Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 84: Thiên đường gởi thư

Thấy chữ như thấy mẹ:
An An, lúc con nhìn thấy phong thư này, mẹ đã đi một nơi rất xa.
Bởi vì quá xa, tóm lại đời này không thể nào trở lại.
Mẹ ... Không phải là một mẫu thân tốt.
Lúc ta còn rất nhỏ, bà ngoại ta đã đi. Không có người chỉ dạy ta, một mẫu thân là bộ dạng như thế nào.
Ta nói những thứ này, không phải vì thoái thác. Mà là hối hận.
Hối hận ta gặp tuổi thơ cô độc như thế, lại còn nhẫn tâm để con gặp chuyện như vậy.
Hối hận mẹ ta chẳng cho ta được gì, lúc ta trở thành một mẫu thân, cũng hoàn toàn không có gì cho nữ nhi mình.
Hối hận ta là một mẫu thân, lại không dạy dỗ được gì cho con.
Không dạy con là một nữ hài phải bảo vệ mình thế nào, không dạy con phân biệt đúng sai, không dạy con làm sao đi yêu một người... Đương nhiên ta cũng không có tư cách và năng lực ấy.
Ta nghĩ, ca ca con biết dạy con.
Chỉ mong, ca ca con có thể dạy con.
Hắn là một hài tử rất có tiền đồ, con đi theo sống với hắn, so với đi theo mẫu thân vô dụng này, sẽ tốt hơn nhiều.
Đây là thứ duy nhất ta có thể an ủi được mình.
An An, con là một đứa bé ngoan.
Còn nhớ rõ không?
Lần đó gần hết năm, bọn tiểu nhị đã nghỉ ngơi về nhà. Trong tiệm thuốc phải đổi hàng, một mình ta vừa đi vừa về xách những dược liệu kia, chuyển mấy chục chuyến, khiến mình phát khóc.
Chờ ta khóc xong quay đầu lại, nhìn thấy con lảo đảo khiêng dược liệu đưa về khố phòng.
Rất nhiều dược liệu thả hỗn loạn, thế nhưng trong lòng ta rất ấm áp.
Một khắc này mẹ cảm thấy vô cùng an ủi, nhưng lại vô cùng cô độc.
Tịch mịch là ma quỷ, nó thôn phệ lấy lý trí con người, đạo đức, thậm chí nhân tính. Thôn phệ hết thảy.
Mẹ bị ma quỷ này thôn phệ, đến mức quên đi chính mình có được hết thảy mỹ hảo cỡ nào. Đến mức, để mất hết thảy.
Thật xin lỗi.
Mẹ không nên nói với con những thứ này.
Thời tiết đã rất lạnh, con có mặc áo quần nhiều hơn?
Mẹ may cho con một cái áo đông, đã gửi cho con. Vốn còn có một nón cao nhỏ, thế nhưng chỉ làm được một nửa... Thôi.
Thật xin lỗi.
Về sau không thể gửi quà thêm cho con.
Thật xin lỗi.
Ta lại một lần nữa vứt bỏ con...
Ta là một mẫu thân đáng xấu hổ. Thế nhưng ta không còn cách nào.
Thứ ta theo đuổi đã biến mất trong thế giới này, ta chỉ có thể đi theo nó, đi chỗ rất xa.
Rốt cuộc không về được.
Ta vốn định lặng lẽ rời đi, nhưng lại cảm thấy, không thể không nói với con chút gì. Đừng nói là một mẫu thân dặn dò lời sau cùng, hay là một nữ nhân không chịu trách nhiệm, hay tự trấn an cũng tốt.
Dù sao ta cũng phải nói chút gì đó.
An An.
Đây là nguyên nhân mẹ viết cho con phong thư đầu tiên, cũng là phong thư cuối cùng.
Thật không biết phải nói gì, mới tốt nhất.
An An.
Con phải chăm sóc mình thật tốt.
Con phải chịu khó đọc sách, lớn lên cùng ca ca, cũng thi vào đạo viện, cũng có thể làm đại quan, làm Thần Tiên.
Không, mẹ không nên yêu cầu con.
Mẹ không có tư cách này.
Tu hành quá mệt mỏi, con muốn làm cái gì thì làm cái đó đi.
Nên ăn ít đồ ngọt, răng xấu, không xinh đẹp.
An An của ta, lớn lên nhất định là đại mỹ nhân. Như vậy mới có thể đẹp mỹ lệ rung động lòng người.
Nghĩ một chút về con, ta cảm thấy đã có thể nhắm mắt lại.
An An, con phải ngoan.
Con phải nghe ca ca.
Con phải sống vui vẻ, bình an lớn lên.
Nói nhảm rất vô dụng.
Nhưng mẹ ngoài những lời nói nhảm vô dụng này, lại không có gì để cho con.
Thật xin lỗi.
Không biết bây giờ con học thế nào rồi, những chữ này có thể đọc được hết hay không.
Lưu lại chờ về sau đọc, cũng được.
Hoặc là nếu con không muốn đọc, cũng có thể.
Viết đến đây, mẹ đột nhiên nhớ tới, thời gian trước kia cha con dạy ta viết chữ.
Thật xin lỗi.
Nhớ con!
Vĩnh Thái năm mười bốn, Đông Nguyệt lần thứ nhất, Tống Như Ý.
Lúc nhận thư từ Vọng Giang Thành, Khương Vọng đang đứng phi thường lo nghĩ. Mà trên thư viết thân gởi An An, xét thấy là Tống di nương gửi thư đến, hắn cũng không bao biện làm thay, mà trực tiếp chuyển cho Khương An An.
An An nhảy cẫng vào thư phòng đọc thư.
Khương Vọng thì đang suy nghĩ vấn đề của mình.
Bạch cốt hoa sen xuất hiện trên người phi thường không thích hợp, đồ án tà dị này vừa nhìn là biết không phải sản phẩm đạo môn chính thống.
Nhất định là nơi nào xảy ra vấn đề. Nhưng hắn không có ai để trao đổi.
Hắn không có một trưởng bối nào hoàn toàn có thể tin cậy, bất cứ lúc nào cũng sẽ ủng hộ hắn, mà lại kiến thức uyên bác.
Đổng A có lẽ tín nhiệm, nhưng lấy tính cách cương trực của y, nếu biết được Khương Vọng có quan hệ với bàng môn tà đạo, nói không chừng sẽ làm ra tràng cảnh một tay đánh chết hắn. Đại nghĩa diệt đồ.
Về phần Lăng Hà và Triệu Nhữ Thành, hai người này tự nhiên có thể hoàn toàn tin cậy, nhưng bọn họ cũng vừa mới bắt đầu tu hành, thực tế không cần ôm lấy kỳ vọng. Triệu Nhữ Thành có lẽ bối cảnh thần bí một chút, nhưng liên quan đến Bạch Cốt đạo, chỉ nghe danh tự là biết tà đạo tà dị, Khương Vọng cũng không muốn để bọn họ liên luỵ vào.
Hắn tra một chút đạo điển, bí văn, bao gồm một số kiện ghi chép, thế nhưng tin tức liên quan tới Bạch Cốt đạo lại không thấy. Hoặc là nó chưa từng xuất hiện tại Trang quốc, hoặc là nó bị xóa đi tin tức.
Khương Vọng duy nhất có thể xác nhận là, trong ấn tượng của hắn, không có bất kỳ cái gì hoặc người nào liên quan đến Bạch Cốt đạo.
Liên hệ với Thái Âm Tinh, cũng là vì Thái Hư Huyễn Cảnh mà không phải cái khác.
Nữ nhân lụa đen muốn biết "Bí mật", là Thái Hư Huyễn Cảnh sao? Nữ nhân kia có quan hệ gì với Bạch Cốt đạo?
Nếu như nàng là người Bạch Cốt đạo, vậy mục đích là gì? Nếu như không phải, và nếu quả thật như nàng nói, nàng cũng xuất từ Đạo môn chính thống nào đó, vì sao nàng lại nhắc tới Bạch Cốt đạo?
Hắn đột nhiên nghĩ đến thanh nến đen trong Thông Thiên cung, đó là thứ đoạt được từ trên thân Thôn Tâm Nhân Ma. Chu Thiên Tinh Đấu Trận Đồ truyền lại từ Thái Hư Huyễn Cảnh, sẽ không có vấn đề gì. Nếu nói trong thân thể có cái gì đặc dị, cũng chính là thanh nến đen này.
Rốt cuộc nó có lai lịch gì? Có bí mật gì?
Khương Vọng đang suy nghĩ thì Khương An An khóc chạy ra.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy An An?" Khương Vọng ngồi xổm xuống ôm lấy nó.
"Chỗ rất xa là nơi nào?" An An giơ bức thư trong tay lên, từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống: "Có phải mẹ giống như cha, đi lên trời rồi?"
Khương Vọng lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn ôm lấy An An, dỗ dành nói: "Không có việc gì, không có việc gì, An An đừng khóc, ca ca ở đây, ca ca ở đây. Ca ca bồi tiếp muội tại đây."
Hắn vừa dỗ dành Khương An An, vừa cầm bức thư, nhanh chóng đọc qua.
Giấy viết thư rất mỏng, nhưng giống như đột nhiên biến thành nặng nề.
Phong thư này đi theo con đường giao nhận bình thường, lấy thời gian thông tin qua lại giữa Vọng Giang Thành cùng Phong Lâm Thành, chuyện tất nhiên đã không thể vãn hồi.
Khương Vọng không có tình cảm sâu đậm với Tống di nương, nhưng nàng là thê tử của cha mình, lại là mẫu thân An An.
Nàng có ý nghĩa không thể thay thế với Khương An An, nàng là một phần sinh mệnh phi thường trọng yếu của nó.
Mà nàng hiện tại đã vĩnh viễn rời đi.
Khương An An mặc dù còn nhỏ, nhưng tiểu hài tử không phải cái gì cũng không hiểu.
Khương Vọng lúc còn nhỏ cũng như vậy, hắn biết được tiểu hài tử mẫn cảm, tiểu hài tử yếu ớt, hiểu trong lòng tiểu gia hỏa có nhiều khó chịu.
Ngày bình thường Tiểu An An ngã, Khương Vọng đã đau lòng đến không chịu được.
Chớ nói chi lần này lại nhìn nó khóc sưng mắt, tâm hắn cũng nát.
"An An ngoan, An An không khóc. Có ca ca đây, có ca ca đây.
"Ô ô ô, mẹ của muội, mẹ ..."
"An An, An An, ca ca nhất định đòi lại công đạo cho muội."
Khương Vọng ôm đầu nhỏ của nàng, ôn nhu lại kiên quyết nói.
Không cần biết dính đến ai, không cần biết là nguyên nhân gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận