Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 402: Con đường tang sự

Mười dặm xung quanh phố Tiểu Liên Kiều chẳng có một cái cầu nào, thực chẳng biết tại sao lại có cái tên này, nhưng tóm lại nó đã được gọi là như vậy.
Ở nơi này, người giấy, vòng hoa, quan tài... tất tần tật đồ liên quan đến tang ma đều có cả, là con đường bán đồ tang ma nổi danh của thành Lâm Truy.
Cửa hàng bán quan tài của lão Trương là căn thứ tư bên trái của phố Tiểu Liên Kiều, nhà ông chủ nghe nói ba đời đơn truyền, cũng sinh sống ở đây suốt ba đời, rất có danh tiếng.
Mặt tiền cửa hàng có bề ngang vừa phải, cửa vào treo mành đen, không có người đứng bên ngoài chào khách.
Kinh doanh đồ tang có kiêng kỵ riêng của nó, nhất là quan tài gỗ, không nên để chúng thấy ánh mặt trời.
Mấy chuyện như chào mời khách cũng không nên, khách đều là tự đến rồi tự đi. Muốn nhiều người ghé đến thì giống lão Trương, tay nghề nhiều đời gia truyền, được nhiều người biết đến.
Hứa Tượng Càn vén rèm đi vào, hỏi: "Ông chủ! Thọ tài ta đặt, làm xong chưa?"
Trong phòng có một bóng người nhỏ gầy, đang ngồi cạnh mấy cái quan tài lùa cơm, xem ra hẳn là ông chủ của cửa hàng, lão Trương.
Nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn, rồi đặt chén đũa xuống, cất tiếng chào: "Hứa tiên sinh, đã chuẩn bị xong theo lời ngài dặn."
Giọng nói người này vừa nhỏ vừa lạnh, cứ như nhiều năm không thấy ánh mặt trời.
Hứa đại thư sinh tự cho là người chính khí đầy mình, ở nơi như này cũng chẳng hề kiêng kỵ, ngó trái ngó phải: "Để chỗ nào?"
Lão Trương đưa tay dẫn đường: "Ở bên này, mời Hứa tiên sinh cùng qua xem."
Lão hơi ngần ngừ, rồi thêm một câu nhắc nhở: "Thọ tài của người khác không nên nhìn lâu, sợ lây không may."
Khương Vọng trước sau đều giữ im lặng, để một mình Hứa Tượng Càn đi giao tế.
Hứa Tượng Càn cũng biết giữ phép tắc, hoàn toàn không có gì là không vui: "Ngài nhắc rất phải."
Căn phòng gian ngoài, có hai hàng quan tài gỗ đặt song song, tổng cộng mười một cái, là số lẻ.
Ở phía trong còn có phòng khác nữa, song không tiện đi vào.
Quan tài Hứa Tượng Càn đặt là cái thứ ba hàng thứ hai, nhìn bề ngoài, nhìn tay nghề, đúng là không tầm thường.
Hứa Tượng Càn đưa tay ra sờ, cảm nhận hoa văn: "Rất tốt, không tệ, làm thật sắc sảo, vật liệu gỗ cũng tốt."
Lão Trương cũng chẳng khiêm tốn, giọng vừa lạnh vừa nhỏ trả lời: "Đã nhận tiền làm, không dám hàm hồ."
Khương Vọng cũng bước lên xem, quả thật là rất tốt, không hề có chuyện làm qua loa lấy lệ.
"Được!" Hứa Tượng Càn liếc nhanh quan sát thái độ của Khương Vọng, phủi phủi tay: "Làm phiền ông chủ tìm hai người, khiêng giúp ta, theo ta về nhà, sau đó giúp ta hạ táng."
"Cái này không thành vấn đề, ở Tiểu Liên Kiều này, có nhiều đứa nhỏ khỏe lắm." Lão Trương đáp, nhưng chân không nhúc nhích.
Hứa Tượng Càn gật đầu: "Vậy làm phiền ngươi."
"Khụ." Lão Trương hắng giọng, có chút ngượng ngùng chà chà tay: "À, tiền thọ tài..."
Hứa Tượng Càn ngạc nhiên: "Đã thanh toán rồi mà?"
"Hứa tiên sinh, lúc đó ngài mới chỉ trả tiền đặt cọc..."
"À, vậy hả." Hứa Tượng Càn lúc này mới nhớ đúng là như vậy, nói tiếp: "Không sao, tí về ta trả cho ngươi."
"Hứa tiên sinh." Lão Trương khó xử: "Đây là thọ tài làm bằng gỗ kim ti nam, vật liệu gỗ thôi đã lố tiền đặt cọc không ít, lại còn tiền công cho tiểu nhị..."
Gỗ kim ti nam là thọ tài hàng thượng hạng, không thua hoàng kim. Đối với cửa hàng, vốn liếng bỏ ra quả thực không phải là nhỏ. Nếu không phải Hứa Tượng Càn đặt cọc rất nhiều, dáng vẻ mình tiền muôn bạc biển, thì vụ làm ăn này không thành công dễ dàng như vậy.
"Ài, đâu phải là ta cố ý, tại ta ra ngoài gấp quá, không mang theo tiền!"
Hứa Tượng Càn vừa nói, vừa gỡ con dấu đeo bên hông: "Ông chủ có biết Thanh Nhai biệt viện không?"
Thanh Nhai thư viện mở biệt viện ở Lâm Truy, cũng có chút tên tuổi.
Lão Trương: "Đó là học viện hàng đầu. Đương nhiên là biết."
"Ta là tiên sinh của Thanh Nhai biệt viện, ngươi cầm con dấu này tới đó, viện trưởng sẽ trả phần tiền còn lại cho ngươi, không thiếu một xu nào đâu!"
"Ai da, nếu là Thanh Nhai biệt viện thì ta đương nhiên tin rồi, kỳ thực trả chậm một chút không sao." Lão Trương áy náy chắp tay: "Thất kính rồi, Hứa tiên sinh!"
Tuy nói như vậy, nhưng tay vẫn nhanh nhẹn nhận lấy con dấu kia.
Hơn nữa Khương Vọng còn nhìn thấy, chỉ trong thời gian cực ngắn, lão đã nắn nắn con dấu, hẳn là dùng cách thức riêng của mình để kiểm tra thật giả, song đương nhiên thứ này là thật, Hứa Tượng Càn thật sự là tiên sinh của Thanh Nhai biệt viện. Đương nhiên, Lưu lão viện trưởng có đồng ý trả phần tiền còn lại cho hắn hay không, thì lại là chuyện khác.
Hứa Tượng Càn ừ một tiếng từ trong lỗ mũi: "Đi tìm người đi, nhà ta đang nóng ruột chờ."
Lão Trương vội vã vén rèm đi ra, xem ra rất là tin tưởng tiên sinh Thanh Nhai biệt viện này, nên chẳng cần chờ tiểu nhị về coi tiệm, cứ thế rời khỏi cửa hàng.
Khương Vọng nhìn Hứa Tượng Càn một cái, ý rất rõ ràng là Lưu lão viện trưởng sẽ trả tiền giùm ngươi không? Đừng dùng trò này hố bát cơm của người ta.
Hứa Tượng Càn trả cho hắn ánh mắt yên tâm: "Ta túng quẫn lão mặc kệ, nhưng danh tiếng của thư viện lão nhất định sẽ quản."
Lời này không sai.
Chỉ có điều... Lúc đó ở trong thư viện, Hứa Tượng Càn đã bảo sẽ giải quyết dễ thôi, không ngờ lại là giải quyết như thế này!
Trả tiền cọc trước, sau đó đến khi không trả nổi, thì đẩy về cho Thanh Nhai biệt viện. Vì tương lai mấy chục năm còn lại, Lưu lão viện trưởng dù không muốn nhận cũng phải nhận.
Thừa lúc lão Trương đi tìm người khiêng quan tài, Hứa Tượng Càn lại đi ra cửa hàng, nói chính xác, là đi qua cửa hàng bán người giấy bên cạnh.
"Ông chủ, bán cho hai người giấy. Đẹp nha!"
Tiệm này không treo màn đen, chắc vì người giấy thì phải có ánh nắng chiếu vào nhìn cho sáng sủa đẹp mắt một tí.
Ngồi trong tiệm là một nam nhân trung niên trông hiền như cục bột.
Y ngồi trên ghế băng, tay thuần thục thoăn thoắt, nghe tiếng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Đều bày trên giá đó, ngài thấy cái nào đẹp, thì tự lấy."
"Khụ, khụ!" Hứa Tượng Càn làm bộ nhìn một hồi, ho khan mấy cái, khiến nam tử trung niên chú ý, mới nói: "Vậy ta tự lấy nhá, về ta trả tiền cho ngươi."
Không ngờ, nam tử trung niên vẫn tiếp tục làm người giấy, chỉ trả lời một tiếng: "Ừ."
Khương Vọng đứng ở cửa của cửa hàng quan tài, liếc qua một cái, cảm thấy người này thực chẳng có dáng vẻ của một người làm ăn. Đương nhiên hắn chú ý đến một người bán hàng rong đã đi qua đi lại khúc đường này hơn sáu lần.
Từ lúc rời Hà Sơn biệt phủ đến Thanh Nhai biệt viện, rồi đến Tiểu Liên Kiều, hắn đã gặp người này không dưới mười lần, chỉ thay đổi áo quần và đạo cụ, nhưng đôi giày ống thấp kia thì từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi. Đối với một người hay để ý quan sát, nhiêu đó đã đủ nổi bật.
Ông chủ tiệm làm người giấy không để tâm hắn có giật nợ hay không, ngược lại làm Hứa Tượng Càn nhiệt tình: "Sao ngươi không hỏi coi ta là ai, ở đâu, lỡ ta giật tiền ngươi thì làm sao? Làm sao tìm được ta đòi tiền?"
Nam tử trung niên hơi dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Tượng Càn một cái, nhất là nhìn cái trán cực cao của hắn mấy hơi thở, mới chất phác nói: "Ngài nhìn một cái là biết người có thân phận, không mờ ám chút tiền này của ta."
"Cũng đúng." Hứa Tượng Càn hài lòng gật gù: "Vậy ta lấy thêm hai cái nữa, cho nó cân xứng. Người kia của nhà ta đã chịu không ít khổ, dù gì đến bên kia cũng phải náo nhiệt một chút."
"À ..." nam tử làm người giấy dù có không biết làm ăn đến đâu, cũng cảm thấy hơi khó xử.
"Ài da, ngươi an tâm, ngươi nhìn ta tuấn tú lịch sự thế này, chẳng lẽ lại đi lừa ngươi ư?" Hứa Tượng Càn trấn an: "Sau này ta sẽ thường xuyên tới, chiếu cố làm ăn của ngươi!"
Nam tử trung niên nhìn hắn một hồi, muốn nói lại thôi.
Nhưng ánh mắt rõ ràng là có ý nghi ngờ.
Ta làm ăn nghề này... có thể thường tới được à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận