Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1159: Thịnh Tuyết Hoài

Thịnh Tuyết Hoài tuy rằng bề ngoài xấu xí, nhưng đứng trên đài, lại cười nói vui vẻ cùng với cường giả Động Chân Tiển Nam Khôi, thống soái Thần Sách quân.
Bắt được một cái thẻ khó chơi nhất, nhưng lại tỏ vẻ thong dong.
Phần khí độ này, ngược lại không thua ai.
Tầm mắt của hắn, trước tiên rơi vào khán đài phía nam.
Đây đương nhiên là trình tự “chính xác”.
Bởi vì rất nhiều người sẽ nhìn về phía bên này trước.
Ngồi ở chính giữa khán đài phía nam, chính là Dạ Lan Nhi có danh xưng đệ nhất mỹ nhân của Sở quốc.
Nàng mặc một bộ váy dài chấm đất vô cùng hoa lệ.
Bức thêu phượng minh ngô đồng trông rất sống động.
Vàng, xanh, đỏ, ba loại màu sắc kỳ diệu đan vào nhau, tạo thành bộ trân phẩm độc nhất vô nhị này.
Tất cả chất liệu cấu tạo nên nó đều không phải vật phàm tục, nhưng bện cùng một chỗ, đơn thuần chỉ có giá trị mỹ học, mà không có bất kỳ năng lực pháp khí nào.
Từ lúc đầu sinh ra, chính là để nàng mặc trên Hoàng Hà hội.
Bởi vì đại hội Hoàng Hà cấm sử dụng pháp khí, đương nhiên cũng cấm dùng pháp y. Tượng sư của Thiên Công phủ Sở quốc chuyên môn dùng thủ pháp đặc thù, áp chế khả năng sinh ra năng lực của nó.
Một bộ váy dài đẹp đẽ làm cho người ta hít thở không thông như vậy, phàm là người tư sắc hơi kém một chút, sẽ bị nó che đi nhan sắc.
Nhưng Dạ Lan Nhi chỉ ngồi đó đã khiến cho mọi người chú ý tới nàng.
Đây là một khuôn mặt xảo đoạt thiên công.
Ngoại trừ vẻ xinh đẹp ra, tất cả đều chỉ làm nền.
Không thể miêu tả ngũ quan của nàng, chỉ có thể xưng là hoàn mỹ, mỗi một chi tiết đều làm cho người mê muội, ngay cả lông mày cũng đều vừa vặn.
Vẻ đẹp của nàng mang tính xâm lược, rực rỡ chói mắt, nhưng khí chất của bản thân nàng, lại hàm xúc lạnh lẽo.
Loại cảm giác mâu thuẫn trí mạng này mang đến mị lực làm người ta hít thở không thông.
Không có người nam nhân nào có thể rời ánh mắt khỏi nàng.
Nữ nhân cũng vậy.
Quân bất kiến, Hoàng Xá Lợi kia, ngay từ đầu hai mắt tỏa sáng, thỉnh thoảng nhìn về phía Dạ Lan Nhi.
Từ khi Dạ Lan Nhi ngồi xuống tới giờ, cứ hễ quay đầu lại, chính là đang tranh giành từng giây để nhìn.
Ngược lại Mộ Dung Long Thả ngồi bên cạnh nàng vẫn ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn không chớp.
Trên khán đài góc tây nam, Diệp Thanh Vũ đeo lụa mỏng che mặt, không nhịn được mà thưởng thức nhìn Dạ Lan Nhi vài lần. Nhưng thoáng nhìn về phía đông khán đài, chỉ thấy Khương Thanh Dương của Tề Quốc kia cũng giống như tất cả mọi người, chăm chú nhìn về khán đài phía nam.
Nàng nhìn một hồi, nhịn không được cười.
Thật sự là Khương Vọng chăm chú quan sát khán đài phía nam, nhưng ánh mắt vẫn tập trung căn bản không phải Dạ Lan Nhi, mà là một nam tử khôi ngô ngồi phía trước Dạ Lan Nhi.
Đó là một nam tử ngũ quan sâu sắc, vẻ mặt kiệt ngạo, ngồi ở đó như núi cao. Đương nhiên, điều khiến người ta chú ý nhất vẫn là một đôi mắt của hắn, sinh ra dị tướng trùng đồng.
Đó là đối thủ mà Khương nào đó có thể gặp phải…
Thiên kiêu Nội Phủ cảnh của Sở Quốc, Hạng Bắc.
Ánh mắt Thịnh Tuyết Hoài đảo qua người Dạ Lan Nhi, không vì dung mạo có khác biệt cực lớn giữa hai bên mà có cảm xúc tự ti gì.
Hắn chỉ nhìn qua với ánh mắt quan sát đối thủ.
Sau đó đổi hướng tây.
Ngồi chính giữa khán đài phía tây là mấy thiên kiêu của Tần Quốc, còn có thống soái Bá Nhung quân lĩnh đội là Chương Cốc.
Ánh mắt Thịnh Tuyết Hoài rơi xuống trên người Hoàng Bất Đông.
Đây là một vị thiên kiêu “tướng mạo lão thành”, rõ ràng chỉ mới khoảng 30 tuổi, tuổi hơn 20 nhưng bộ dạng lại trông giống một tiểu lão đầu ngồi ở chỗ kia, hai mắt khép hờ, như buồn ngủ…
Bộ dáng như gần đất xa trời.
Có lẽ đây là thiên kiêu không có ý chí chiến đấu nhất toàn trường, cũng rất không có cảm giác tuổi trẻ. Bộ dạng hắn khiến người ta rất muốn kiểm tra xem, hắn có phải là không đến 30 tuổi hay không.
Thống soái Bá Nhung quân Chương Cốc ngồi bên cạnh thì vẻ mặt đoan chính ôn hòa, rất có khí độ của danh tướng. Hắn âm thầm dùng thần hồn chi lực đâm Hoàng Bất Đông một cái.
Hoàng Bất Đông giật mình liền đứng thẳng lưng lên, đầu lắc lư trái phải: “Sao rồi?”
Chương Cốc mỉm cười nói: “Hay là ngươi trở về nghỉ ngơi một chút đi?”
Hoàng Bất Đông đứng dậy định đi, nhưng tốt xấu gì cũng kịp nhận ra đây là nơi nào, lại ngượng ngùng ngồi xuống.
Hắn còn vô cùng tự nhiên giơ tay lên, chào hỏi với Thịnh Tuyết Hoài đang nhìn qua.
Thịnh Tuyết Hoài cười gật đầu, dời ánh mắt sang vị thiên kiêu khác.
Mộ Dung Long Thả của Kinh Quốc lại là một nam tử khuôn mặt lãnh khốc, toàn thân toả ra mùi vị người sống chớ gần.
Đối với ánh mắt nhìn chằm chằm của Thịnh Tuyết Hoài, hắn lạnh lùng đáp lại, chỉ thiếu điều trực tiếp mở miệng nói: “Khiêu chiến ta, ta lập tức đưa ngươi trở về.”
Thịnh Tuyết Hoài không đáp lại sự khiêu khích này, ánh mắt của hắn tiếp tục di chuyển.
Có Thương Minh được xưng là "thần sứ hiện thế", khoác một cái áo choàng lớn, che kín khuôn mặt. Hắn cầm một quyển kinh trong tay, cả hành trình cứ ngồi tại đó, tựa hồ đối với bất cứ chuyện gì cũng không quan tâm.
Ánh mắt của thiên kiêu Thịnh Quốc Thịnh Tuyết Hoài đảo qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Kế Chiêu Nam.
Kế Chiêu Nam phong thái vô song vẫn luôn là một trong những tiêu điểm trên khán đài.
Đối mặt với ánh mắt chọn đối thủ của Thịnh Tuyết Hoài, Kế Chiêu Nam cũng không khinh miệt, cũng không coi trọng, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn.
Tựa như thiên kiêu Mục Quốc sẽ ưu tiên chọn lựa thiên kiêu của Thịnh Quốc trong vòng chung kết để chèn ép, cân nhắc từ góc độ của Thịnh Quốc, đối thủ mà Thịnh Tuyết Hoài muốn chọn là Thương Minh không thể nghi ngờ.
Hắn giả vờ xem chăm chú, thật sự không thú vị chút nào.
Cho nên ánh mắt Mộ Dung Long Thả của Kinh quốc mới không lưu tình như vậy.
Nhưng ánh mắt Thịnh Tuyết Hoài dừng lại trên người Kế Chiêu Nam.
“Người mạnh nhất ở đây, ta cho rằng là các hạ.”
Hắn chắp tay với Kế Chiêu Nam: “Kế huynh, xin chỉ giáo.”
Lời này vừa nói ra, Hoàng Bất Đông và Thương Minh, một người bị buồn ngủ đến mức không phản ứng, một người bị áo choàng che khuất không nhìn thấy phản ứng. Còn Mộ Dung Long Thả thì khẽ nhếch mày, hiển nhiên là không chịu đồng ý.
Dạ Lan Nhi nhìn về phía Kế Chiêu Nam, quan sát phản ứng của hắn.
Kế Chiêu Nam cười cười, đứng thẳng người dậy, cầm cây Thiều Hoa thương như sương tuyết cất bước đi xuống khán đài.
Hắn cười nói với Thịnh Tuyết Hoài: “Ít nhất trên ánh mắt, ngươi cũng xứng đáng nhận một tiếng thiên kiêu!”
Thịnh Tuyết Hoài hạ thấp người thi lễ, rất có phong độ: “Lời khen của Kế huynh, Thịnh mỗ hổ thẹn nhận lấy.”
Là đệ nhất thiên kiêu của Thịnh Quốc, trở thành nhân vật tuyệt đỉnh trước 30 tuổi đã thành tựu Thần Lâm.
Hắn có tự do chọn lựa đối thủ.
Khiêu chiến Thương Minh, ép ra càng nhiều thủ đoạn của Thương Minh để Mục Quốc không lấy được thứ hạng tốt hơn… Đây có lẽ là lựa chọn càng phù hợp với lợi ích của Thịnh Quốc.
Nhưng hắn muốn khiêu chiến với người mạnh nhất mà hắn nhận định, điều đó cũng không có vấn đề gì.
Tiển Nam Khôi bên kia, nhịn không được liếc nhìn Thịnh Tuyết Hoài thêm một cái.
Làm danh tướng của Đạo tông quốc, đối với đệ nhất thiên kiêu của đạo chúc quốc Thịnh Tuyết Hoài này, thẳng thắn mà nói thì hắn vẫn chỉ nghe danh hắn, cũng không biết rốt cuộc hắn thế nào.
Dù sao ánh mắt của Tiển Nam Khôi hắn, muốn cũng chỉ rơi vào trên người loại nhân vật tầng thứ như Mộng Vô Nhai.
Nhìn từ lựa chọn của Thịnh Tuyết Hoài lúc này, lúc trước đề cập tới thiên kiêu Cảnh Quốc… đúng là có vài phần nóng lòng muốn thử!
Hắn chỉ muốn khiêu chiến người mạnh nhất!
Từ khi đại hội Hoàng Hà diễn biến thành đại hội thiên kiêu các nước đến nay, trận Nội Phủ cảnh và Ngoại Lâu cảnh đều xuất hiện tình huống tiểu quốc bất ngờ đoạt khôi. Mặc dù rất hiếm thấy, nhưng dù sao cũng từng có.
Chỉ có trận U30, khôi thủ chưa từng rời khỏi bá chủ quốc.
Bởi vì cấp bậc thiên kiêu đã không phải chỉ dựa vào vận khí, dựa vào mấy thần thông cường đại là có thể san bằng chênh lệch. Ai cũng là thiên kiêu cao cấp nhất, ai cũng có thiên phú cấp cao nhất.
Ngươi cầu đạo nào? Ngươi thành đạo đó?
Thiên kiêu của cường quốc thiên hạ, còn có truyền thừa cao cấp nhất, tài nguyên cao cấp nhất, sự giáo dục cao cấp nhất.
Mà cho dù như thế…
Thịnh Tuyết Hoài vẫn muốn khiêu chiến người mạnh nhất!
Ai cũng trải qua thời đại thiên kiêu trẻ tuổi, trên khuôn mặt đỏ thẫm của Tiển Nam Khôi cũng không nhìn thấy quá nhiều biểu cảm.
Hắn chỉ giơ tay lên và nói: “Mời!”
Kế Chiêu Nam người vô song, thương vô song, liền bước lên trên diễn võ đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận