Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1128: Phong vân

"Rất tốt, ta thích kết giao bằng hữu. Ngươi tốt với ta, ta cũng sẽ tốt với ngươi." Thượng Chương cười nói: "Ngươi có thể trả lời ta mấy câu hỏi không?"
"Đương nhiên, người Tần chúng ta từ xưa đến nay vẫn luôn có truyền thống dẫn dắt hậu bối." Đặng Nhạc nói chuyện rất tốn sức, nhưng dùng ý chí đáng sợ để có thể nói thật nhẹ nhàng, ôn hòa: "Nhưng căn cứ vào lễ phép, có phải ngươi nên giải đáp một chút nghi ngờ của ta trước không?"
Thượng Chương rất chân thành suy tính: "Hẳn nên vậy. Nhưng tốt nhất ngươi hỏi nhanh lên."
Gã di ngón tay mấy lần lên thân thể Đặng Nhạc, có vẻ không vui: "Bởi vì, hẳn ngươi cũng biết tình trạng của ngươi..."
"A" Đặng Nhạc lại cười nói: "Ta hiểu rất rõ."
Nam nhân với mái tóc đã bạc non nửa nhìn Thượng Chương một cách tò mò, hỏi: "Làm sao các ngươi phát hiện được ta?"
"Bằng hữu của ngươi đưa tin." Thượng Chương cười đáp.
"Không thể nào!" Đặng Nhạc cũng cười: "Người bạn kia vĩnh viễn sẽ không bao giờ bán ta."
"Đương nhiên, đương nhiên, bằng hữu của ngươi rất trung thành." Thượng Chương trấn an y: "Năm xưa, y trơ mắt nhìn phụ thân của mình bị thiêu chiết cũng không nói ra tung tích của ngươi."
"Nhưng mà." Thượng Chương nói tiếp: "Đã lâu như vậy các ngươi không có liên hệ gì với nhau, ngươi có biết không, sau này y có sinh một đứa con?"
"Ôi." Thượng Chương tiếc rẻ thở dài một hơi: "Việc này rất kỳ quái. Ngươi biết không? Nhiều khi, nếu người ta có con, người ta sẽ có nhược điểm."
Đặng Nhạc khẽ gật đầu: "Ta hiểu."
Thượng Chương cười nói: "Hiểu nhau rồi chứ."
Cũng không biết có phải hai người cùng "hiểu" một điều không nữa.
"Đứa bé kia thế nào?" Đặng Nhạc hỏi.
"Thế nào gì chứ? Nuôi lớn chứ sao?" Thượng Chương nói: "Ai lại vô nhân tính ra tay được với một đứa bé như vậy?"
Đặng Nhạc trầm mặc một hồi rồi hỏi: "Vậy bằng hữu của ta thì sao?"
"Cái này thì bí mật." Thượng Chương nghiêm túc đáp: "Trấn Ngục Ti có quy củ, hẳn ngươi hiểu."
"Hiểu." Đặng Nhạc nói.
Thượng Chương nhìn y, cười cười: "Cho nên, ta sẽ không bao giờ sinh con, vĩnh viễn không bao giờ cưới lão bà."
Đặng Nhạc nhìn hạ bộ của gã, cười nói: "Tiến cung là được."
"Vậy không được." Thượng Chương phản ứng rất kịch liệt: "Ta ghét nhất đám thái giám chết bầm kia! Một chữ ở trong miệng cũng phải quấn ba vòng, suốt ngày nửa nạc nửa mỡ khiến người ta buồn nôn, tên nào tên nấy tâm lý rất biến thái!"
Tâm tình Át Phùng không vui lắm, và Đồ Duy đầu trọc xăm xiềng xích chi chít dù không kiên nhẫn thế nào đi nữa, nhưng khi Thượng Chương bắt đầu tra hỏi đều lập tức giữ im lặng. Hiển hiên, Thượng Chương rất được tin tưởng về mặt này.
Nhưng hình như gã đang rất cởi mở trò chuyện với Đặng Nhạc, dường như đã quên đi mục đích thẩm vấn.
Đặng Nhạc nhắc nhở gã: "Ngươi có thể hỏi ta rồi."
"Các ngươi xem." Thượng Chương nhìn Át Phùng và Đồ Duy, rất đắc ý nói: "Ta đã nói rồi, lợi mình lợi người, đi ra ngoài phải nhờ vào bằng hữu!"
Gã quay đầu lại, nhìn Đặng Nhạc, hỏi: "Vậy ta hỏi ngươi, người chúng ta tìm đang ở đâu?"
Đặng Nhạc rất chân thành nhìn gã, trả lời: "Ta không biết."
Thượng Chương nhíu mày: "Ngươi bị thương nặng như thế rất có thể dẫn đến bị mất trí nhớ. Ta hiểu."
Gã cực kỳ tri tâm, còn phí sức kiếm cớ giúp Đặng Nhạc nữa.
Rồi gã nói: "Vậy ta đổi một vấn đề khác, hắn, muốn làm gì?"
Thượng Chương nhìn quanh một chút: "Nơi quỷ quái thế này hắn cũng có thể ở được sao?"
"Có thể trưởng thành được." Đặng Nhạc vừa cười vừa nói.
Thượng Chương rất chân thành nói: "Vừa rồi ta hỏi ngươi hai vấn đề, nhưng ngươi mới trả lời một. Ta ghét nhất kẻ nói chuyện không tập trung, chỉ nói một nửa. Chúng ta vừa mới quen, ngươi đừng khiến ta thất vọng, được không?"
Đặng Nhạc chậm rãi nói: "Người trẻ tuổi, cả hai vấn đề đều đáp như vậy. Tuổi ta đã cao, còn có thể lừa ngươi sao?"
Thượng Chương chậm rãi gật đầu, sau đó mím môi mỉm cười: "Có thể ngài không hiểu rõ Trấn Ngục Ti hiện tại lắm. Thủ đoạn hỏi thăm của chúng ta không giống với trước kia."
"Thật đáng mừng." Đặng Nhạc nói: "Giang sơn đời nào cũng có tài tử, ai nấy đều tỏa sáng mấy trăm năm."
Thượng Chương chậm rãi ngồi xổm xuống, nét mặt vẫn tươi cười, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nhặt ngón trỏ tay phải của Đặng Nhạc lên: "Một chi đoạn sông, đúng không?"
Trong hoang mạc vô ngần đến gió cũng không có, bởi vì gió thổi không vào tới.
Nhưng bên này giới tuyến sinh tử thì không thiếu gió, gió từng lướt qua thảo nguyên, hoặc lướt qua cây liễu, có lẽ cũng từng thổi qua Trường Hà.
Như vậy, hẳn nó cũng từng thổi tới đài Quan Hà.
Trên đài Quan Hà tập trung thiên kiêu các nước, cờ xí dày đặc, người người nhốn nháo.
Thời gian chính thức Hoàng Hà hội được cử hành là vào ngày mười một tháng bảy.
Nhưng thực ra, ngày mồng chín tháng bảy đã bắt đầu tỷ võ.
Có thể gọi là "vòng loại."
Vòng đấu chính của Hoàng Hà Hội, dù là Nội Phủ cảnh, hay Ngoại Lâu, đều chỉ có mười sáu vị trí.
Trong đó, sáu cường quốc đã chiếm sáu vị trí.
Mười vị trí còn lại, do các quốc gia khác cạnh tranh.
Trận ba mươi tuổi trở xuống không hạn chế, tổng cộng chỉ có tám vị trí thi đấu chính thức, còn lại chỉ có hai vị trí cho các quốc gia khác cạnh tranh.
Thực ra, với rất nhiều quốc gia, mục tiêu cạnh tranh chỉ là tư cách được thi đấu chính thức trong Hoàng Hà Hội mà thôi.
Lấy được tư cách tham gia thi đấu chính thức sẽ có nhiều quyền phát biểu hơn. Nếu có thể tiến sâu vào một hai vòng sẽ có được nơi sống yên ổn trong Vạn Yêu Môn. Có được yêu tộc của riêng mình, có được khả năng tạo ra Khai mạch đan, vĩnh viễn không cần khổ sở cầu xin nữa ... Cứ xoay quanh trong hệ thống tiến cống được xây nên vì Khai mạch đan thì vĩnh viễn không bao giờ thoát khỏi sự kiềm chế của các nước bá chủ.
Đương nhiên, không phải tất cả thu hoạch đều phù hợp. Quốc lực không thể xứng với thành tích của thiên kiêu cũng rất đáng sợ. Nếu không, ở Vạn Yêu Môn, những cứ điểm bị phế bỏ kia... từ đầu mà đến?
Với các đại quốc như Hạ quốc, Ngụy quốc, Thịnh quốc, Tống quốc, chắc chắn bọn họ không chỉ muốn chừng đó.
Nhưng cường quốc trong thiên hạ chỉ có sáu nước kia.
Kẻ đến sau muốn thay vào đó cần phải cố gắng rất rất nhiều.
Chính giữa đài Quan Hà, Diễn võ trường được quây từ sáu cây trụ đã được mở ra.
Lần này, ngoại trừ sáu nước mạnh, tổng cộng có một trăm ba mươi sáu nước tham dự Hoàng Hà Hội.
Trên thực tế, có thể đến tham dự Hoàng Hà Hội cũng đều là tiểu quốc có thực lực không tệ lắm. Xét về phía tây cảnh, những nước như Mạch quốc, Thành quốc, Lạc quốc, căn bản không phái người đến tham gia.
Ngoài nguyên nhân không có hy vọng thắng, đường sá xa xôi, chi phí đắt đỏ, giật gấu vá vai thuê cường giả dẫn đội, còn một nguyên nhân rất quan trọng, đó là, vòng loại Hoàng Hà Hội không cấm chuyện sinh tử.
Có rất nhiều tiểu quốc bồi dưỡng hết hơi mới có được mấy cường giả, còn mong bọn họ có thể trưởng thành, làm trụ cột vững vàng cho quốc gia, tiếp nối thêm vài trăm năm quốc vận. Đưa tới Hoàng Hà Hội một cái, mất mạng... chịu không nổi.
Trên thực tế, vòng thi đấu chính thức của Hoàng Hà Hội cũng không cấm sinh tử, chỉ có điều, dự theo lệ cũ, vào lúc nguy hiểm cận kề, cường giả chủ trì cuộc thi đấu chính thức sẽ ra tay bảo vệ cho thiên kiêu không chết mà thôi.
Nhưng mặc dù như thế.
Một trăm ba mươi sáu quốc gia tham chiến chỉ cạnh tranh mấy vị trí chính thức ít đến đáng thương, chỉ nhìn vào đó cũng đủ thấy vòng loại này kịch liệt cỡ nào.
Mà trong một trăm ba mươi sáu quốc gia này.
Có một trăm mười hai võ sĩ thi đấu cạnh tranh mười vị trí chính thức Nội Phủ cảnh. Phần lớn các quốc gia tới tham dự Hoàng Hà Hội đều phái tu sĩ Nội Phủ cảnh tham chiến.
Chỉ có bảy mươi lăm người tham gia thi đấu cạnh tranh mười vị trí Ngoại Lâu cảnh.
Mà chỉ có mười bảy người tham gia thi đấu tranh vị trí ba mươi tuổi trở xuống không hạn chế.
Nói là ba mươi tuổi trở xuống không hạn chế, tức là ngươi nhất định phải là tu sĩ Nội Phủ cảnh chưa đến ba mươi tuổi, đó là khả năng rất thấp.
"Nội Phủ cảnh đông người như vậy, chẳng trách mọi người đều nói tranh Nội Phủ mới là thi đấu kịch liệt nhất." Trong một quán trà nào đó ở Tề nhai, nghe vệ binh báo cáo, Tào Giai cười cười hỏi: "Khương Thanh Dương, có căng thẳng không?"
"Đương nhiên không thể tính như vậy." Khương Vọng ngồi bên kia bàn trả lời: "Chỉ là cánh cửa bước vào trận Ngoại Lâu và trận ba mươi tuổi trở xuống không hạn chế cao hơn, chỉ là đào thải bớt một số người trước mà thôi. Còn chuyện có lo lắng hay không ..."
Hắn cúi đầu nhìn Trường Tương Tư, nói: "Nghe nói anh hùng thiên hạ đều tập trung ở đây, kiếm của ta đang rung lên đây."
Hắn cười khẽ: "Nó rất hưng phấn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận