Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2254: Tin tức kinh thiên động địa

Gió sương càng lạnh lẽo.
Cơn gió rét cực hàn này dường như muốn đóng băng tận trong lòng người.
Nhưng các chiến sĩ Nhân tộc đứng ở ngoài Sương Phong cốc nhìn về phía xa cảnh tượng này, huyết dịch lại như sôi trào dâng lên.
Đã có người giơ cao Kinh Vĩ kỳ của Tề quốc, bay đến Viêm Lao thành báo tin mừng.
Đánh một trận chém hai vị Yêu Vương, đặt ở đâu cũng là công lớn. Đặc biệt là Sư Thiện Văn thân phận phi phàm, thiên phú mạnh mẽ, giá trị vượt xa Yêu Vương. Chưa kể còn trực tiếp thay đổi cục diện chiến trường Sương Phong cốc, chuyển bại thành thắng!
Những người còn lại đứng ở ngoài cốc hoan hô.
Tuy mệt mỏi, mặc dù vết thương trên người đau đớn khó chịu, mặc dù trận này tử thương thảm khốc, nhưng thắng rồi!
Bất luận thuộc Tề quốc, Cảnh quốc, hay là thế lực nào khác, giờ phút này bọn họ đều hoan hô vì anh hùng của Nhân tộc, hoan hô vì thắng lợi của Nhân tộc, hoan hô vì chính bọn họ...
Đương nhiên cách lớp sương gió, đều có vẻ xa xôi.
Khương Vọng lặng lẽ vận Huyền Thiên Lưu Ly công, phân phối lực lượng chuẩn xác, để chống lại gió rét cực hàn. Tay trái kết thành Tất Phương ấn, mở ra Hỏa Vực bên ngoài cơ thể.
Hỏa Vực bị nén tới cực mỏng, gần như dán sát vào thân thể. Như vậy có thể tạm thời ngăn cản cái lạnh thấu xương kia.
Từ xa nhìn lại, tựa như khoác thêm một chiếc áo choàng màu đỏ.
Hắn không chậm chạp, cũng không có thời gian chậm chạp. Một tay cầm kiếm, một tay nhấc thi thể Yêu tộc Thiên Hải Vương, xoay người bay trở về.
Thi thể này là chiến công, cũng là chiến lợi phẩm, tất nhiên không thể để cho ngọn gió cực hàn chà đạp.
Đợi tới khi đợt gió sương này tan đi, tất cả mọi thứ còn lại trong sơn cốc đều sẽ do Nhân tộc kiểm tra thu nhận - Đây là ý nghĩa trực quan nhất của trận thắng này.
Trong gió lạnh, hắn và Thạch Tê Yêu Vương cao lớn hùng tráng đi lướt qua nhau.
Đôi mắt nhìn thẳng vào đôi mắt.
Tê Ngạn Binh tránh ra xa, gần như đang đi sát bên vách núi.
Khương Vọng cũng không truy kích.
Cuộc tranh đấu sinh tử với Sư Thiện Văn nghe qua tưởng chừng phức tạp, nhưng trên thực tế lại hoàn thành trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi.
Chỉ một chút thời gian đó, ngay cả việc vận chuyển đạo nguyên hắn cũng bắt đầu trì trệ. Thần hồn thoáng xơ cứng, không thể không tiếp tục dùng Triều Thiên Khuyết tự thủ.
Nếu còn tiếp tục đánh, đó mới thật sự là tìm chết.
Gió rét cực hàn đập vào hỏa vực ngoại bào, phát ra tiếng nổ lách tách.
Khương Vọng loáng thoáng cảm nhận được những người ngoài cốc đang hô hoán cái gì, nhưng hắn không nghe được.
Lúc này hai lỗ tai của hắn chảy ròng ròng máu tươi, thính giác của hắn đã mất !
Chỉ cần Sư Thiện Văn thấy kiên trì thêm hơn một hồi, đây chính là một trong những điểm mà vị Thiên Hải Vương này có thể lợi dụng đột phá.
Nhưng thế sự không có nếu như, liên quan đến sinh tử, càng không tồn tại chuyện quay đầu trở lại.
Kế Chiêu Nam đã bình thường trở lại, lại nhấc Thiều Hoa thương lên, bay vào Sương Phong cốc:
"Khương Võ An, ta tới đón ngươi!"
Do lực lượng không còn sót mấy đều đang đối kháng với gió rét cực hàn, cho nên Khương Vọng không cách nào nghe được âm thanh, không thể hiểu được Kế Chiêu Nam đang nói cái gì.
Nhưng hắn hiểu được, Kế Chiêu Nam tới đón hắn.
Lựa chọn lần này nói ra thì quá kích động, nhưng trên thực tế là không kích động không được.
Sư Thiện Văn và Tê Ngạn Binh xây dựng nên cục diện tuyệt sát trong thời gian cực ngắn. Nếu hắn không dám liều mạng, tuyệt đối không có chuyện may mắn.
Cường giả giao tranh, có khi tranh chấp chính khí thế.
Một ý niệm sai lầm cũng là khác biệt sinh tử.
Cái chết của Ưng Khắc Tuân chính là vết xe đổ đi trước. Sư Thiện Văn thất bại mất mạng cũng có thể làm minh chứng.
Khương Vọng khoác áo choàng tắm lửa, trong cơn gió rét cực hàn, dẫn Thiên Hải Vương tiến về phía trước, tâm trạng rất bình tĩnh.
Trước khi tới Yêu giới đã biết nơi này nguy hiểm như thế nào. Trận chiến ở Sương Phong cốc tới rất đột nhiên, rất mạo hiểm, nhưng chỉ đơn giản là đối mặt.
Cường giả chân chính có thể đi đến đỉnh phong, luôn luôn đứng trước lằn ranh sinh tử, hết lần này tới lần khác chứng minh chính mình.
Hắn chỉ đi trên con đường này.
Cứ như vậy tiến lên mà thôi.
"Khương Võ An... Khương Võ An!"
Có một tu sĩ trẻ tuổi thân mang giáp tàn, trên người đầy vết thương, giọng nói có phần thở dốc, nhưng đứng cách ngọn gió cực hàn không xa, ra sức hô to với Khương Vọng đang chậm rãi bay tới.
Trên khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy cảm động.
Hắn hô vang tên của Khương Vọng, cũng kéo theo những người khác cùng hô.
Sau một trận đại chiến, chiến sĩ Nhân tộc tổng cộng chỉ còn lại mười mấy người, ai nấy đều hô đến mức khàn cả giọng.
Trở về từ cõi chết, thất bại vẫn cầu thắng, hiển nhiên đã khiến tâm trạng của bọn họ bùng cháy.
Kế Chiêu Nam phi thân lên không, từ xa đã dùng thương kình không ngừng đánh tan cơn gió cực hàn phía trên Khương Vọng, giảm bớt áp lực cho hắn.
Nhìn gương mặt Khương Vọng đã phủ đầy sương giá, cùng với bàn tay vẫn cầm kiếm cực kỳ vững vàng như trước, Thuần Vu Quy lắc đầu, cắm nghiêng lá Kinh Vĩ tử kỳ trong tay lên vách núi, nói với Vương Khôn:
"Các ngươi rất khó đuổi kịp hắn."
Vương Khôn rất hỏi ngược lại một câu: Vậy các ngươi lại có thể duy trì ưu thế dẫn trước bao lâu nữa đây?
Nhưng lúc này nhớ tới, đã không còn "các" nữa.
Triệu Huyền Dương đã không còn, nhóm thiên kiêu Thần Lâm Cảnh quốc, còn có thể nói là dẫn trước Khương Vọng một bước, cũng chỉ còn lại mình Thuần Vu Quy.
Trần Toán mới thành Thần Lâm, đã thua một lần ở Tinh Nguyệt Nguyên, trốn tránh Khương Vọng ở thảo nguyên, đã không còn được lấy ra đặt song song với Khương Vọng nữa.
Lâu Quân Lan còn thua một bậc so với Trần Toán, càng không cần phải nói.
Còn những tu sĩ trẻ tuổi như hắn và Ngũ Tướng Thần vẫn đang mài giũa ở Ngoại Lâu... Nói là thiên kiêu của quốc gia, cũng chỉ có thể rơi vào cụm từ mơ hồ "các ngươi" mà Thuần Vu Quy đã nói. Có lẽ chỉ có một mình Bùi Hồng Cửu, còn có vài phần tâm trí đuổi theo Khương Vọng.
“Thuần Vu tướng quân, ngươi nói chúng ta hiện tại...”
Vương Khôn vốn định nói, bây giờ chúng ta nhìn Khương Vọng, chẳng phải cũng giống như lúc trước các ngươi nhìn Thái Ngu Chân Nhân hay sao?
Mặc dù hắn không cảm thấy Khương Vọng có thể so sánh với Lý Nhất, nhưng vẫn định hỏi như vậy.
Nhưng lời ấy rốt cuộc chưa thể nói trọn.
Bởi vì hắn nhìn thấy !
Người trẻ tuổi đứng ngoài Sương Phong cốc hô to tên Khương Vọng kia, giáp trụ trên người đã tàn phá, bỗng nhiên ngậm miệng. Vừa mới ngậm lại, tựa hồ trong nháy mắt đã thu hồi tất cả thanh âm. Xung quanh thân thể hắn xuất hiện một khu vực tĩnh mịch, mà sự tĩnh mịch này vẫn còn đang nhanh chóng lan tràn.
Thân hình ấy trong tĩnh mịch quái dị ấy tiến lên một bước.
Một bước cực kỳ bình thường.
Nhưng lại bước một bước vào Sương Phong cốc, cũng bước vào trong gió rét cực hàn!
Chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng... Một bóng lưng vốn bình thường, bây giờ đột nhiên trở nên âm trầm.
Bóng lưng kia lại khiến cho Vương Khôn cảm thấy kinh hãi!
Người này có vấn đề! Có vấn đề rất lớn!
Vương Khôn gần như muốn hét lên.
Nhưng âm thanh sao có thể nhanh bằng tốc độ của người này? Thậm chí ngay cả miệng của hắn cũng chưa kịp mở ra, người trong tầm mắt đã lướt qua Kế Chiêu Nam, đối mặt với Khương Vọng, đấm ra một quyền!
Đâu chỉ là Vương Khôn không kịp phản ứng?
Kế Chiêu Nam cũng không theo kịp!
Chớp mắt đã xoay thương chấn giáp, hào quang rực rỡ múa loạn, lại cưỡng ép mở Vô Song, chậm hơn không chỉ một phân!
Bước chân và ra quyền của người thần bí đều rất đơn giản, quán triệt nhận thức bản chất của sự vật, đúng như cái gọi là đại đạo chí giản.
Một quyền này mang theo lực lượng khủng khiếp càn quét, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã loại bỏ ngọn gió cực hàn! Dùng một loại phương thức trực tiếp nhất, dứt khoát nhất đánh trúng mục tiêu!
Vương Khôn không khỏi kinh ngạc nhìn vệt sáng lóe lên chỉ trong khoảnh khắc này, Khương Vọng vốn đã tiêu hao rất nặng nhưng vẫn thể hiện năng lực phản ứng có thể nói là tuyệt đỉnh. Giơ ngang kiếm thối lui, thần thông phóng thích, đạo thuật lưu chuyển liền thành một mạch, thần hồn sát pháp, ấn pháp, kiếm pháp cực kỳ xảo diệu nối tiếp nhau, nhưng tất cả đều vô dụng!
Người thần bí kia đột nhiên tung một quyền, trực tiếp đánh Võ An hầu Đại Tề vốn uy phong lẫm liệt bay vào sâu trong Sương Phong cốc.
Hoàn toàn không có sức chống cự!
Trong nháy mắt, sương gió và lửa đỏ đều tắt ngấm.
Trong cơn gió rét cực hàn trắng xóa mênh mông, không còn thấy ánh hào quang rực rỡ nào nữa, cũng chẳng còn bóng dáng của vị vương hầu trẻ tuổi kia đâu!
Chỉ có gió gào thét xoay quanh.
Còn có thi thể Thiên Hải Vương Sư Thiện Văn ngã xuống cách đó không xa, có lẽ còn có thể chứng minh chiến tích của Khương Vọng!
Mới vừa rồi, Khương Vọng chỉ cách Sương Phong cốc có vài chục bước.
Trong lúc thường ngày khoảng cách chỉ là một bước chân.
Nhưng chỉ một chút khoảng cách như vậy, hắn lại không thể bước ra được nữa.
Là ai? Là bẫy của ai, quyền của ai?
Vào giờ khắc này, Kế Chiêu Nam như điên cuồng, ánh sáng nóng bỏng bên ngoài cơ hồ đẩy gió lạnh cực hàn ra xa vài thước. Thế nhưng tay hắn cầm Thiều Hoa thương, sát khí gầm thét, chỉ thấy một gương mặt bình tĩnh.
Người này tạm thời còn không ai nhận ra là thế lực phương nào, là một trong những người trợ giúp gia nhập chiến trường Sương Phong cốc. Trong lúc chiến đấu biểu hiện của hắn rất quy củ, sống đến bây giờ.
Trong một quyền này, thể hiện lực lượng vô cùng tiệm cận cảnh giới Động Chân!
Lúc này hắn liếc nhìn phương hướng Khương Vọng biến mất, xoay người lại, bình tĩnh đối diện Kế Chiêu Nam, có phần tiếc nuối nói:
"Thời gian của ta không đủ."
Trong lúc lên tiếng, thân thể hắn bắt đầu vỡ vụn với tốc độ kinh người. Loại tan vỡ này không liên quan đến ngọn gió cực hàn, mà chỉ đến từ bản thân hắn. Tan vỡ nhiệm vụ dường như mang đến cho hắn càng nhiều lực lượng.
Diệt Hóa thuật?
Bình Đẳng quốc?
Trong lòng Thuần Vu Quy nảy sinh nghi vấn như vậy.
Không chỉ một mình Thuần Vu Quy có nghi vấn như vậy.
Mà người này chỉ nâng tay phải lên, đơn giản là nắm thành quyền, đánh ra vô cùng đơn giản. Cùng đột nhiên bộc phát, nhắm thẳng vào Kế Chiêu Nam muốn xâm nhập Sương Phong cốc. Nắm đấm vô cùng mãnh liệt, khai mở thiên địa, quét sạch thương quang, đánh bay hắn ra bên ngoài Sương Phong cốc!
Tay trái giơ cao, như lục lọi trên bầu trời của Sương Phong cốc, lại như bắt được cái gì, hung hăng quăng mạnh xuống!
"Gió rét cực hàn đã đến."
Hắn nói như vậy:
"Nơi đây, tĩnh mịch!"
Ngôn xuất pháp tùy.
Hắn nắm cơn gió rét cực hàn trước người thành vách ngăn lưu động, phong tỏa ở cửa cốc bên này, hình thành cửa ngục.
Cuối cùng dùng hết sức mạnh, thân thể của hắn cứ thế tan rã, bị gió lạnh cực độ cuốn lấy, không còn tồn tại bất cứ thứ gì.
Kế Chiêu Nam đứng trong cơn gió sương càng lúc càng lạnh lẽo, không thể không lùi bước!
Giờ khắc này, gió rét cực hàn hoàn toàn tràn ngập Sương Phong cốc, điên cuồng gào thét trong sơn cốc, như ác thú tàn sát bừa bãi. Hơi lạnh nhanh chóng đậm hơn, vách núi bắt đầu kết thành nhũ băng.
Sương Phong cốc còn mấy ngày nữa mới nghênh đón thời kỳ tĩnh mịch chân chính, nhưng người thần bí này dùng lực lượng cuối cùng, để cho ngọn gió cực hàn dừng lại không hề tan đi, khiến cho thời gian tĩnh mịch đến sớm hơn!
Nói cách khác, hắn không chỉ hoàn toàn ngăn cản khả năng Kế Chiêu Nam xâm nhập Sương Phong cốc để cứu viện, cắt đứt đường trở về của Khương Vọng, thậm chí... khiến Kế Chiêu Nam không thể đoạt lại thi thể của Khương Vọng!
Khương Vọng nằm trong trạng thái đó, trúng một quyền mạnh mẽ như vậy, gần như đã là cục diện tất phải chết.
Cho dù may mắn còn sống, cũng quyết không thể thoát khỏi Sương Phong cốc hiện tại.
Cho dù trốn ra khỏi Sương Phong cốc như kỳ tích, chịu đựng được ngọn gió cực hàn, lại làm sao có thể sống qua thời kỳ tĩnh mặc kéo dài đến mười một tháng trong lãnh địa Yêu tộc bên kia Sương Phong cốc?
Tuy còn chưa nhìn thấy thi thể, nhưng gần như đã có thể tuyên cáo !
Võ An Hầu Đại Tề, vẫn lạc Sương Phong cốc!
Chuyện lớn rồi...
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Thuần Vu Quy thầm nghĩ.
Việc này xử lý không tốt, sẽ bộc phát hậu quả như thế nào, quả thực khó có thể tưởng tượng.
Mây đen không nhìn thấy kia, còn âm trầm hơn cả gió rét cực hàn trước mắt!
Hắn thu kiếm vào vỏ, sải bước đi về phía trước, đi tới bên cạnh Kế Chiêu Nam.
Mà Kế Chiêu Nam chỉ cầm thương chỉ vào vách ngăn sương gió kia, không nói một lời. Giáp tay đã vỡ vụn, tay cầm thương nhuộm thành màu đỏ, vẫn còn đang run rẩy.
Người này thực sự đã đạt đến cực hạn. Trong tháng khai mở Sương Phong cốc này, hắn hầu như ngày nào cũng chiến đấu, mỗi trận đều xông pha đi đầu, vong hồn dưới thương nhiều vô số kể. Cứ liều mạng như vậy cho đến tận bây giờ, liều đến thương vừa rồi đánh với quyền kia, liều đến mức thật sự đã không thể liều thêm được nữa.
"Kế huynh..."
Thuần Vu Quy vừa mới mở miệng, liền thấy Kế Chiêu Nam quay đầu lại, nhìn hắn cực kỳ hung ác!
Lúc này đâu còn gì để nói đùa.
Thuần Vu Quy lập tức giơ tay chỉ trời, nghiêm mặt nói:
"Thiên Ngục là nơi chôn xương của vô số tiên hiền Nhân tộc, năm đó Thượng Cổ Nhân Hoàng chủ trì kiến tạo Vạn Yêu Chi Môn, đã ước định cùng ba vị Đạo Tôn:
"Phàm là Nhân tộc ở đây, phải vứt bỏ ý niệm bộ tộc, đồng tâm hiệp lực, cùng chống lại Yêu tộc". Đại Cảnh quốc ta là đạo mạch chính thống, đời đời trấn thủ Vạn Yêu Chi Môn, chưa bao giờ dám quên lời thề này. Thuần Vu Quy ta lấy danh dự của mình để thề, việc về Võ An hầu ta tuyệt đối không hề hay biết! Chuyện này cũng tuyệt đối không liên quan gì đến Cảnh quốc ta!"
Kế Chiêu Nam lạnh lùng nhìn lướt qua những người khác đang đứng bên ngoài cốc.
Phảng phất như vậy là có thể bắt được tên đồng đảng có lẽ có tồn tại.
Vương Khôn có phần không cam lòng với loại đối xử như đối với gian tế này, mím môi, chắc muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không thể mở miệng. Người Tề quốc sắp phát điên, hắn không cần thiết phải cứng đấu cứng với kẻ điên.
Thuần Vu Quy lại nói:
"Võ An hầu chiến đấu vì Nhân tộc, mọi người đều thấy tư thế oai hùng của hắn, nhưng lại bị kẻ gian hãm hại, ta cũng hận thấu xương! Cảnh Quốc cũng sẽ dốc hết sức điều tra việc này, nhất định phải cho Võ An hầu một lời giải thích!"
"Không cần!"
Máu tươi nhỏ giọt trên đầu ngón tay hắn, Kế Chiêu Nam xách thương bước đi:
"Người Tề quốc gặp chuyện, Tề quốc sẽ tự mình sẽ điều tra!"
Thân hình hắn lướt qua không trung, tựa như một tia chớp giật.
Còn nhớ vấn đề kia không?
Hôm nay là lần đầu tiên Võ An hầu Đại Tề đến Yêu giới, nếu như hắn chết ở đây thì sẽ thế nào?
Lúc ấy Kế Chiêu Nam không nghĩ tới.
Bây giờ cần phải suy nghĩ rồi!
Rất nhiều người cần phải nghĩ!
Quân thủ thành Viêm Lao, tâm trạng hôm nay quả thực xao động, khó khăn trắc trở cực lớn.
Đầu tiên là Kế Chiêu Nam tướng quân vội vã trở về thành cầu viện, tình huống bên Sương Phong cốc không ổn, khiến người ta lo lắng.
Thành chủ Đậu Ích Hanh phải ngoài cam đoan phòng ngự của Viêm Lao thành, chắp vá lung tung lúc khẩn cấp móc ra hai đội ngũ trăm người.
Vừa vặn lúc này nhận được thông báo, Võ An Hầu lựa chọn đến Yêu giới thực hiện trách nhiệm Thần Lâm, quân thủ thành Viêm Lao thành bỗng chốc lòng người phấn chấn.
Nhưng cũng chỉ có quân canh giữ trên tường thành may mắn được thấy diện mạo của Võ An hầu. Bởi vì Võ An hầu còn chưa vào cửa thành đã bị Kế Chiêu Nam tướng quân lừa đến chiến trường Sương Phong cốc, thậm chí hai đội ngũ trăm người vừa mới triệu tập xong cũng không cần.
Có Võ An Hầu danh tiếng lẫy lừng tham chiến, chiến trường Sương Phong cốc chắc sẽ ổn định.
Quả nhiên, khi sắc trời tối đen, đã có người vội vã trở về báo tin vui, giơ cao chiến kỳ bay nhanh dọc theo đường chính của thành trì, lớn tiếng báo cho biết - Kế Chiêu Nam đâm chết một Yêu Vương, Võ An Hầu đánh chết hai tên Yêu Vương, đại cục của Sương Phong cốc đã định!
Cả thành đều sôi trào.
Mọi người tranh nhau bàn luận về câu chuyện truyền kỳ của Võ An Hầu, bàn luận vì sao hắn có thể lập được chiến công ngay khi vừa đến Yêu giới. Cũng thuận tiện đàm luận về sự tích anh dũng chiến đấu nhiều năm của Kế Chiêu Nam.
Nhưng cơn hưng phấn trong Viêm Lao thành còn chưa qua đi, Kế Chiêu Nam toàn thân đầy máu, vội vã lướt qua từ ngoài thành, không có tới một tiếng chào hỏi, trực tiếp quay trở về hiện thế.
Mà Võ An Hầu mãi vẫn không thấy về.
Hiển nhiên điều này khiến cho trong lòng mọi người thêm u ám.
Mọi người lo lắng thảo luận, trong thành cố ý phái người tiến đến Sương Phong cốc dò xét.
Đậu Ích Hanh Thần Lâm cảnh, thậm chí còn tự mình đứng lên thành lâu chờ tin tức!
Sau đó nữa...
Chính là bốn tu sĩ còn sót lại từ Sương Phong cốc trở về, trong đó có hai tu sĩ của tiểu quốc Đông vực, hai quân nhân chính quy của Tề quốc ! bọn họ cùng nhau rưng rưng tuyên cáo tin tức bất hạnh về Võ An hầu Khương Vọng!
Tin tức này gần như sấm sét đánh nổ trời cao.
Chấn động đến mức biết bao người nghẹn ngào.
Không ai dám tin.
Không ai chịu tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận