trợn trừng hai mắt chết đi. Máu tươi chảy dưới thân thể gã gần như thành một dòng suối nhỏ. Lâm Tiện giấu trong tiên thiên loạn ly trận trố mắt nhìn cảnh tượng này.
Hoàn Đào, Lý Sấu chết, và Yết Diện Nhân Ma chạy trốn, y đều cảm thấy cực kỳ không chân thực. Nhất là quá trình Khương Vọng ngồi bên cạnh lẳng lặng chờ Trịnh Phì chết đi khiến cho y cảm thấy tĩnh lặng một cách khó hiểu, khác xa với xúc động tràng giết chóc huyết tinh ban nãy mang tới.
Cũng là nhìn xem một thiếu niên đang ngồi, tĩnh tâm. Bạo ngược và kiên định có thể cùng tồn tại hài hòa đến thế. Điều này khiến cho y không cách nào hình dung nổi, một trận chiến tuyệt thế đến vậy, sau khi tỏa sáng rực rỡ và choáng ngợp đến cực hạn, cuối cùng chỉ còn lại bóng lưng một thiếu niên toàn thân vết thương lẳng lặng ngồi đó.
Cho đến khi khí tức của Vạn Ác Nhân Ma hoàn toàn biến mất, Lâm Tiện mới giật mình hiểu ra.
Vừa rồi, y đã tận mắt chứng kiến truyền thuyết!
Đây là trận chiến đỉnh cao nhất ở cấp độ Nội Phủ từ xưa đến nay. Đây là một trận chiến vượt xa truyền thuyết bất hủ Thiên Phủ lão nhân!
Ngày 25 tháng 9 năm 3591 Đạo Lịch, trong Đoạn Hồn Hạp, Loạn Thạch Cốc, khôi thủ Hoàng Hà Nội Phủ cảnh Khương Vọng, chính diện nghênh chiến tứ đại nhân ma Vạn Ác, Tước Nhục, Yết Diện, Khảm Đầu cảnh giới Ngoại Lâu đỉnh phong, Đuổi một, giết ba.
Chứng vị đệ nhất Nội Phủ cổ kim!
Từ xưa đến nay, ngược dòng ba vạn năm, mười ba vạn năm, ba mươi vạn năm…..
Cảnh giới Nội Phủ, Khương Vọng đệ nhất.
Duyệt khắp thanh sử không một ai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận