Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 225: Địa ngục không cửa

Đạo lịch năm 3918 bắt đầu, một năm coi như yên bình.
Giữa các nước vẫn không ngừng va chạm, nhưng tạm thời chưa xảy ra những chuyện lớn kiểu như diệt quốc vân vân.
Ngày mười ba tháng tư. Tin tức đầu tiên ở địa vực đông nam nhanh chóng được truyền đi.
Khúc quốc và Trịnh quốc là địch thủ nhiều năm, luôn xảy ra xung đột không lớn không nhỏ ở vùng biên giới.
Ngày mười ba tháng tư, Đại tướng trấn biên của Khúc quốc, một cường giả binh gia Ngoại Lâu cảnh, trên đường trở về doanh trại, bị ám sát.
Nghe nói có ba người cùng ra tay, vây giết chết Đại tướng trấn biên, không có cả cơ hội để điều quân tới cứu.
Hung thủ tự xưng là tổ chức sát thủ tên là "Địa ngục không cửa", không liên quan đến lập trường, chỉ ra tay vì lợi ích. Chỉ cần trả đủ giá, không có mục tiêu nào không giết được.
Đối với các đại nhân vật thật sự...
Thật ra, mức độ ảnh hưởng của chuyện này không nằm ở chỗ một tổ chức sát thủ.
Ở địa vực đông nam, gồm những nước nhỏ như Khúc quốc, Trịnh quốc, đều có tình cảnh vô cùng lúng túng.
Bắc có Mục quốc, đông là địa bàn Tề quốc, hướng tây nam, chính là Cảnh quốc.
Có thể nói bị những thứ cường quốc này kẹp vào giữa, là gần như không có cơ hội vươn lên.
Có một số quốc gia, ví dụ như Nhật quốc, trở thành nước phụ thuộc của Tề quốc luôn.
Những nước như Khúc quốc, Trịnh quốc, thì vẫn duy trì là quốc gia độc lập.
Người sáng suốt đều biết, thật ra chẳng có cái gọi là quan hệ ‘địch thủ cũ’ giữa Khúc quốc và Trịnh quốc, sự va chạm giữa hai bên, càng giống như muốn thể hiện thái độ rằng tiểu đệ không có dã tâm quật khởi chi đâu, xin các lão đại xung quanh cứ yên tâm hơn.
Nhưng bây giờ, Đại tướng trấn biên Khúc quốc lại bị ám sát. Nghe nói là do "Địch thủ cũ" Trịnh quốc mua nhờ giết người, để xâm lược Khúc quốc.
Vậy chả phải xé da mặt hay sao?
Vấn đề là, tin tức này được nhanh chóng truyền bá rất rộng, khiến rất nhiều quân dân Khúc quốc căm giận.
Giới cao tầng Khúc quốc lại không thể công khai bảo, mọi người đừng có nhắm sai mục tiêu, kẻ địch của chúng ta không phải Trịnh quốc, là những đại quốc kia cơ! Dư luận không được khống chế kịp thời, dẫn đến tình hình ngày càng nghiêm trọng.
Là quốc gia cấp bá chủ của phía đông, Tề quốc đương nhiên không thể làm như mình không biết.
Trọng Huyền gia biết, Trọng Huyền Thắng đã có tư cách tham dự một số nghị sự của cấp cao tầng cũng đã biết.
Lúc hắn ở trong Thiên Phủ bí cảnh nói với Khương Vọng chuyện này, Khương Vọng đang ở Dương quốc, gần Khúc quốc, vậy mà hầu như không biết gì cả.
"Nghe nói thủ lãnh là một tên bán nước của Hữu quốc." Trọng Huyền Thắng nói: "Tên là Duẫn Quan."
Khương Vọng giật mình: "Hình như ta có biết người này."
Bèn kể sơ lại chuyện mình làm sao biết được Duẫn Quan cho Trọng Huyền Thắng nghe.
Trọng Huyền Thắng trầm ngâm một hồi: "Một tổ chức sát thủ chưa gì đã vội vã ra mặt, giá trị không lớn. Có lẽ nó sẽ không sống được bao lâu. Cái người Duẫn Quan mà ngươi nói, dù có là thiên tài đi nữa cũng vô ích. Nhưng cũng có một số việc không biết trước được. Nếu ngươi có cơ hội thì nên liên lạc một chút, lỡ ngày nào đó có khi sẽ phải nhờ nhau."
Khương Vọng u mê: "Vừa mới nói giá trị không lớn, giờ còn bảo tận lực cố gắng lợi dụng người ta?"
"Nghèo mà, cái gì cũng phải tính kĩ chứ." Trọng Huyền Thắng cười híp mắt: "Hài tử nhà nghèo thường phải lớn sớm."
Nói xong, hắn không nhịn được hỏi: "Mà Duẫn Quan mà ngươi nói kia là thiên tài thật à? So với ta thì thế nào?"
Khương Vọng nhớ lại trận chiến của Duẫn Quan với Trịnh Ánh Dương ở ngoại thành Hữu quốc ngoài hai mươi bảy thành, thành thực trả lời: "Hắn đánh được cả một trăm người như ngươi."
Trọng Huyền Thắng gật gù: "Ngươi cũng đừng nên nản chí."
Khương Vọng: "Hử?"
"Ta bây giờ có thể đánh được ba người như ngươi, đồng nghĩa hắn có thể đánh tới ba trăm người như ngươi." Trọng Huyền Thắng cười ha ha: "Chắc ngươi tuyệt vọng dữ lắm."
Đẩy cửa thiên địa còn chưa làm được mà.
Khương Vọng không cãi được.
Đành im lặng, ghi thêm một khoản vào trong lòng. Mập mạp chết bầm, ngươi chờ đó.
"Nhưng mà như là đã nói, ngươi thật sự đừng nên nóng lòng." Trọng Huyền Thắng nghiêm túc: "Chúng ta đều là từng bước mà phá cảnh, có cơ sở trụ cột vững chắc. Duẫn Quan kia nếu đúng như lời ngươi, ở trong một hoàn cảnh như vậy, buộc phải thể hiện ra tiềm lực quá sớm, chưa chắc đã là một chuyện tốt. Sẽ có thể ảnh hưởng đến tương lai."
Trọng Huyền Thắng xuất thân từ thế gia cao cấp, tầm mắt rất rộng, chẳng những có phương hướng rõ ràng, mà còn nhanh chóng nhìn ra được vấn đề.
Thật ra lúc ấy, lần đầu nhìn thấy sự mạnh mẽ của Duẫn Quan, trong lòng Khương Vọng không thoát được dao động.
Trên đời này thiên tài nhiều quá, hắn rất sợ mình bị thời đại đào thải, không tự quyết được vận mệnh của mình.
Thế nên, bất cứ thời khắc nào hắn cũng cố gắng tu hành, không chỉ vì khát vọng báo thù, mà còn vì cảm giác cấp bách thời gian không đợi người này.
Hồi đó ở Đường sá trấn, Trương Lâm Xuyên từng nói "Mỗi một tích tắc thời gian đều là cấp bách."
Đó không phải là một câu xúc động nhất thời.
"Ta biết." Khương Vọng nói.
Lấy Trọng Huyền Thắng làm thí dụ, mặc dù y bây giờ mới chỉ khai đạo mạch Đằng Long, nhưng muốn thành thần thông nội phủ cũng chỉ cần muốn là được, nhưng y không lựa chọn làm như vậy, vì sau này có thể tiến xa hơn.
Bây giờ dĩ nhiên hắn không mạnh mẽ bằng Duẫn Quan, sau này thì chưa chắc.
Trước khi kết thúc câu chuyện, Khương Vọng còn thuận mồm hỏi có thể truyền Phược Hổ ra ngoài được không.
Dáng vẻ của Trọng Huyền Thắng rất là tùy tiện: "Nếu đã giao đạo thuật cho ngươi, xử lý thế nào là chuyện của ngươi. Dù bây giờ ngươi có công bố, truyền nó ra khắp thiên hạ cũng không sao."
"Dĩ nhiên ngươi đừng có nghĩ đến chuyện đưa nó vào Diễn Đạo Đài để đổi cống hiến." Trọng Huyền Thắng tặc lưỡi, cười hề hề: "Bởi vì ta đã đổi rồi."
Khương Vọng nghe vậy thì chỉ biết im lặng.
Sau một trận thua tràn đầy vui vẻ, Khương Vọng rời khỏi Thái Hư ảo cảnh, quyết định trong thời gian ngắn sẽ không đối chiến với mập mạp nữa.
Đã chịu đủ cái bộ dáng dương dương đắc ý của tên đó rồi. Hơn nữa mình nghèo xơ nghèo xác lắm rồi, rảnh hơi đâu còn đi tặng công cho cái tên phú hào chết tiệt này.
Cái tổ chức Địa ngục không cửa kia, Khương Vọng không để ý lắm. Chuyện ở mấy nơi Mạch quốc, Trịnh quốc gì đó, tóm lại là chả liên quan tới Dương quốc.
Địa ngục không cửa, Địa ngục không cửa.
Lẩm bẩm cái tên kia, Khương Vọng không kiềm chế được nhớ tới thuật nguyền rủa đầy ác độc của lão bà tóc bạc ở hai mươi bảy thành.
"Ta nguyền rủa các ngươi, dùng máu thịt ta, da lông ta, sinh mạng ta, tất cả của ta, nguyền rủa các ngươi! Ta nguyện vào địa ngục, đạp lên biến đao, xông vào biển lửa. Chỉ cần các ngươi... cũng bị chịu khổ giống ta!"
Nỗi hận khắc cốt ghi tâm đến mức nào!
Một thành thị như vậy, một quốc gia như vậy... Thật sự có tương lai ư?
Làm xong bài tu luyện buổi tối, Khương Vọng bắt đầu nhập định.
Phật nói "Phúc không được tặng".
Thế nhân truyền thành "Công lao không được tặng".
Biến cái "Phúc" là công đức đơn thuần của nhà Phật, phát triển thành chữ "Công" đại diện cho mọi sự nỗ lực cố gắng.
Nói chung là tất cả công đức và cố gắng trên đời, đều sẽ không uổng phí.
Khương Vọng tin vào đạo lý này.
Lúc này đêm đã khuya, hắn chợt nghe thấy có tiếng gió.
Tiếng gió chen vào cửa sổ, nhè nhẹ lượn lờ.
Trong luồng bóng đen, lóe lên một chút hàn quang.
Khương Vọng mở bừng mắt, Phược Hổ phát động!
Đối phương giật mình, vội né tránh mộc khí trói buộc. Thân hình vẫn còn trên không trung, đã bẻ hướng rồi.
Khương Vọng biết, mình đã thi triển Phược Hổ quá nhiều lần. Nếu có người muốn đối phó mình, nhất định sẽ chuẩn bị trước để đối phó.
May mà hắn không đặt hết toàn bộ hy vọng vào Phược Hổ.
Trường Tương Tư nằm ngang trên gối, tự ra khỏi vỏ.
Choang!
Chợt có một đạo hoàng phù bay ra, lướt lên thân kiếm, Trường Tương Tư lập tức im bặt.
Bị phong ấn một cách nhanh chóng.
Rõ ràng đối phương có hiểu biết về phương thức chiến đấu của Khương Vọng, đã chuẩn bị trước rất nhiều.
Bóng đen đã gần đến người, nhưng trước mặt chợt trở nên thông thoáng, phía trước hình như không phải Khương Vọng, mà là một đóa hoa tươi, rất nhiều hoa tươi, một vùng biển hoa.
Đạo thuật mê huyễn, Hoa Hải.
Bóng đen lập tức tĩnh tâm ngưng thần, loại trừ ảo giác, tìm vị trí thật sự của mục tiêu.
Những đóa hoa nở liên tiếp nhau, như không có điểm kết thúc.
Khương Vọng rõ ràng ngồi ở đầu giường, mà lại xa như tận chân trời.
Bóng đen chợt reo vang cảm giác nguy hiểm, liền ném ra một tấm hoàng phù, vừa bay ra trước người thì nổ tung.
Thì ra đóa hoa vừa rồi đó không phải là ảo giác, mà là Diễm Hoa Khương Vọng trà trộn trong Hoa Hải.
Qua thời gian dài nghiên cứu luyện tập, Khương Vọng chưa tạo ra được Diễm Hoa Phần Thành, nhưng dùng diễm hoa thay hoa của Hoa Hải, thì không có gì là khó. Hơn nữa hư thật xen nhau, làm người ta khó lòng phòng bị.
Cuồng phong bùng lên, tống những diễm hoa có thể tạo nên tổn thương thực chất ra xung quanh, bóng đen vận khí đốt một lá bùa, ngón tay khép lại, quẹt qua mắt một cái.
Cuối cùng cũng tìm được Khương Vọng!
Thấy trên đỉnh đầu Khương Vọng có kinh cức tức là táo gai hình mũ miện chợt lóe lên.
Mộc khí trong cơ thể bóng đen cuộn trào, những thủ đoạn hắn đã chuẩn bị sẵn, lúc này đều không chống đỡ nổi.
Kinh Cức Quan Miện, chồng thêm Phược Hổ.
Bóng đen bị trói chặt, đến lúc thoát được, thì Khương Vọng đã đứng ngay bên cạnh.
Mũi trường kiếm, đã điểm vào cột sống.
Kiếm khí lập lòe sắc bén báo cho hắn biết, chỉ cần Khương Vọng vận lực phóng ra kiếm khí, Thông Thiên Cung của hắn sẽ bị hủy ngay.
Khổ tu nhiều năm thành tro!
Bạn cần đăng nhập để bình luận