Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1043: Đúng là nhân gian đệ nhất lưu (3)

Lúc này Trọng Huyền Tuân dùng Nhật Luân như binh khí để sử dụng, quả là một cách dùng mà những người có thần thông Nhật Luân trước nay chưa từng thấy. Bình thường, loại thần thông này đa phần là dùng để áp chế tà ma, thường là phối hợp với pháp thuật đuổi âm tà.
Nhưng thế gian vốn vô cùng huyền bí, ngàn loại người thì có ngàn loại suy nghĩ khác nhau. Cùng là một thần thông, nhưng ở trong tay mỗi người khác nhau, có lẽ sẽ có diện mạo hoàn toàn khác nhau.
Lúc này Nhật Luân đang vững vàng đón đỡ Quỷ Đầu đao khổng lồ.
So ra thì, Trọng Huyền Tuân đang giơ Nhật Luân trông quá mảnh khảnh, trong khi Quỷ Đầu Đao của Tướng Quỷ đang chém xuống lại quá khổng lồ.
Nếu chỉ bàn về sức mạnh cơ thể, đương nhiên Trọng Huyền Tuân thua Tướng Quỷ rất xa, nhưng nhờ tác dụng của thần thông Trọng Huyền, hắn chỉ nhấc một cái, là có thể lật ngược Tướng Quỷ!
Tiếng Bảo Bá Chiêu vừa đúng lúc vang lên.
"Cẩn thận, tuy hắn mới vừa rời khỏi học cung, nhưng hắn rất hiểu chúng ta!"
Thiên mục có hai trạng thái, một là nhìn rõ mọi thứ.
Đương nhiên Bảo Bá Chiêu nhìn ra ban nãy Trọng Huyền Tuân đánh bại Tạ Bảo Thụ như thế nào.
Đi đôi với lời nhắc nhở, là một bóng roi rít gào!
Một sợi trường tiên như xuất ra từ tay của Thần Nhân.
Những nơi thân roi màu xám trắng đi qua, kéo theo tầng tầng lớp lớp ảo ảnh chồng chất lên nhau, là hình những dãy núi vô tận chập chùng.
Cản Sơn Tiên của Bảo Bá Chiêu!
Môn thần thông thứ hai của Bảo Bá Chiêu ngoài Thiên Mục, vừa vặn có tên là "Bàn Sơn".
Trọng Huyền Thắng trên khán đài không kiềm được khẽ nhếch mép.
Cuối cùng hắn cũng đã hiểu vì sao hôm nay Bảo mặt rỗ không tới xem lễ, khiến hắn ôm một bụng châm chọc khiêu khích không chỗ phát huy.
Cản Sơn tiên là binh khí tùy thân của Sóc Phương bá, bây giờ truyền tới tay Bảo Bá Chiêu, chứng tỏ gia chủ tương lai của Bảo gia đã được quyết định.
Hoàng Hà hội lần này sẽ giúp Bảo Bá Chiêu hoàn toàn chiếm lĩnh ưu thế.
Nhìn bề ngoài thì như thế đúng là hợp lý. Bảo Bá Chiêu mạnh hơn Bảo Trọng Thanh, nhưng Bảo Bá Chiêu có tên trong danh sách Ngoại Lâu Cảnh, còn Bảo Trọng Thanh lại không có tên trong danh sách Nội Phủ Cảnh. Ai mạnh ai yếu, nhìn vào là hiểu ngay.
Cản Sơn Tiên đánh xuống, mang theo bóng núi rít vang ập tới. Bảo Bá Chiêu đã bỏ thêm sức mạnh lên dãy núi, khiến thần thông của Trọng Huyền Tuân không thể dễ dàng phá hủy được.
Nên hắn lùi lại.
Bóng áo trắng chao nghiêng như chiếc lá rụng, nhẹ bẫng phiêu phiêu trong tiếng gió gầm rít...
Chẳng hiểu làm thế nào, hắn lại bay đến đỉnh đầu của quỷ tướng rồi nhẹ nhàng rơi xuống.
Ác quỷ kia đã lấy lại sự tự chủ từ trạng thái mất khống chế, từ trên đỉnh đầu chợt rơi xuống một cái chân.
Bành!
Trong khoảnh khắc rơi xuống này, Trọng Huyền Tuân mang theo sức nặng vạn quân, chỉ đạp một cước, đạp quỷ tướng lún xuống đất, đi theo vết xe đổ của Tạ Bảo Thụ.
Tướng Quỷ to cao khổng lồ bị đóng xuống sâu vào lòng đất, nện ra một cái hố to, nhưng nó lại như không sao cả, trở tay một đao, bổ ngược lên đỉnh đầu, rất có dáng vẻ đồng quy với nhau.
Trọng Huyền Tuân nhẹ nhàng bay lên.
Ong!
Quỷ Đầu Đao lơ lửng trên đỉnh đầu Tướng Quỷ, phát ra tiếng ông ông rung động.
Chỉ nhìn khả năng khống chế sức lực đao kình này, đủ thấy quỷ tướng không thua gì tu sĩ thần thông Ngoại Lâu Cảnh.
Sau một đao đồng quy vu tận, ép Trọng Huyền Tuân phải trở lui, Tướng Quỷ mang theo bùn đất bắn vọt lên, phản công lại Trọng Huyền Tuân.
Trọng Huyền Tuân duỗi tay ra nhấn một cái, lực đẩy cực lớn ép xuống, đẩy cơ thể hắn bay lên cao.
Vút!
Bảo Bá Chiêu đã ngắm chuẩn sẵn, quất ra một roi cực kỳ chuẩn xác, đánh thẳng vào mặt y!
Trọng Huyền Tuân lại thò tay ra nhấn một cái, lần này lại tiếp tục rút ngắn khoảng cách với Bảo Bá Chiêu thêm vài tấc, thân hình chui vào trong vòng công kích của Cản Sơn Tiên, nhanh chóng áp sát vào Bảo Bá Chiêu!
Bảo Bá Chiêu Thiên Mục trợn tròn!
Thần quang vàng rực bắn thẳng về phía trước!
Trọng Huyền Tuân mang theo sức nặng vạn quân, rơi thẳng xuống!
Tay cầm Nhật Luân lại đập xuống, nện vào Quỷ đầu đao.
Một tiếng va chạm đinh tai nhức óc.
Đang!
Hay!
Rất tuyệt vời!
Trọng Huyền Tuân ở giữa không trung, nhờ vào thần thông Trọng Huyền xuất thần nhập hóa của mình, khi trái khi phải, khi gần khi xa, khi thấp khi cao, né tránh áp lực của Cản Sơn Tiên, nhảy múa trên lưỡi đao, không thể không khen một câu tuyệt diệu!
Cuộc đấu này chắc chắn là cuộc đấu thể hiện trình độ cao nhất của thế hệ trẻ Tề quốc cấp bậc Ngoại Lâu!
Trọng Huyền Tuân lại tìm được cơ hội đối đầu chính diện với Tướng Quỷ, hắn muốn giở lại trò cũ, giải quyết thêm một đối thủ giống như giải quyết Tạ Bảo Thụ.
Nhưng ngay lúc này có một sợi dây từ trên cao rơi thẳng xuống.
Sợi dây này, như vốn đã tồn tại giữa đất trời, giống như nằm ngay chính giữa, chính xác thì nó chính là ranh giới, chia trời đất nơi này làm hai bên!
Triều Vũ như nhảy ra từ giữa hư không, đột ngột xuất hiện ngay trước mặt Trọng Huyền Tuân.
Trực đao giấu sau lưng kia, hình như chưa bao giờ lộ ra sự sắc bén.
Nhưng sợi dây kia, đã xuất hiện.
Tàng đao mười năm, cầu một nhát tất sát!
Triều Vũ có thể chen chân vào danh sách tham dự Hoàng Hà hội của Tề quốc, không phải vì thần thông tướng quỷ, mà vì đao thuật cực kì hung hãn của mình!
Đao này cực nhanh! Cực tuyệt! Cực kinh diễm!
Giống như có một âm thanh, nhưng mà hình như lại không có.
Ngay trước mặt Trọng Huyền Tuân, đối diện với cái mũi cao thẳng của hắn, có một vật giống như viên đá quý, tỏa ra ánh sáng xinh đẹp, vỡ ra.
Nó cứ thế tiêu tán, khiến người xem không kiềm được sinh ra cảm giác tiếc nuối.
Những vật xinh đẹp khi điêu tàn, đều khiến người ta cảm thấy thương cảm.
Lúc nó vỡ vụn, đường đao thẳng tắp chém xuống kia của Triều Vũ cũng biến mất.
Hai người đối diện với nhau.
Đây là môn thần thông thứ ba mà Trọng Huyền Tuân chưa bao giờ để lộ trước mặt người khác!
Cho đến tận bây giờ, Trọng Huyền Tuân chỉ sử dụng hai thần thông là Trọng Huyền và Nhật Luân, và đây cũng là hai môn thần thông hắn đã thi triển ra ngoài từ lâu. Nhưng đến lúc này, mọi người đã biết, hắn là người dùng tu vi Thiên Phủ tấn thăng Ngoại Lâu, có đến năm thần thông!
Giờ khắc này.
Trọng Huyền Tuân áo trắng như tuyết và Triều Vũ tóc dài đen nhánh bốn mắt nhìn nhau.
Đao của Triều Vũ vẫn giấu ở sau lưng, cứ như chưa từng chém ra. Ánh mắt của nàng thoáng hiện sự kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ đao tàng mười năm của mình lại bị cản được.
Cơ thể nàng phản ứng theo bản năng, nhanh chóng lùi ra sau.
Ánh mắt Trọng Huyền Tuân cũng vô cùng kinh ngạc, hắn cũng không thể ngờ vị nữ tướng trong quân không chút thu hút này lại có thể chém ra một đao chém vỡ thần thông bảo vệ tính mạng của mình.
Nhưng tốc độ phản ứng của hắn còn nhanh hơn.
Năm ngón tay nắm lại, một lực hút mạnh mẽ trong nháy mắt kéo Triều Vũ trở lại.
Tay kia nắm chặt Nhật Luân, không chút do dự đập xuống đầu Triều Vũ!
Máu tươi bắn tung tóe, Triều Vũ bay văng đi.
Tinh quang tôi thể mang đến thể lực mạnh mẽ và bí thuật đã kịp vận chuyển để bảo vệ bản thân khi Nhật Luân đánh tới, giúp Triều Vũ không bị đập chết ngay tại chỗ, nhưng cũng đã mất đi khả năng tự khống chế trong khoảng thời gian ngắn.
Bóng roi màu xám trắng lúc này rít vang bay đến, chắn ngang trước cơ thể đang bay ngược của Triều Vũ.
Bảo Bá Chiêu đã tới!
Hắn quyết định cứu Triều Vũ trước. Chỉ cần giữ được Triều Vũ, một đao kinh diễm của nàng sẽ tạo nên áp lực cho Trọng Huyền Tuân. Đây quả thực là lựa chọn tốt nhất trong chiến cuộc lúc này.
Nhưng Trọng Huyền Tuân đã xoay người đi, dưới tác dụng của thần thông Trọng Huyền, lại một lần nữa đấu trực diện với Tướng Quỷ.
Bảo Bá Chiêu đi cứu Triều Vũ, Trọng Huyền Tuân đánh với Tướng Quỷ, hai chuyện cùng xảy ra một lúc, đây là lựa chọn của cả hai bên.
Rất hiển nhiên, Bảo Bá Chiêu đã chọn sai.
Cái giá phải trả chính là...
Đùng!
Tướng Quỷ khổng lồ dữ tợn, lần này bị Nhật Luân đập liên tục đến mấy lần.
Trọng Huyền Tuân cứ như đang rèn thép, dùng Nhật Luân làm chùy, đập vỡ hơn nửa cơ thể của Tướng Quỷ.
Khôi giáp lập tức hóa thành huyết khí, cả thân hình khổng lồ tan biến như một làn khói.
Tướng Quỷ không hề sợ năng lực trấn tà của Nhật Luân, nhưng cơ thể nó đã bị đập nát rồi. Binh sát sau khi bị đánh tan, thì bị Nhật Luân nóng rực đốt sạch.
Nếu muốn lại tu đạt đến cấp độ bây giờ, Triều Vũ sẽ phải tiêu tốn rất nhiều khổ công, phải trải qua rất nhiều sát phạt.
Trong lúc huyết khí đang nhanh chóng tiêu tán, Trọng Huyền Tuân tay cầm Nhật Luân ngẩng đầu lên, nhìn Bảo Bá Chiêu đang cầm roi trên không trung, và Triều Vũ cuối cùng cũng dừng lại được sau lưng Bảo Bá Chiêu.
Khóe miệng hắn vẫn mang theo ý cười, ánh mắt vẫn vô cùng bình tĩnh.
Bàn tay hơi thả lỏng, Nhật Luân gầm thét bay lên, tỏa ra ánh sáng quang minh, đánh thẳng về phía hai người kia.
Mặt đầy máu tươi, Triều Vũ không lau đi. Cơ thể cực kì đau đớn, Triều Vũ cũng không để ý. Nàng lại giấu đao ra sau lưng.
Nàng còn có thể vung đao, đồng nghĩa chiến đấu còn chưa kết thúc.
Đằng trước Triều Vũ, Bảo Bá Chiêu dứt khoát quất ra một roi, đánh bay cái mặt trời chói chang đã bay tới gần!
Trong quan sát của thiên mục, ánh sáng chói mắt kia thật sự rất là chướng mắt -.
Không đúng!
Bảo Bá Chiêu chợt hốt hoảng, nhận ra mình đã để ánh sáng Nhật Luân thu hút mất sự chú ý, để lộ ra sơ hở, kế tiếp nhất định sẽ phải nghênh đón sự tấn công điên cuồng của Trọng Huyền Tuân.
Hắn quyết định thật nhanh, nhắm mắt lại, mở thần thông thứ ba của mình ra -.
Vô Quang!
Thần thông này giống như tên, dập tắt tất cả ánh sáng, khiến phương vị hoàn toàn hỗn loạn.
Thế là nhất thời, bóng tối bao phủ cả quảng trường.
Tất cả hoàn toàn chìm vào bóng tối, không có lấy một chút ánh sáng, không còn xác định được phương hướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận