Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1818: Thế như biển khổ, ngươi ta đều tranh (1)

Đến lúc này, tinh lâu thứ ba được dựng lên.
Mưa to liên tiếp mấy ngày rốt cuộc dừng lại.
Tản mác nơi chân trời, xuất hiện một vòng tinh quang.
Nhưng nhân gian u ám, cũng không dễ bị xóa sạch.
Mùi tanh giống như một loại chất lỏng sền sệt dính chặt vào xoang mũi của ngươi. Nó như nhắc nhở ngươi, có chuyện gì đó đã xảy ra.
Máu chảy thành đường quanh co trên mặt đất.
Thi thể khắp nơi, xếp thành một loại phong cảnh đặc biệt.
Những người đã từng sống động, đánh trống reo hò, đã im lặng.
Dịch Thắng Phong thu kiếm vào vỏ, cất bước rời đi.
Bảy ngày, mười bảy trận chiến, chỉ có giết người, di chuyển.
Mặc dù Thất Sát Chân Nhân và Hoài quốc công phủ có một loại ăn ý nào đó.
Nhưng bên trong trục sát lệnh của Hoài quốc công phủ, đương nhiên sẽ không nhắc đến hạn chế gì đó. Ai cũng có thể truy sát Dịch Thắng Phong, ai cũng có thể nhận tiền thưởng. Ai cũng có thể nhận được sự che chở sau khi giết chết Dịch Thắng Phong.
Về phần hạn chế cảnh giới trên Thần Lâm không được xuất thủ, là do Nam Đấu Điện uy hiếp đưa ra.
Vị cường giả Thần Lâm hoặc trên Thần Lâm nào ra tay với Dịch Thắng Phong, Thất Sát Chân Nhân Lục Sương Hà sẽ đích thân cầm kiếm thăm hỏi. Không hỏi xuất thân, không hỏi lai lịch, sẽ quyết sinh tử.
"Ăn ý cái chó má gì, hoàn toàn là một bên thỏa hiệp." Dịch Thắng Phong lặng lẽ nghĩ.
Nhưng thế giới này, vốn dĩ là ỷ mạnh hiếp yếu, đạo lý thuộc về người thắng. Y đã sớm hiểu rõ, cũng không thể oán trách điều gì.
Năm đó đẩy Khương Vọng xuống sông, rất nhiều năm, y căn bản không muốn nhắc đến người này.
Lẽ ra đã chết chìm lâu rồi, cho dù không chết chìm, thì quanh đi quẩn lại ở một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như Phượng Khê trấn Phong Lâm thành, thành tựu lớn nhất mà Khương Vọng có được, cũng chỉ là thừa kế tiệm thuốc của phụ thân hắn, giỏi lắm thì mở thêm mấy chi nhánh.
Nhiều năm sau, y tung kiếm trở về quê, dùng tâm cảnh cao vút tầng mây, từ trên cao nhìn xuống nhân gian. Có lẽ cũng chỉ biết cười khổ bỏ qua chuyện năm đó, bỏ ra trăm lượng, ngàn lượng hoàng kim, nhớ lại một thoáng tình bạn thời thơ ấu đó.
Nhưng hết lần này tới lần khác không khéo chính là, Khương Vọng không chết.
Khương Vọng không chỉ không chết, mà cũng bắt đầu tu hành.
Sau khi lỡ mất tiên duyên Nam Đấu Điện năm đó, vậy mà vẫn bước lên con đường tu hành.
Tu hành thì cũng thôi đi, cứ chăm chỉ cày cấy trong một mẫu ba phân đất ở Trang quốc kia, cứ đảo quanh trong đạo viện nho nhỏ của Trang quốc đó, phấn đấu cả đời, sau này tối đa cũng có thể trở thành người Tập Hình Tư, đạt đến Đằng Long cảnh hay Nội Phủ cảnh gì đó.
Nhưng Khương Vọng vậy mà lại đi đến Tề quốc hùng bá Đông Vực, vậy mà đại biểu Tề quốc đoạt được hạng nhất Hoàng Hà hội.
Cho nên so với Dịch Thắng Phong y, tương lai còn rộng mở hơn!
Cho nên mối hận y đẩy Khương Vọng xuống sông suýt chết lúc nhỏ, cũng trở thành mối thù chân chính.
Cảm giác vùng vẫy trong làn nước lạnh giá, hít thở không thông, sinh tử kinh khủng đó, cũng có thể cảm thấy rõ ràng!
Khương Vọng không còn là một sợi kí ức mỏng manh thời thơ ấu nữa, mà đã thật sự nhảy ra từ trong dòng sông nhỏ kia, nhảy vào trong thế giới y tung kiếm, nghe y nói, cảm nhận y.
Y từ nhỏ đã là một kẻ bướng bỉnh, lúc nhỏ dùng kiếm gỗ đánh nhau với Khương Vọng, bất luận thua bao nhiêu lần, y cũng sẽ cắn răng đánh lại, lôi kéo Khương Vọng không để hắn đi, nhất định phải thắng lại một lần.
Nhưng thật ra Khương Vọng cũng giống vậy. Trong rất nhiều lần đấu kiếm, Khương Vọng chưa từng nhường y một lần nào.
Y biết Khương Vọng nhất định sẽ không bỏ qua cho y, y cũng vì vậy mà nhất định không thể bỏ qua cho Khương Vọng.
Chỉ đơn giản như vậy.
Trong thời khắc này, y bỗng nhiên có linh cảm, không nhịn nổi ngẩng đầu nhìn trời. Ở nơi tinh khung xa xôi kia, có một loại hưởng ứng vi diệu nào đó.
Tinh Lâu của y, sàn sạt như gió xuyên qua kẽ lá, nhưng chẳng biết tại sao lại vang lên.
Nam Đấu Điện với đạo thống cổ xưa, không hề tuân theo thứ gọi là Tứ Linh tinh vực.
Nơi Dịch Thắng Phong lập Tinh Lâu, đều là sát tinh.
Huỳnh Hoặc, Thất Sát, Phá Quân, hoặc là... Tham Lang, bỗng nhiên sinh ra hưởng ứng vi diệu, chính là Tham Lang Tinh Lâu, ngôi sao này cũng có tên, chính là Thiên Xu, vị trí ở Bắc Đẩu.
Cảm giác đó giống như gió nhẹ thổi lướt qua mặt hồ.
Y ngưng thần truy tìm, lại không biết gió thổi từ đâu tới, không biết gió thổi đến nơi nào, mặt hồ cũng đã tĩnh lặng lại.
Y đang muốn thần hồn hiển hóa Tinh Lâu đi tìm hiểu gợn sóng này, trong tim bỗng nhiên máu cuộn như thủy triều!
Nguy hiểm tới.
Dịch Thắng Phong không hề do dự xoay người, lập tức từ bỏ kế hoạch hành động dự kiến, đi xuyên qua rừng.
Nếu như có thể, y cũng không muốn đặt mình trong hiểm địa đối diện sinh tử. Nhưng nếu như nhất định phải đối mặt, y nhất định sẽ rút kiếm cầu sinh, khiến đối phương phải chết. Đời người là biển khổ, ngươi và ta đều đang tranh nhau vượt biển.
Trận truy sát trong phạm vi toàn bộ Nam vực này, đương nhiên là công lao của Hoài quốc công Đại Sở, đương nhiên cũng là quá trình y mài giũa kiếm mà Thất Sát Chân Nhân ngầm đồng ý.
Nhưng cũng là dịp tốt nhất để Dịch Thắng Phong y nổi danh, không để bôi nhọ tên tuổi chân truyền Nam Đấu điện, thân truyền của Lục Sương Hà.
Phía nam của vùng đất bất hợp pháp này, là Đại Sơn quận của Trang quốc.
Bốn quận của Trang quốc lần lượt là Hoa Lâm, Thanh Hà, Đại Sơn, Vĩnh Xương. Ngoại trừ Vĩnh Xương quận mới thành lập, trong ba quận truyền thống, Đại Sơn quận vẫn là quận được võ bị đầy đủ nhất, thú sào nhiều nhất, sĩ tốt dũng mãnh nhất. Cửu Giang Huyền Giáp đại danh đỉnh đỉnh cũng ở đây.
Một ngày nọ, trên đường tràn ngập bụi mù, một nhánh kỵ quân nhanh chóng chạy tới.
Đi đầu là một cây cờ lớn, đón gió bay phấp phới, bên trên viết hai chữ to - "Hoàng Phủ" Thân là đệ nhất võ thần Trang quốc, đại tướng quân Hoàng Phủ Đoan Minh Trang quốc lại là một người thường không được người khác chú ý.
Người đời khi nhắc đến Trang quốc, đều nhắc đến Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối.
Lại có người ngược dòng hoài cổ, nhớ lại tích xưa Trang Thừa Càn.
Ở Tây cảnh, hỏi mười người thì có chín người không biết Hoàng Phủ Đoan Minh là ai. Trong thời đại Trang Cao Tiện ẩn cư thâm cung, lão thường tranh phong không tệ với Đỗ Như Hối, như vậy còn cảm giác thấy tồn tại, tiếc là hàng năm đều bị Đỗ Như Hối áp chế. Đương nhiên, tiết mục bất hòa này được diễn ra rất nhiều năm, cuối cùng lúc kết thúc, cũng nhận được nhiều thu hoạch, khiến cho bọn họ thuận lợi đoạt được Bạch Cốt chân đan, khiến Trang Cao Tiện một lần tiến lên Động Chân.
Sau khi Trang quốc nghênh đón thời đại phục hưng, Trang Cao Tiện được xưng là hùng chủ, Đỗ Như Hối được cái danh hiền tướng. Hoàng Phủ Đoan Minh chấp chưởng quân đội, lại giống như mai danh ẩn tích, không có hành động rõ ràng thể hiện sự tồn tại.
Nhưng Trang quốc có thể đại phá Ung quốc, Trang quân có thể đánh hạ Tỏa Long quan, cũng không chỉ là công lao của mỗi Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối. Không có một đại quân cường đại, bố cục dù lớn hơn nữa, mưu lược có ưu tú hơn nữa, cũng không thể nào thực hiện được.
Câu cửa miệng của Trang Cao Tiện là, Hoàng Phủ tướng quân là long cốt của ta, rút ra nghiêng trời.
Mặc dù Hoàng Phủ Đoan Minh biết điều, nhưng địa vị của lão trong cục diện chính trị Trang quốc, lại chưa bao giờ giảm sút, địa vị trong quân, lại càng không ai có thể dao động.
Những năm qua nam chinh bắc chiến, đều lấy lão làm trung tâm.
Sau khi chiếm được Tỏa Long quan, cũng do lão tự mình trấn giữ, thủ được Bát Phong bất động, phòng thủ kiên cố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận