Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 349: Thần đạo

Triều đình Tề Quốc ban thưởng trăm viên Vạn Nguyên Thạch, làm túi của Khương Vọng lập tức đây hẳn lên.
Nhưng nhiêu đó cũng chỉ mới đủ trả khoản nợ Diệp Thanh Vũ cho mượn mua Khai Mạch Đan cho Khương An An.
Giờ bọn họ cách xa nhau mấy vạn dặm, muốn lập tức trả nợ cũng khó, cũng không có thương hội nhà ai có khả năng chuyển tiền thông qua cả thiên hạ, đây là chuyện mà những cường quốc cũng không làm được.
Mạnh như Tề Quốc mà Đạo tệ của Tề cũng chỉ có thể miễn cưỡng đạt được thông hành ở Đông vực, còn bị khắp nơi âm thầm chống lại.
Lúc mượn Vân Trung Lệnh để Khương An An tu hành ở Lăng Tiêu Các, Khương Vọng đã nói qua, bất kể Lăng Tiêu Các đổ vào bao nhiêu tài nguyên cho An An thì hắn nhất định sẽ hoàn lại.
Bản thân hắn chưa bao giờ quên chuyện này.
Dù là bây giờ hay sau này, nếu có thể thành công tranh thủ được vị trí trấn phủ sứ của quận Nhật Chiếu thì bao nhiêu đó cũng không tính là cái gì.
Trong số những người ở trấn Thanh Dương thì Độc Cô Tiểu sắp khai mạch, hết thời gian nửa năm Trúc Bích Quỳnh sẽ trở về Điếu Hải Lâu. Trương Hải vẫn lấy phần thù lao Đạo Nguyên Thạch mà trước đó đã định sẵn. Chỉ có một mình Hướng Tiền, với thực lực này của y thì Đạo Nguyên Thạch lúc trước đã hứa hẹn hiển nhiên không đủ.
Hắn tìm Hướng Tiền nói chuyện phiếm cũng là vì bàn bạc nên tạ ơn sự trả giá này như thế nào. Còn chuyện "Tâm sự" về Huyền Không Tự lại là điều ngoài ý muốn.
Cũng may kết quả không coi như quá xấu.
Tuy rằng hắn không biết Hướng Tiền có bị thuyết phục hay không, nhưng ít ra phát tiết được cảm xúc ứ đọng không phải là chuyện xấu.
Vào cuối cuộc trò chuyện, Khương Vọng trực tiếp lấy ra mười viên Vạn Nguyên Thạch, song song đó là đạo thuật mà mình đã thông thạo và có thể truyền ra ngoài, để Hướng Tiền lựa chọn một trong hai.
Hướng Tiền không ngượng ngùng mà nhận lấy Vạn Nguyên Thạch, còn về đạo thuật y tỏ vẻ những thứ này quá phức tạp, y lười học lắm.
Tuy Khương Vọng cũng không bủn xỉn truyền pháp, nhưng y có truyền thừa tuyệt đỉnh của thời đại Phi Kiếm, có thể tự tu hành thành hệ thống nên có lẽ cũng không quá cần đến.
"Thần minh và thần linh là hai khái niệm không giống nhau. Hắn nói hắn kính sư phụ như kính thần, ngươi lại lấy thần linh U Minh làm ví dụ. Thật sự không có sức thuyết phục chút nào cả".
Lúc Khương Vọng đang cân nhắc đạo thuật trong tĩnh thất, Khương Yểm liền cất tiếng cười nhạo đối với cuộc trò chuyện giữa hắn và Hướng Tiền lúc nãy.
Làm vậy cũng không phải Khương Yểm đang tìm cảm giác tồn tại, mà gã chỉ đang "Chứng minh giá trị thôi”.
Trong lòng Khương Vọng rất rõ, nguyên nhân là vì đạo thuật hiện tại mà hắn đang cân nhắc làm Khương Yểm cảm nhận được uy hiếp.
Đạo thuật Đố Hỏa bậc Giáp trung phẩm bí truyền đến từ quốc khố của Tề Quốc, sau khi bước vào ngưỡng cửa Nội Phủ Cảnh, bởi vì sức mạnh thần hồn trưởng thành, hắn cũng đã bước vào ranh giới có thể tu tập nên nhanh chóng phát giác ra hiệu quả kỳ diệu trong đó.
Đây là một môn đạo thuật huyền diệu tương ứng với cảm xúc, câu thông với tỉnh thần, đặc biệt là trên chiến trường thần hồn, nó sẽ mang đến tác dụng rất lớn.
Nghe Khương Yểm nói như vậy, hắn chỉ đáp: "Cái này thì ta không biết".
"Thân giả, Y thân dã. Thân là tia chớp trên không trung. Vào thời viễn cổ, mọi người cho rằng tia chớp thay đổi thất thường, uy lực vô song. Tia chớp khoác áo hóa hình, cho nên được xem là Thần. Thần minh đại diện cho uy lực vô địch, khả năng khó lường."
Khương Yểm nói: "Ngay từ lúc ban đầu, Thiên Địa Môn đã là giới hạn giữa nhân và thần, thế nhân đều lấy Đằng Long Cảnh là thần minh! Bởi vì tu sĩ cảnh này phi thiên độn địa, vượt xa phàm nhân."
"Sau khi người tu hành đầu tiên mở được Nội Phủ, khái niệm thần minh đã kéo lên càng cao hơn. Trong một khoảng thời gian rất dài, Thần Lâm Cảnh cũng được coi là thần minh, cho nên có câu nói "Ta như Thần Lâm”. Mà tại thời thượng cổ, Thần Lâm Cảnh cũng được xưng là 'Bất Hủ' Cảnh, có điều sau đó được chứng minh là 'giả Bất hủ; nên tên này mới mất đi."
"Từ xưa đến nay, khái niệm thần minh luôn không ngừng thay đổi. Ở giờ này ngày này, con đường tu hành đã được khai thác hoàn chỉnh, đã khác với ngày xưa. Hướng Tiền kính sư như kính thần, là bởi vì trong lòng hắn cảm thấy sư phụ mình không gì không làm được, không thể chiến thắng. Mà không phải kính sư phụ hắn như một thần linh mang nghĩa hẹp như vậy!"
"Ngươi nghĩ thần linh là cái gì? Bạch Cốt Tôn Thần là cái gì?"
Khương Vọng phối hợp lên tiếng hỏi: "Là cái gì?"
"Tựa như Nhân tộc sáng lập con đường tu hành, bước đến giới hạn siêu phàm. Hồn phách người chết cũng có kẻ không thể chuyển thế, chu du chư giới, chờ đợi tiêu vong. Nhưng trong những quỷ hồn không cam lòng tiêu vong đó cũng có thiên tài ngút trời, lấy hồn thân tu hành, sáng lập thần đạo.”
"Sau khi thần đạo được sáng lập, những kẻ đã chết mà ký ức chưa tan biến, không muốn chuyển thế làm lại từ đầu thì trực tiếp chuyển tu thần đạo, thông thường những người này sinh thời cũng là người tu hành, bởi vậy mà thần đạo lớn mạnh. Mà sau khi thần đạo lớn mạnh, có người sống tự cảm thấy tu hành vô vọng lại có thiên phú thần đạo nên trực tiếp từ bỏ thân thể, chuyển tu thần đạo. Thần đạo cũng có một thời làm chủ thiên hạ!"
"Thần linh theo nghĩa hẹp, trừ thần linh trời sinh đã thành tựu thần linh, đa số đều do quỷ hồn tu luyện mà thành. Hoặc ngưng tụ tín ngưỡng, hoặc lấy ra tử khí, hoặc cắn nuốt oán niệm, muôn vàn thần đạo, không phải trường hợp cá biệt... ".
"Ta không hiểu biết nhiều đối với thần đạo lắm, đều là thông qua Bạch Cốt Tôn Thần."
Khương Yểm nói: "Bạch Cốt Tôn Thần là tồn tại mà chúng ta không cách nào với tới, thực lực của hắn ta ở U Minh, tất nhiên vượt qua cả tuyệt đỉnh siêu phàm. Nhưng không phải hắn ta 'Không gì không làm được’, hắn ta vẫn có thể bị đánh bại."
"Cho nên ngươi dùng thất bại của Bạch Cốt Tôn Thần làm ví dụ, nói cho Hướng Tiền rằng Thần minh cũng sẽ thất bại, tuy rằng có đạo lý, nhưng trong mắt những người hiểu biết thì không khỏi có chút buồn cười."
Khương Vọng không để bụng: "Kiến thức của Hướng Tiền uyên bác hơn ta nhiều, lại còn có một sư phụ Chân Nhân vô địch, truyền thừa hiển hách như vậy, tầm mắt của y sẽ không hạn hẹp. Ta nghĩ hẳn y cũng biết chuyện này đúng không?"
"Đúng vậy." Khương Yểm thở dài: "Có lẽ là vì, sau đó ngươi có nhắc đến tên béo làm hắn rung động. Có lẽ là vì.. Hắn cũng cần một lý do để thuyết phục chính mình!"
Về điểm này, Khương Vọng nghĩ ra được thì Khương Yểm cũng nghĩ ra được.
Nhưng gã cố ý nhảy ra "Chỉ điểm" sai lầm trong ngôn ngữ của Khương Vọng, vốn cũng không đơn thuần là sửa đúng cho Khương Vọng, mà chỉ vì bảy ra giá trị mà thôi.
Khương Vọng chỉ ra "Hẳn Hướng Tiền cũng biết chuyện này", đó là nói cho Khương Yểm, ta đã biết tâm tư của ngươi, cũng đã tiếp nhận lấy lòng, có thể yên tâm.
Tất nhiên Khương Yểm cũng "Ngầm hiểu trong lòng" lại bắt đầu cảm khái.
Quan hệ giữa bọn họ rất phức tạp, cộng sinh cùng tồn tại, lại kiêng kị đề phòng lẫn nhau.
Khương Vọng lại hỏi: "Bạch Cốt Tà Thần đã là tồn tại vượt qua tuyệt đỉnh siêu phàm ở U Minh, vậy hắn ta nhiều lần giáng thế là vì cái gì?"
"Ta chỉ biết, hắn ta muốn trở thành "Thần linh hiện thế. Nhưng ta cũng không rõ điều này có ý nghĩa gì với hắn, cũng không rõ sự khác nhau giữa "thần linh hiện thể và "thần linh U Minh. Nhưng có lẽ đây là phương thức để hắn ta càng tiến thêm một bước!" Khương Yểm nói.
"Ta nghe giáo đồ Bạch Cốt từng nhắc đến ‘Thời đại Bạch Cốt' nhiều lần, nó đại diện cho cái gì? Giống như thời đại Nhất Chân; thời đại Phi Kiếm phải không? Có liên hệ với Bạch Cốt Tà Thần giáng thế hay không?"
Vừa hỏi ra vấn đề này, trong lòng Khương Vọng đã nghĩ đến, có lẽ khai sáng thời đại Bạch Cốt chính là phương pháp trở thành thần linh hiện thế! Mà thần linh hiện thế, là tồn tại càng tiến thêm một bước so với thần linh U Minh.
Đương nhiên, hắn vẫn chưa nói suy nghĩ này với Khương Yểm.
"Có lẽ chỉ có chờ thời đại này thật sự buông xuống, chúng ta mới có thể hiểu rõ được." Khương Yểm thở dài.
Rất hiển nhiên, Khương Yểm không muốn nói quá nhiều đến Bạch Cốt Tôn Thần.
"Ngươi có hiểu biết gì đối với Huyền Không Tự không?" Khương Vọng chuyển đề tài.
Hiếm khi hôm nay Khương Yểm bằng lòng thể hiện, hắn cũng không ngại đào thêm một ít tri thức ra.
"Thánh địa Phật tông phía Đông, một tông môn cực kỳ cổ xưa, rất mạnh, cực kỳ mạnh! Nếu không phải ngươi đã có được tước vị do Tề Quốc sách phong, nói không chừng hiện tại đã bị bắt đến Huyền Không Tự quy y!"
"Huyền Không Tự có truyền thống cưỡng ép thu đồ đệ?"
"Vậy thì không phải. Nhưng mà, đối với những thế lực cường đại có ý đồ không rõ kia, trước khi trưởng thành thì tốt nhất chúng ta vẫn nên kính trọng mà không thể gần gũi."
Có lẽ cảm thấy hôm nay đã nói đủ nhiều, Khương Yểm buông ra câu này xong thì không muốn nói nữa, tự động phong bế Minh Chúc, trở về với im lặng.
Chỉ để lại một mình Khương Vọng cân nhắc bí quyết Đố Hỏa.
Hắn lại thầm nghĩ: "Lúc trước khi lão tăng mặt vàng Khổ Giác kia xuất hiện, Khương Yểm trở nên rất thành thật."
"Có phải bởi vì... Hắn có khả năng bị phát hiện khi đứng trước mặt loại cường giả trình độ này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận